Xuyên Qua Cổ Đại Làm Phu Tử

Chương 32: Chương 32: Há rằng huynh không có áo?




“...... Kể từ trung tuần tháng 11, Mạc Bắc tuyết lớn mấy ngày không ngừng. Thiên tai kéo dài, xác chết đói khắp nơi, bên trong người dân chết cóng đếm không hết. Từ khi chuyện tuyết tai nổi lên, trong triều trọng thần sôi nổi dâng tấu, khẩn cầu bệ hạ ban bố chiếu cáo tội mình, lấy cầu trời cao thi ân, khoan thứ hạ giới, thu hồi đại tuyết. Bệ hạ từ ngày xảy ra thiên tai, liền nằm trên giường dưỡng bệnh, hiện giờ, đã là mười ba ngày chưa từng thượng triều.”

Thuyết thư tiên sinh ngồi ở phía sau bình phong, giọng nói của y to lớn vang dội, cho dù là ghế lô hay là đại đường đều có thể nghe được rành mạch.

Sau khi giọng nói y truyển tới, vô luận là người đang làm cái gì, đều dừng động tác cẩn thận lắng nghe. Nếu có người làm ra động tĩnh lớn, đều sẽ làm cho mọi người trừng mắt.

“Bệ hạ có lệnh, trong triều việc vô luận lớn nhỏ, đều giao từ Nhị hoàng tử toàn quyền xử trí, cũng mệnh Nhị hoàng tử nghĩ chiếu cáo tội mình đốt cáo trời cao. Được biết, triều đình ngày gần đây đã phái ra đại đội nhân mã hộ tống lương thảo đi trước Mạc Bắc cứu tế, cũng đem Mạc Bắc lấy Nam An thành quân coi giữ phái hướng Mạc Bắc chống thiên tai......”

Sở Từ ngồi ở ghế lô nghe được nghiêm túc, hắn có loại cảm giác quen thuộc khó hiểu, cảm thấy chính mình tựa hồ ở cổ đại nghe xong một hồi Bản Tin Thời Sự. Tuy rằng tin tức này khả năng không tính là mới, rốt cuộc đã qua đi nhiều ngày như vậy, tin tức mới truyền đến.

Từ trong lời nói thuyết thư tiên sinh cũng biết, hiện tại triều đình tình huống không thật là khéo. “Chiếu cáo tội mình” vốn dĩ là là tiên hiền tự xét lại bản thân, hiện giờ lại bị dùng làm một loại thủ đoạn áp bách, bức Hoàng Thượng thừa nhận bản thân gây ra sai lầm trong thời gian tại vị, cho nên trời cao mới có thể lấy tình hình thiên tai cảnh báo.

Gia Hữu Đế đã thượng vị 42 năm, hiện giờ đại khái đã có 65 tuổi. Y lần này bệnh, nếu vận khí không tốt, sang năm phỏng chừng liền có tân chủ thượng vị.

Vị đế vương này con nối dõi không nhiều lắm, Đại hoàng tử chưa cập quan đã vì phong hàn bỏ mạng, Tam hoàng tử trời sinh bệnh phổi, một khắc cũng không rời đi chén thuốc. Trong triều người có khả năng phó thác, thế nhưng chỉ có một Nhị hoàng tử. Mà Nhị hoàng tử này, thân thể giống như cũng không tốt lắm nha.

“Ai, không nghĩ tới Mạc Bắc thế nhưng sẽ gặp phải tuyết tai. Nơi đó của bọn họ vốn là cằn cỗi, hiện giờ lại đại tuyết không ngừng, nên làm thế nào cho phải a?” Trương Văn Hải thở dài, đánh gãy ý nghĩ Sở Từ.

“Triều đình không phải đã phái lương thảo cùng binh mã đi qua sao? Hy vọng có thể trợ giúp bọn họ thoát khỏi khốn cảnh.” Phương Tấn Dương tuy rằng nói như vậy, nhưng trên mặt thần sắc lại không lạc quan.

“Triều đình hẳn là năm sau sẽ giảm miễn thuế má, đến lúc đó bọn họ cũng có thể nhẹ nhàng một chút.” Trần Tử Phương khuyên nhủ.

“Chỉ sợ đến lúc đó mười không còn một a......” Hiện đại khoa học kỹ thuật phát đạt, vẫn cứ tránh không được thiên tai đối mọi người tạo thành tổn thất, huống chi cổ đại đâu? Biện pháp chống thiên tai của hắn có lẽ đã đến bên kia đi, hy vọng đến lúc đó có thể đối bọn họ có chỗ trợ giúp.

Nghe xong Sở Từ nói, mọi người ảm đạm không thôi, tai nạn trước mắt, thân là đồng bào cốt nhục, bọn họ đối với những điều bá tánh Mạc Bắc gặp phải cũng là đồng cảm như bản thân mình cũng bị.

Trước mặt rượu và thức ăn hiện giờ ăn lên đã là nhạt như nước ốc, nhưng không ai dừng lại chiếc đũa, bởi vì lãng phí chính là bản thân đối đồ ăn khinh nhờn. Hiện giờ Mạc Bắc mấy vạn người đang chịu đói, nói không chừng hiện tượng đổi con cho nhau ăn đều có khả năng phát sinh.

Mấy người hứng khởi tới, mất hứng mà về, đợi đi đến góc hẻm Thanh Thủy, Trần Tử Phương liền chắp tay cáo từ, sau khi ba người đáp lễ hướng trong hẻm Thanh Thủy đi đến.

......

Cũng giống như Sở Từ suy đoán, Mạc Đạo Viên kia sau khi bắt được kế sách chống thiên tai của hắn, lập tức suốt đêm đuổi đến phủ thành, đem kế sách này hiến cho Chúc đề học, lại từ Chúc đề học suốt đêm viết văn kiện khẩn cấp đưa tới kinh thành.

Chúc đề học nghiệp sư là Lễ Bộ thượng thư Chu Quang, hắn là người phái hữu tướng, chủ lực lượng trong biến pháp cách tân.

Sau khi nhận được văn kiện khẩn của Chúc đề học, Chu Quang lập tức cùng nhân mã trong phái thương nghị hiến kế, lại vận dụng triển khai một phen, khâm sai đại thần cứu tế lúc này Cố Viễn chính là người trong phe bọn họ.

Động thái này đã gây tổn hại nhuệ khí phái tả tướng, cũng làm cái tên Sở Từ ở cuối góc bài văn chương kia lần đầu tiên tiến vào tầm mắt bọn họ.

......

Đang lúc Cố Viễn mang theo nhân mã đi tới Mạc Bắc, An Thành quân coi giữ đã trước một bước tới Mạc Bắc.

Lần này An Thành quân coi giữ phái phó Chỉ Huy Sứ Đồng Nghĩa mang đội đi trước Mạc Bắc cứu tế. Y điều động hai thiên hộ cấp dưới đi trước, cùng sở hữu lính 2240 người.

Một cái cấp dưới Thiên hộ quản mười cái Bách hộ, một cái Bách hộ quản hai cái Tổng kỳ, cũng chính là 112 người.

*Giải thích cái sơ đồ: Vạn hộ > Thiên hộ > Bách hộ > Tổng kỳ > Tiểu kỳ

Vạn hộ quản Thiên hộ, Một Thiên hộ quản 1120 người gồm 10 Bách hộ. Một Bách hộ quản 112 người gồm 2 Tổng kỳ. Một Tổng kỳ quản 50 người gồm 5 Tiểu Kỳ. Tiểu kỳ quản 10 người binh lính. Tính ra Bách hộ quản 112 người như ở trên tác giả để. 2 Tổng kỳ + 10 Tiểu kỳ + 100 người binh lính. Tất cả đều dưới quản hạt của Thiên Hộ.

“Các huynh đệ, ngày xưa chúng ta chịu bá tánh phụng dưỡng, hôm nay đến phiên chúng ta vì bọn họ làm một chút việc. Mạc Bắc hiện giờ đang bị vây khốn bởi tuyết tai, chúng ta phải làm, chính là đem bá tánh bị nhốt toàn bộ tìm ra!” Đồng Nghĩa ở phía trên kêu gọi, phía dưới một mảnh yên tĩnh, mỗi người biểu tình ngưng trọng, thậm chí có một số người sớm đã đỏ đôi mắt.

An Thành bọn họ cách Mạc Bắc bất quá hai trăm dặm, có rất nhiều binh lính kỳ thật chính là từ Mạc Bắc đưa tới, hiện tại quê nhà bọn họ gặp thiên tai, người thân trong nhà cũng không biết thế nào. Lần này trở về không biết còn có thể nhìn thấy bọn họ hay không, hoặc là chỉ có thể thấy mấy cổ thi thể lạnh lẽo.

Nhưng mặc kệ như thế nào, bọn họ đều phải đem những bá tánh bị nhốt toàn bộ tìm ra. Đúng vậy, tìm ra, mà không phải cứu ra.

Mạc Bắc là cái Huyện thành, chung quanh hoang vắng, trị tổng cộng bảy cái trấn hơn hai mươi cái thôn. Sau khi mở hội nghị động viên, Đồng Nghĩa thủ hạ hai cái Thiên hộ đem hai mươi người trưởng nhóm Bách hộ triệu tập ở cùng nhau, bắt đầu phân chia khu vực.

Thị trấn Mạc Bắc hóa ra có nha sai cứu trợ, bọn họ An Thành, liền yêu cầu một người Bách hộ dẫn dắt thủ hạ đi đến hai cái thôn. Những thôn này có khoảng cách gần Huyện thành, đường xá bằng phẳng, cho dù bao trùm tuyết đọng cũng có thể đi lại tự nhiên, cũng có một vài thôn đường xá gập ghềnh khó đi, hơi chút vô ý liền có thể có thể rơi vào vực sâu.

“...... Những thôn đó toàn bộ đều ở chỗ này, hiện tại đại gia tới phân một chút đi, nguyện ý đi chổ nào, liền đem bản độ địa hình nơi đó lấy đi thôi.”

Nhóm Bách hộ hai mặt nhìn nhau, bọn họ tự nhiên là muốn đi nơi dễ đi lại. Loại địa phương này vô luận là đối với người cứu viện hay là vẫn là bảo hộ bản thân đều là hữu ích vô hại.

Nhưng là không có người dẫn đầu duỗi tay, người dẫn đầu duỗi tay chọn tốt người khác không vui, chọn kém chính mình có hại, ai cũng đều không muốn làm người đầu tiên.

Lúc này, một người Bách hộ hơi đứng ở phía sau đi lên trước, đem địa hình kém cỏi nhất Hồ Lô thôn Mặc Đấu thôn lấy đi rồi.

“Khấu Bách hộ, ngươi đã nghĩ tốt chưa?” Trương Tề vội vàng đánh gãy, tay cũng đè lại bản đồ địa hình. Y là đứng đầu Thiên hộ, thủ hạ mười cái Bách hộ, y xem trọng nhất chính là Khấu Tĩnh. Hiện giờ thấy hắn làm gương cho binh sĩ, lấy địa hình thôn khó đi nhất, sợ viên tướng chống thiên tai ở trên đường gặp tai họa, liền lập tức mở miệng nhắc nhở.

Triệu Thiên hộ ở một bên không đợi Khấu Tĩnh đáp lời liền cười nói: “Hiếm khi người trẻ tuổi bọn họ có chí khí, Trương Thiên hộ cần gì phải ngăn trở đâu? Theo ta thấy cứ như vậy đi, những người khác động tác cũng mau một chút, phân một chỗ cũng dong dong dài dài, giống bộ dáng gì?”

Những người khác nghe xong, sôi nổi tiến lên, lấy đi thôn chính mình muốn đi. Dù sao nguy hiểm nhất đã bị cầm đi, đi chỗ nào cũng đều không sao cả. Khấu Tĩnh cũng trong ánh mắt lo lắng của Trương Tề lấy đi hai tấm bản đồ.

Sau khi phân xong địa phương, các vị Bách hộ trưởng liền tự đi triệu tập thuộc hạ, lĩnh tiếp viện, sau đó đưa người đi cứu viện.

Khi Khấu Tĩnh trở lại trong doanh trướng, hắn quản hạt hai cái Tổng kỳ cùng mười cái Tiểu kỳ đều đã chờ ở nơi đó.

“Bách hộ, ngươi lấy chính là...... Nơi nào?”

Khấu Tĩnh đem bản đồ trong tay mở ra đặt ở trước mặt bọn họ, chỉ chỉ hai chổ màu đỏ nhỏ.

Một Tổng kỳ thủ hạ hắn nhìn, đầu tiên là cao giọng cười to, cười một chút liền đỏ đôi mắt chuyển thành nức nở, hán tử cao to, cong eo hướng mọi người hành lễ, ngạnh cắn răng từ trong cổ họng nghẹn ra một câu, “Hồ Tuấn đa tạ... Bách hộ cùng... Các vị huynh đệ thành toàn!”

Hồ Lô thôn cùng Mặc Đấu thôn kỳ thật người không nhiều lắm, mỗi cái thôn ước chừng chỉ mười mấy nhà. Bọn họ dựa núi mà sống, mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ, tất cả vật phẩm trên cơ bản đều có thể tự cấp tự túc, cuộc sống trôi qua đến thanh bần lại an nhàn.

Hồ Tuấn chính là người Hồ Lô thôn, nương y là Mặc Đấu thôn gả tới, y từ nhỏ liền ở giữa hai thôn lui tới, vô luận bên nào cũng không dễ dàng dứt bỏ được.

Từ mấy ngày trước đây biết được Mạc Bắc gặp tai hoạ, y liền tinh thần không tập trung. Ban ngày còn có thể miễn cưỡng huấn luyện, lúc ban đêm trở lại doanh trướng, lại sẽ cắn răng khóc thút thít.

Tuy nói nam tử hán đổ máu không đổ lệ, nhưng đó là chưa tới chỗ thương tâm. Hiện giờ bạn bè thân thích của y, phụ lão hương thân y, toàn bộ đều bị đại tuyết vây khốn không biết sống chết, cho dù là người ý chí sắt đá cũng không thể thờ ơ được.

Sau đó nhận được mệnh lệnh viện trợ, Hồ Tuấn mừng rỡ như điên, hận không thể lập tức về đến quê nhà đi xem bọn họ có ổn hai không tổn hao gì. Nhưng là quân lệnh trong người, ai cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ, y chỉ có thể áp lực chính mình kiên nhẫn chờ đợi.

Thật vất vả tới Mạc Bắc, chỗ này vốn dĩ là nơi quen thuộc hiện giờ đã là một mảnh tĩnh mịch, chỉ có phòng ốc cô độc san sát, rốt cuộc không còn nghe thấy giọng nói quê hương thân thiết.

Huyện thành còn như thế, phía dưới thôn lại như thế nào đâu?

Y muốn trở về, lại không thể không suy xét tình cảnh những người khác. Hai thôn kia vị trí hẻo lánh, gập ghềnh khó đi, là nơi khó cứu viện nhất. Y không thể bởi vì chính mình, hại những huynh đệ khác.

Bởi vậy, Hồ Tuấn quyết định, chờ sau khi hoàn thành nhiệm vụ cứu viện, lại hướng Bách hộ xin nghỉ, một mình đi trước. Y đã có quyết tâm phải chết, ai ngờ hóa ra các huynh đệ đều đã nhìn ra, còn liên hợp Khấu Bách hộ cùng nhau đem hai cái thôn kia mang tới.

Một Tổng kỳ khác đi qua chụp Hồ Tuấn, nói: “Tiểu tử ngươi không cần một mình ban đêm lại meo meo mới hảo, khóc đến ngao ngao, sói đều triệu tới cho ngươi.”

Những người khác đều nở nụ cười, ngay cả Khấu Tĩnh, khóe môi cũng hơi hơi giơ lên, lộ ra một nụ cười cực nhạt.

“Khỉ viết vô y? Dữ tử đồng bào!*”, tình nghĩa đồng bào tuyệt đối không phải một câu nói nhẹ nhàng bâng quơ, nó tượng trưng cho vào sinh ra tử, là máu và mồ hôi ký kết thành thâm tình hậu nghĩa không thể xóa nhòa.

*Khỉ viết vô y? Dữ tử đồng bào: Há rằng huynh không có áo?Thì cùng ta mặc chung áo vậy!

Khấu Tĩnh phái hai cái Tiểu kỳ binh lính đi lĩnh tiếp viện, rồi sau đó cùng những người khác khoanh chân ngồi, bắt đầu phân tích bản đồ.

Hồ Tuấn là người có quyền lên tiếng nhất, tay y xẹt qua trên bản đồ đánh dấu đại lộ, chỉ chỉ trên bản đồ chỗ vẫn chưa đánh dấu là con đường một bên.

“Đại lộ tuy lược san bằng, nhưng chung quanh khe rãnh rất nhiều, chất đất mềm xốp dễ hãm, một khi không cẩn thận liền sẽ rơi xuống, chúng ta ngày xưa đi lúc ngày nắng, cũng cần leo lên cây lớn chung quanh. Mà nơi này có đường mòn, rất khuất, nó là thợ săn xuống núi mở ra đường mòn, chung quanh cỏ cây tươi tốt, hai bên đều là dốc thoải, cho dù ngã xuống cũng sẽ không chịu thực trọng thương. Chính là nơi này rắn độc mãnh thú chiếm đa số, ngày thường người khác không quá dám đi qua. Hiện giờ...... Chỉ sợ chúng nó cũng cóng chết.”

“Chúng ta đây liền đi bên này, đến lúc đó ngươi suất ba Tiểu kỳ mở đường, chúng ta theo ở phía sau.”

“Vâng!”

Sau khi tan họp, những người khác đều đi sửa sang lại đồ của mình, Khấu Tĩnh cũng vào trong doanh trướng, đem đồ bản thân phải dùng đến cột ở trên người.

Sau khi sửa sang xong, hắn đi ra ngoài trướng, một lát lại quay ngược đi trở về, gỡ xuống một khối ngọc ấm đeo trên cổ, đem đè ở dưới gối, đè một phong thư ở bên trên.

Sau khi làm xong, hắn thở dài, đứng dậy đi ra ngoài. Lần này hắn nện bước kiên định, lại không một chút chần chừ, thân hình hoàn toàn như trước, đĩnh đến thẳng tắp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.