Editor: Yuki
Theo lý, danh phận Thái tử phi của Đỗ Kiều Kiều đã được định rồi, hẳn là rất nhiều quý phụ nhân mời khách quý, mà trên thực tế, nàng chưa từng có nhận được thiệp mời riêng cho nàng, mà mẫu thân của nàng Chu phu nhân cũng bởi vì lộ bụng bầu, không thể ra cửa xã giao, thế cho nên nàng trừ cách hai ngày đi Xuân Thủy Viên một lần ra, cơ bản không chỗ để đi. Nàng không có hứng thú với chuyện nhà, cũng không thích nói chuyện phiếm với những nữ hài trong đầu chỉ có nam nhân trang sức và trang phục đẹp, bình thường ngoài học tập ra tâm tư đều đặt trên chuyện buôn bán.
Thế giới bên ngoài xuất sắc như thế, xuyên qua mà đến, làm sao cuộc sống muôn màu muôn vẻ mà ta có được ở kiếp trước có thể mãi mãi bị vây ở hậu trạch của nam nhân được chứ?
Theo tuổi dần dần tăng trưởng, khát vọng của Đỗ Kiều Kiều đối với bên ngoài càng ngày càng mãnh liệt. Rốt cuộc có một ngày, nàng để bọn hạ nhân ở phòng dệt trong phủ may hai bộ nam trang dựa theo thiết kế của nàng. Chờ đến trang phục thiếu niên làm xong đưa tới, nàng bắt đầu mưu tính làm sao ra cửa.
Có lẽ là Trấn Nam tướng quân mở một con mắt nhắm một con mắt, có lẽ là vận khí Đỗ Kiều Kiều thực tốt, tóm lại, nàng nữ giả nam trang đã mang theo Đại An Tiểu An cùng với bốn thị vệ đeo đao bên cạnh từ sau viện chạy ra cửa đi mất rồi.
Vừa đi ra, tâm tư nàng như chim chóc được thả bay, không bao giờ cam tâm làm công cụ sản xuất ở hậu trạch, khi có thời gian lập tức nữ giả nam trang lấy thân phận Đỗ Tam công tử tuần tra quán tửu lâu Mễ Hành do mình lén lút mở, hiểu rõ trình độ sinh hoạt bình thường và sức sản xuất của dân chúng Đại Khánh hoàng triều.
Sức sản xuất thật đủ thấp!
Nàng thực tùy ý mà nói cho lão bản Mễ Hành, nàng nghe nói, có một vài chỗ ở phía nam một năm có thể thu hoạch lương thực hai lần, không biết có phải phía nam Đại Khánh đã như vậy hay không; nàng nghe nói, xe chở nước có thể vận chuyển nước từ thấp chỗ đến chỗ cao, không biết Đại Khánh có loại xe chở nước này hay không, có vùng núi và ruộng bậc thang hay không. Đối với lão bản tửu lầu, nàng nói nàng muốn ăn cá nuôi trong ruộng lúa ; ngẫu nhiên đi xem giấy, nàng oán giận trang giấy thật thô ráp, sao chép thật phiền toái, nếu làm một ít con dấu từ những chữ thông thường, một chữ một chữ khắc ở trang giấy nhiều phương tiện......
Xã hội này không cần so sánh sự thông minh giữa nam nhân và nữ nhân, nếu nàng nổi danh sẽ bị nam nhân ác ý chèn ép và phê bình, cho nên nàng sẽ không chủ động làm “Phát minh sáng tạo “, nàng thấy được đồ vật nào đó có thể suy luận từ “Nghe nói” “nhìn thấy trên quyển sách nào đó” rồi lấy cớ đề xuất cho người khác làm như thế nào, để cho người khác động cân não làm thực nghiệm đi, nàng nhiều lắm là cạy một ít ngân lượng trong “tiểu kim khố” giúp người khác thí nghiệm mà thôi, cuối cùng thành công hay không đều phụ thuộc vào sự động não và làm thí nghiệm của người ta ( nam nhân).
Được nàng đề điểm người được đến công danh lợi, cho dù có người thận trọng phát hiện tam công tử có tiếng nói mềm mại và đường cong của thiếu nữ, cũng coi như không phát hiện không biết, còn tận lực mà bênh vực cho nàng.
Trong bốn năm, hoàng triều Đại Khánh xuất hiện giấy trắng tinh mềm mại, xuất hiện thuật in tô-pi, nông dân nghiên cứu trồng xen kẽ trồng xen, hàng loạt tử tù và trọng phạm sung quân cho Nam phương, sung quân tới đó đi khai hoang trồng trọt, nghe nói chỉ cần xác định lương thực có thể một năm hai vụ thậm chí một năm ba vụ, triều đình sẽ cưỡng chế mấy dân cư từ tỉnh lớn di dân tới phía nam......
○○○
Kiều Kiều......
Bạch y nam tử anh tuấn lạnh lùng nhíu mày kiếm lại, nhìn xa thiếu niên áo lam bên người vẫn luôn có Đại An Tiểu An cùng thị vệ đeo đao đi theo. Kiều Kiều đượcAnh hoàng Cảnh đế định vị trí Thái tử phi tương lai, bên người nàng tùy thời đi theo bốn gã thị vệ đeo đao của phủ Trấn Nam tướng quân,chung quanh ẩn dấu hai ba mươi thị vệ y phục thường. Thủ hạ của hắn bị kiềm chế, sĩ độ gia tộc hắn bị người quấy nhiễu, cửa hàng danh nghĩa thường xuyên bị chèn ép ác ý, hắn nỗ lực tìm cơ hội, ý đồ làm quen với Kiều Kiều, nhưng luôn bị lực lượng vô hình ngăn cản.
Vân Duệ Phong, Vân Duệ Hoa, đôi huynh đệ đê tiện vô sỉ này, mối hận đoạt thê đời này, không đội trời chung!
“Chúng ta vẫn không có cách nào tiếp cận Kiều Kiều, đệ không cam lòng, không cam lòng!” Nam tử áo lam nho nhã đối diện Bạch y nam nhìn thiếu nữ nam trang lần đầu gặp mặt khiến cho mình nhất kiến chung tình, về sau thương nhớ ngày đêm, trong mắt phẫn nộ rốt cuộc không thể đè nén.
Bạch y nam tử lạnh lùng nói: “Lực lượng của chúng ta còn chưa đủ để chống đối với hoàng tộc Vân thị, chúng ta cần thời gian, chính là, hiện tại chúng ta thiếu chính là thời gian.”
“Còn có ba tháng, Kiều Kiều sẽ phải cập kê, chờ đến cuối năm khi hai bọn họ trở về, Kiều Kiều sẽ gả vào hoàng cung. Đến lúc đó, hết thảy đều trễ.” Ánh mắt Bạch y nam tử lạnh lùng hỏi, “Ta chuẩn bị gần bốn năm, đã đã hạ quyết tâm, đệ thì sao? Bằng lòng cùng ta cùng nhau mạo hiểm?”
“Vì Kiều Kiều, đệ bằng lòng liều mạng!” nam tử áo lam nho nhã lạnh lùng nói, “Hai tên Thái Tử đoạt tình yêu của người khác kia, ta không tha cho bọn họ!”