“Hoàng thượng giá lâm ~”
Một giọng the thé nhưng to lớn rõ ràng truyền vào tai mọi người, tất cả những người có mặt ở Phong Ngâm Điện liền ồ ạt nhanh chóng đứng lên khỏi chỗ ngồi rồi đồng loạt quỳ xuống hô to.
“Hoàng – Thượng – Vạn – Tuế — Vạn – Vạn- Tuế ~”.
Phải nói là cái âm thanh này làm rung động trời đất, làm cho ma quỷ cũng phải khiếp sợ giật mình. Tử Tình đang quỳ bên dưới nghe được mà mắt muốn hoa luôn, lỗ tai thì ong ong kêu lớn. Thật sự là âm thanh quá trời lớn, Tử Tình nghĩ, âm thanh lớn thế này nếu ở trong phòng kính thì nhất định có thể giết người. Lại nói âm này không giống như trên tivi ngắn gọn nhanh chóng, mà ở đây mỗi từ mỗi từ đều kéo thật chậm, thật nhịp nhàng, có giai điệu lên xuống như đang hát xướng.
Đây là quy củ, nếu không kéo dài tiếng nói, mọi người rất dễ có tình trạng tiếng trước tiếng sau không đồng thanh. Cái quy củ này trước khi vào hoàng cung Tử Tình đã nghe dạy đầy cả hai tai, cũng ngâm qua nhiều lần.
Hoàng đế từ bên ngoài chậm rãi thong thả bước vào,trên mặt vẫn bình thản không một chút nào bị ảnh hưởng bởi tiếng vang lớn. Theo sau hoàng đế là hai vị hoàng tử, Mộc Khách Niên, Lỗ thừa tướng, Tô đại tướng quân, và các cung nữ và thái giám.
Bởi vì chỗ ngồi là theo phẩm vị, nên chỗ ngồi của cả nhà Tử Tình khá xa chỗ ngồi của hoàng đế. Bởi vì ở xa nên Tử Tình không có nhìn thấy cái người đi sau lưng hoàng đế kia từ khi bước vào thì ánh mắt đã nhìn chằm chằm vào nàng. Nếu Tử Tình nhìn thấy người đó, nhất định nàng sẽ nhảy dựng lên cho mà xem.
Hoàng Đế thong thả đi vào, sau khi bước tới ghế rồng thì quay mặt xuống phía bên dưới quang sát một vòng những thần tử đang có mặt. Thấy mọi người quy củ hành lễ không một chút sai sót thì hài lòng gật đầu. Sau đó ông vẫy vẫy tay.
Vị công công bên cạnh hiểu ý tung phất trần một cái giọng the thé vang lên.
“Hoàng thượng cho phép bình thân ~ ~ ~” Chữ “thân” được vị công công kéo một hơi thật dài, làm cho Tử Tình đang quỳ bên dưới nghe xong sởn một tầng gai ốc.
Bên dưới các quan viên liền đồng thanh hô lên:
“Chúng Thần Tạ Ơn Hoàng Thượng ~~~”
Hoàng đế tung vạt áo ngồi xuống ghế rồng, những người đi phía sau hoàng đế thấy ông đã ngồi xuống thì khom lưng hành lễ một cái rồi quay đầu đi đến chổ ngồi của mình. Đại Hoàng tử, Nhị hoàng tử và Mộc Khách Niên thì ngồi phía bên tay phải hoàng đế, còn bên trái là vị hai vị Lỗ thừa tướng và Tô đại tướng quân.
Đợi hoàng thượng, hoàng tử và các đại thần ngồi xuống dưới này quan viên mới bắt đầu lục tục đứng lên ngồi lại chỗ ngồi của mình. Kế đến là buổi đọc văn chúc thọ hoàng đế, công việc này sẽ do mấy vị quan phụ trách tế lễ làm.
Chờ mấy vị quan đọc xong thì yến tiệc chính thức bắt đầu.
Mỗi bàn được dọn lên ba mươi tám món ăn, mỗi món được đặt lên bàn sẽ có một cung nữ đứng bên cạnh giới thiệu tên của từng món ăn. Món ăn hoàng cung, chẳng những mùi vị thơm ngon mà còn được trang trí cực kỳ đẹp mắt. Nhìn vào dĩa thức ăn được bài trí công phu, Tử Tình có chút kìm nén khó nói nên lời. Món ăn thôi mà, có cần phải làm đẹp mắt như vậy không? Rốt cuộc là muốn cho người khác không dám động đũa sao? Tử Tình rầu rĩ – món ăn được bài trí đẹp như vậy, nàng thật sự không nỡ xuống tay.
Chờ món ăn được dọn lên hết, hoàng đế liền cầm ly rượu hướng xuống phía dưới các quan viên đại thần. Ở dưới này mọi người liền gấp rút hai tay cầm lấy ly rượu lên cung kính hướng về hoàng đế, giống hệt những lễ nghi mà Tử Tình đã học, trước khi bắt đầu khai tiệc thì phải kính rựu với hoàng đế. Một lần nữa âm thanh vang lên, nhưng may mắn lần này không có lớn lắm, lỗ tai của Tử Tình vì vậy mà không phải chịu cực hình.
Kính rượu xong thì có thể khai tiệc, mọi người bắt đầu động đũa gắp thức ăn. Tử Tình ánh mắt nãy giờ loạn chuyển trên mấy đĩa thức ăn, cuối cùng nàng cầm đũa hung hăng gắp xuống. Trang trí đẹp làm gì chứ, không phải cuối cùng cũng vào hết trong bụng sao. Nàng mới không vì không nở phá hủy cảnh đẹp mà để bụng mình đói đâu.
Tử Dục thấy Tử Tình như vậy thì phì cười, tiểu muội thật sự không biết khẩn trương là gì. Ở chỗ thế này mà có thể ăn uống thản nhiên như vậy, đúng là…
Ở trên kia Hạo Uy vẫn luôn chú ý đến Tử Tình, thấy nàng lộ ra bản tính trẻ con thì mỉm cười. Nụ cười của Hạo Uy vừa nhếch thì đừng nói những đại thần đang ngồi bên dưới, ngay cả hoàng đế cũng phải ngạc nhiên mà ngước mắt nhìn qua. Không biết hôm nay rốt cuộc có chuyện gì mà làm cho gương mặt lạnh của hoàng nhi lại thay đổi. Chẳng lẽ là do đã bắt được đám phản tặc rồi nên tâm tính so với mọi ngày tốt lên? Hoàng đế âm thầm suy đoán.
Hoàng đế tuy tò mò nhưng không có hỏi, mà bên dưới lúc này, những thiên kim tiểu thư kia con cháu của các đại thần có chức vị cao kia nhìn thấy Hạo Uy cười thì ngây ngẩn quên phản ứng. Cả trăm ánh mắt hiện tại đều chỉ chăm chăm nhìn chằm chằm gương mặt đang cười mỉm của Hạo Uy.
Bình thường trước mặt các nàng, Hạo Uy chưa bao giờ nở nụ cười, dù là nụ cười nhếch mép. Có chăng chỉ là cười lạnh, cười khinh bỉ. Nhưng hiện tại nhìn nụ cười kia đầy sủng nịnh cứ như thế hiển hiện trên gương mặt anh tuấn. Một đám thiên kim trong lòng nổi hoa đào.
Bị mọi người dùng ánh mắt ái mộ nhìn chằm chằm, Hạo Uy nhíu mày không tiếng động dùng ánh mắt lạnh lẽo đánh trở lại. Hắn rất chán ghét bọn người này, cả một đám luôn dùng bộ mặt giả tạo. Không giống Tình Nhi của hắn, nàng rất chân thực, lại rất đáng yêu. Nhất là đôi mắt to tròn kia, khi tức giận mở to trừng hắn. Thật là một đôi mắt linh động đáng yêu không tả xiếc.
Những thiên kim kia bị ánh mắt sắc bén của Hạo Uy liếc qua thì sợ hãi nhanh thu hồi mắt. Chỉ là trên mặt của họ liền hiện lên những rặng mây đỏ đáng ngờ.
Ai không biết Nhị hoàng tử Hạo Uy là người lạnh lùng vô tình đâu, là một người không thích đến gần phụ nữ, từ năm mười một tuổi đã như vậy, luôn một bộ dạng âm trầm khủng bố. Dù là vậy, nhưng không ít các thiên kim tiểu thư đều đối với hắn nhất kiến chung tình. Chính là… muốn tiếp cận được vị nhị hoàng tử này thật là khó khăn. Đừng nói nữ nhân nào cố ý, chính là vô ý tới gần hắn trong ba bước là đã bị ám vệ đánh bay ra trăm thước rồi. Còn nhớ có một lần có vị tiểu thư không sợ chết đi quyến rũ hắn. Chưa đầy một ngày, vị kia từ một tiểu thư cao quý phúc chốc đã trở thành kỹ nữ của kỹ viện rồi.
Đợi khai tiệc được một lúc thì tới phần dâng lễ vật cho hoàng thượng. Dân lễ vật cũng có quy củ, đó là chia ra từng tốp nhỏ, mỗi tốp mười người sẽ cùng nhau bước ra dâng một lần. Bắt đầu từ quan nhất phẩm dài xuống. Nhưng những quy củ này chỉ áp dụng với những quan viên đại thần phía dưới. Còn những vị đại thần trụ cột như Lỗ thừa tướng và Tô đại tướng quân..vv.. thì không cần tuân theo những quy củ đó.
Mười vị nhất phẩm đầu tiên bước lên, đứng phía dưới cách chổ ngồi hoàng đế chừng năm mét, mười vị kia vừa bước lên thì cung kính khom người chúc thọ hoàng đế rồi cúi gầm mặt chờ công công đến nhận lễ vật.
Lúc này một vị công công bước ra, đó là Lưu công công. Lưu công công dừng ở măm son đầu tiên, sau đó kéo khăn lụa đỏ che măn son xuống cho hoàng đế nhìn thấy lễ vật rồi bắt đầu cao giọng đọc.
“Lý thượng thư tặng một bình ngọc Cẩm Vạn Niên thời khai tổ Diễm quốc…”
Lưu công công vừa đọc xong, bên dưới mọi người hít vào một hơi. Là bình ngọc Cẩm Vạn Niên đấy, nghe nói bình ngọc này đông ấm thu lạnh đấy, để bình ngọc này trong phòng mùa đông có khi không cần đốt lò sưởi.
Lưu công công đọc xong cũng không để ý đến phản ứng của mọi người, chờ hoàng thượng gật đầu ông liền đi qua măm son kế tiếp. Cứ mỗi lần Lưu công công đọc xong thì bên dưới có ba vị quan ngồi ngay ngắn ghi chép lại sau đó sẽ có thị vệ vào mang lễ vật đem đi.
(Tác giả: Trang Wed đăng truyện của ta. viengialaini.wordpress.com)
Lần lượt từ quan nhất phẩm đến nhị phẩm, từ nhị phẩm tới tam phẩm. Mỗi một măm so với một măm đều là trân bảo khó có được, nhìn vào những món lễ vật này đủ biết chủ nhân của chúng đã tiêu tốn rất nhiều tâm tư và của cải rồi.
Bởi vì mười người Cố Tam cần phải cùng nhau đi lên dâng lễ một lượt, nên vị quan tam phẩm kia ngồi chần lại đổi vị quan tứ phẩm khác lên trước. Chuyện này tuy không đúng theo quy củ nhưng cũng không bị trách phạt. Mọi người tuy có chút khó hiểu nhưng không có truy cứu. Lúc này những người đó chỉ một mực muốn biết món lễ vật của mình có vừa ý hoàng đế hay không thôi.
Đợi những vị quan tứ phẩm lên gần phân nữa, lúc này Cố Tam mới nhìn chín vị quan đi chung với mình gật đầu một cái rồi cầm mâm son của mình đứng lên. Dù cố gắng trấn định, nhưng đôi tay Cố Tam vẫn có chút run rẩy, tim ông thình thịch đập. Cảm giác Cố Tam lúc này là vừa kích động vừa lo sợ.
Hít mạnh một hơi, Cố Tam dẫn đầu bước lên phía trước.
Cố Tam vừa đi thì chín vị quan còn lại liền lục tục theo sau, mỗi người cầm theo măm son của mình, bước chân của họ lúc này có chút chới với. Bây giờ mà có ngọn gió nào thổi mạnh tới, chắc chắn bọn họ sẽ ngã ngay tức khắc.
Từ đầu đến giờ, các quan viên đại thần đi dâng lễ vật cho hoàng đế tuy đều mang một bộ dạng kích động run run, nhưng là không có ai khoa trương như chín người này. Bởi vậy trong Phong Ngâm Điện lúc này có không ít tiếng cười nhạo nhỏ nhỏ.
Lúc mới đứng lên chuẩn bị đi dâng lễ Cố Tam quả thật có chút không kìm được hồi hộp, nhưng đi càng gần đến hoàng đế Cố Tam ngược lại càng trấn định hơn. Cứ thêm một bước Cố Tam lại càng bước vững vàng và kiên định.Ông thẳng lưng một đường nghiêm trang đi lên phía trước, chín vị quan đi phía sau thấy Cố Tam như vậy cũng dần dần tĩnh táo trở lại liền thẳng sống lưng mà đi.
Bước lên tới vị trí dâng lễ vật, Cố Tam liền đứng ngay chính giữa của mười người. Bởi vì Cố Tam là tứ phẩm, không thể đứng trước tam phẩm. Nên chỗ của Cố Tam mới bị đẩy đến chính giữa.
Mười người quy củ bước lên phía khom lưng chúc thọ hoàng đế, sau đó liền đứng thẳng người cuối đầu chờ Lưu công công đến thu lễ vật.
Chính là lúc này đây tấc cả mọi người ở Phong Ngâm Điện bắt đầu xôn xao. Bởi vì khi Lưu công công bước tớiđịnh gỡ vải đỏ trên măm son của vị quan tam phẩm đứng đầu liền bị vị quan tam phẩm kia tránh lùi một bước. Một tiếng cung kính hô thật nhỏ
“Lễ vật của ta ở được để cùng với những vị đại nhân khác, mời công công bước sang vị đại nhân bên cạnh”.
Những người bên dưới không có nghe thấy vị quan Tam phẩm nói gì, chỉ thấy ông ta lùi lại né tránh không để Lưu công công gỡ khăn đỏ khỏi măm son thì tấc cả mọi người liền “ồ..” lên, còn Lưu công công thì ngở ngàng không hiểu làm sau. Ông quay đầu nhìn hoàng thượng, thấy hoàng thượng mắt lóe lên một cái nhưng không nói gì. Dù trong lòng đang hết sức kinh ngạc, nhưng Lưu công công vẫn dời chân bước qua vị quan kế tiếp.
Có đều ông liên tiếp bị tránh né y hệt vị quan đầu tiên. Lưu công công trong lòng khóc rống, đây là có chuyện gì a.
Gia quyến của chín vị quan kia người không biết thì ngỡ ngàng lo lắng, người biết thì lại hồi hộp sợ hãi. Tử Tình lúc này cũng bị đỗ mồ hôi, nàng nắm chặt nắm tay hết sức chăm chú nhìn lên mấy người Cố Tam. Nhưng khoảng cách khá xa, Tử Tình không nhìn thấy rỏ biểu cảm của mọi người, chỉ có thể cảm nhận được không khí ở Phong Ngâm Điện lúc này hết sức quỷ dị.
Lưu công công gương mặt khó coi cứ bước qua từng người một, khi đến trước mặt Cố Tam ông cũng theo quán tính bước một bước nữa qua khỏi chỗ đứng của Cố Tam.
Bị Lưu công công bỏ qua, Cố Tam trợn mắt ngỡ ngàng.
Chính là từ lúc Lưu công công bước qua Cố Tam thì chín vị quan kia trong lòng nóng nảy, bởi vì quy củ không thể ngẩng mặt lên cao nên bọn họ chỉ có thể len lén liếc nhìn bóng dáng của Lưu công công. Lúc này hoàng đế cũng nhíu mày, trong mắt ánh lên tìm tòi nghiên cứu.
Đại hoàng tử, Lỗ thừa tướng cùng với Tô Đại tướng quân cũng bắt đầu tò mò không biết mấy người Cố Tam muốn làm gì. Chỉ có Hạo Uy và Mộc Khách Niên vẫn bình tĩnh ngồi đó, gương mặt như có như không nở nụ cười.
Hai vị quan đứng cuối cùng phía sau Cố Tam không đợi Lưu công công bước tới đã nhanh chóng lùi lại một bước sau đó cung kính nói nhỏ đủ để Lưu công công nghe thấy.
“Lễ vật của chúng ta ở trên tay của Cố đại nhân, mời lưu công công đến đó để nhận”
Lưu công công cái lưng phúc chốc cứng đờ, đứng sững lại vài giây rồi nhanh chóng nhìn một lượt xem Cố đại nhân là người nào. Chờ thấy một hàng mười vị đại nhân, trong đó hết chín người đều đứng thụt lại phía sau một bước, chỉ có một người là đứng đúng vị trí dâng lễ vật. Lưu công công trong lòng lộp bộp. Ông nhanh chóng lùi lại đến chỗ Cố Tam, nháy mắt nhìn chằm chằm măn son trong tay Cố Tam dò xét.
Thấy Cố Tam vẫn đứng cúi đầu im lặng không một tiếng động cũng không né tránh. Lưu công công thấy vậy liền thở phào, vội vàng hít một hơi gỡ miếng khăn đỏ che trên mâm son xuống.
Trên mâm son, không phải kỳ trân dị bảo, cũng không phải cái gì trân quý. Chỉ thấy vật trên măm son là một miếng gỗ được gọt dũa bóng loáng và được khắc chi chít chữ. Lưu công công không biết làm sao bèn vội vàng nhìn hoàng đế chờ chỉ thị.
Hoàng đế nhìn miếng gỗ trên măm son của Cố Tam rồi trầm ngâm. Như nghĩ đến cái gì, hoàng đế vẩy tay với Lưu công công trầm giọng nói:
“Mang lên cho trẫm xem các khanh ấy tặng lễ vật gì cho trẫm”
Lời hoàng đế vừa ra, bên dưới các đại thần và gia quyến liền sửng sốt không thôi. Hầu như tấc cả mọi người đều dõi mắt nhìn về phía mâm son. Lòng tự hỏi, không biết rốt cuộc trong đó là lễ vật gì mà làm cho hoàng đế đích thân xem xét. Lỗ thừa tướng và Tô đại tướng quân cũng tò mò không kém mắt mở to nhìn chằm chằm miếng gỗ trên măm son.
Lưu công công nghe hoàng đế ra lệnh liền thở phào. Ông nhanh nhẹn cầm lấy măm son từ trên tay Cố Tam sau đó mang lên cung kính dâng cho hoàng đế.
Hoàng đế bình thản nâng tay cầm lấy miếng gỗ được gọt dũa cẩn thận lên nhìn, nhìn xong, mắt của hoàng đế liềnmở to kinh ngạc. Tay thoáng một chút run rẩy chứng tỏ tâm tình ông đang dao động, Hoàng đế nắm chặt miếng gỗ sau đó quét nhìn mười người Cố Tam bên dưới.
“Các khanh mau ngẩng mặt lên nhìn trẫm!” Giọng Hoàng đế rất nhẹ.
Cả Phong Ngâm Điện mọi người liền hít vào một ngụm khí lạnh. Hoàng thượng… hoàng thượng thế nhưng cho phép đám quan tứ phẩm này diện kiến long nhan?
Nghi hoặc chất chứa, nhưng bên dưới không một ai dám hé ra một tiếng động.
Mấy người Cố Tam nghe hoàng thượng nói thì giật mình, sau đó thì kích động không thôi. Mười người chầm chậm ngẩn đầu lên, dùng ánh mắt thành kính nhất nhìn về phía hoàng đế. Chính là ngoại trừ Cố Tam, những vị quan còn lại chỉ dám nhìn lướt qua hoàng thượng một cái rồi nhanh chóng cụp mắt xuống. Uy nghiêm của đế vương, bọn họ thật không chịu nổi.
“Là ai đã nghĩ ra món lễ vật này?” Hoàng đế hỏi, chỉ là giọng nói không nghe ra buồn vui hay kích động.
Chín vị quan nghe hoàng thượng hỏi thì lo lắng, dù không thể ngẩn mặt nhưng ánh mắt vẫn liếc nhìn về phía Cố Tam.
Hoàng đế vừa hỏi cũng vừa âm thầm quan sát. Thấy những người kia nghe ông hỏi xong liền nhìn Cố Tam thì đã đoán được câu trả lời. Hoàng đế im lặng đảo mắt đánh giá Cố Tam.
Người này không phải là tân khoa trạng nguyên năm nay sao? Là người đã khẳng khái nói rằng “Thiên tử bất nhân, bất bảo tứ hải. Chư hầu bất nhân, bất bảo xã tắc. Khanh, đại phu bất nhân, bất bảo tông miếu. Sĩ, thứ bất nhân, bất bảo tứ thể” .
Hoàng đế gật gù, xem ra hắn không chỉ giỏi ở lý luận, mà bản lĩnh cũng không thể chê. Thấy Cố Tam một bộ dạng bình tĩnh không sợ hãi hoàng đế âm thầm gật đầu. Đứng trước mặt ông mà có thể giữ được thái độ thản nhiên như vậythật đáng khen. Không đợi mấy vị quan trả lời, hoàng đế đã hỏi tiếp.
“Trẫm muốn biết tại sao các khanh lại có ý nghĩ tặng món lễ vật này cho trẫm, còn là cùng nhau mà không phảimột người, các khanh không muốn tự mình lập công sao?”
Hoàng thượng đột nhiên nói một câu làm cho tất cả mọi người không hiểu được ý ông là gì. Ông vừa nói vừa nhìn Cố Tam, rất muốn biết suy nghĩ của Cố Tam lúc này.
Cố Tam khi nghe hoàng thượng nói câu đó thì nhẹ nhàng thở ra. Hoàng thượng nói là lập công có nghĩa là hoàng thượng rất hài lòng món lễ vật này. Xem ra chủ ý này không có sai. Cố Tam chập tay khom người hướng hoàng đế cung kính nói:
“Muôn tâu hoàng thượng, chúng thần trước khi đến kinh này này đều là nông dân. Đối với chúng thần, vật quý hiếm nhất không phải vàng bạc châu báu mà chính là lương thực. Hôm nay chúng thần là muốn dân tặng vật quý hiếm trong lòng mình đến cho hoàng thượng. Lại nói, người xưa có câu “Một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao”. Chúng thần cũng vậy, nếu là một người thì không thể nào đắp thành hòn núi, vì vậy chúng thần quyết định cùng nhau dựng núi, cùng nhau chia sẽ bớt một phần gánh nặng cho hoàng thượng”
Hoàng đế nghe Cố Tam nói thì im lặng, thật sâu nhìn Cố Tam một cái sau đó chuyển mắt nhìn lại khối gỗ trên tay.Chi chít vài dòng chữ, nhưng lại làm cho lòng ông khó có thể diễn tả thành lời. Mấy năm nay, từ khi Cửu thủy thành xảy ra thiên tai, toàn bộ mùa màn điều bị dòng nước cuốn trôi đi hết. Tuy rằng có vị tiên sinh ẩn cư kia giúp đỡ, nhưng ông cũng phải mở hết hai kho lương để tiếp tế cho dân. Còn mở thêm một kho giống để phân phát cho dân chúng làm giống gieo trồng. Bởi vì thiên tai, ông không thể tiếp tục thu thuế mà phải ban lệnh giảm thuế ba năm cho toàn bộ dân chúng ở Cửu Thủy Thành. Thêm nữa lại phải cung cấp lương thực ở biên quan. Ông thật sự là muốn bạc đầu vì chuyện này. Mặc dù ông không nói, nhưng hầu như các đại thần trong triều đều biết lúc này kho lương hoàng gia đã cạn kiệt rồi. Thế mà chẳng ai đoái hoài đến.
Nhưng bây giờ trước mặt ông, chỉ là những thần tử tứ phẩm nhưng lại có thể hiểu được sự lo lắng của ông, hiểu được cái mà ông cần. Không câu nệ, không sợ hãi, bọn họ lại đồng lòng cùng nhau góp bạc xây lương cho ông.
Hoàng đế bỗng chốc cảm thấy tảng đá nặng trong lòng vơi đi phân nữa, ánh mắt nhìn mấy người Cố Tam trở nên thân thiện rất nhiều. Sau một lúc im lặng, Hoàng đế liền hô ba tiếng, “rất tốt!” Gồm giọng nói có chút kích động.
“Rất tốt, món lễ vật này của các khanh trẫm rất là thích”
Giọng hoàng đế vang lên khiến những quan viên có mặt trong Phong Ngâm Điện bàng hoàng kinh động. Hoàng thượng nói thích món lễ vật này. Rốt cuộc mấy người bọn họ đã tặng lễ vật gì cho hoàng thượng khiến người vui vẻ như vậy? Khó hiểu, không biết là chuyện gì. Mọi người đưa mắt nhìn nhau, ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta. Không ai biết là cái gì.
Từ khi hoàng đế cười to, chín vị quan đứng cùng Cố Tam lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Bất an trong lòng liền tiêu tán, còn lại chính là vui mừng. Hoàng đế hài lòng món lễ vật của bọn họ, điều đó thật sự rất tốt. Chỉ tốn mười vạn lại có thể làm long nhan vui vẻ, quả là bọn họ rất lời rồi.
Lỗ thừa tướng lúc này đã nhịn không được tò mò rồi, ông đứng lên chấp tay về phía hoàng đế cung kính hỏi:
“Hoàng thượng, thần mạo phép xin được hỏi… Lễ vật mà mấy vị đại nhân này dâng lên là gì ạ?”
Hoàng thượng ý cười trên mặt chưa tắt, ông khoát khoát tay với Lỗ thừa tướng sau đó đưa miếng gỗ cho vị công công bên cạnh để ông ta đọc những chữ được khắc trên đó.
Vị công công cung kính cầm lấy miếng gỗ từ tay hoàng đế, sau đó có chút kinh ngạc nhìn xuống mấy người Cố Tam. Vị công công rất nhanh dùng cái giọng the thé đặc trưng của mình đọc lớn.
“Chúng thần, Ngọc Bác Chi, Tư Khâm Mã, Cố Tam Sinh, Trầm Khanh, Uông Vĩnh (…). Cùng nhau tặng lễ vật cho hoàng thượng, lễ vật là năm mươi vạn lương thực. Kính chúc hoàng thượng Phước như đông hải, thọ tỷ nam sơn.”
Tiếng Công công vừa dứt, bên dưới văn võ bá quan bắt đầu sôi trào oanh động.
“Cái gì?… tặng lễ vật cho hoàng đế mà tặng lương thực, buồn cười thật, cư nhiên lại tặng lương thực, cái thứ lễ vật mà bất cứ nhà nào cũng có, bọn họ lại dám mang cái thứ tầm thường như vậy để tặng hoàng đế. Buồn cười hơn là cả đám mười người lại a hùa với nhau để tặng cái thứ tầm thường này.”
Đấy là suy nghĩ đầu tiên của những quan viên bên dưới, họ vốn đang chờ xem mấy người này sẽ bị hoàng thượng trị tội bất kính, chính là chợt nhớ đến hoàng đế vừa mới nói rất thích món lễ vật này. Phong Ngâm Điện phúc chốc trầm lặng đến đáng sợ. Tất cả mọi người đều đang chìm trong suy nghĩ tại sao.
Rất nhanh, nhiều người đã nghĩ ra được huyền cơ trong đó. Bất giác, tay bọn họ phát run. Thầm nghĩ, thì ra cả đám bọn chúng kỳ kỳ quái quái, còn cùng nhau dâng lễ vật, thì ra là như vậy. Phải khen cái đám quan cỏn con này, thậtsự… thật sự quá kinh thiên rồi. Thật đáng sợ cho cái người nào suy nghĩ ra kế sách này.”
Không khí ở bên dưới lúc này rất quỷ dị, trên này hoàng đế lại cười đến thâm sâu. Bỗng nhiên lúc này Lỗ thừa tướng một biểu tình kinh ngạc trợn mắt nhìn chằm chằm Cố Tam, sau đó thất thanh hô lên một tiếng. Hoàng đế và những người đứng gần Lỗ thừa tướng đều quay lại nhìn ông. Thầm nghĩ, Lỗ thừa tướng đang nghĩ đến cái gì mà luống cuống như vậy ?