Xuyên Qua Điền Viên Cố Tử Tình

Chương 40: Chương 40: Mưa rồi




Thời gian chậm chạp trôi đi, từ ngày hội đấu giá tranh ở kinh thành kết thúc đến nay cũng đã gần một tháng. Trong thời gian này, Cố Tam đã mang Tử Tình âm thầm đi khắp nơi tìm người môi giới đễ thu mua hạ nhân.

Qua nhiều ngày điều tra lựa chọn kỷ lưỡng, nhà Tử Tình đã mua được gần 30 người. Trong đó có 25 nam nhân và 5 người nữ nhân.

Những người được mua điều là bán mình khế sinh tử. Trong đó nam nhân được mua điều là người có một ích công phu. Phải nói 30 người này chính là qua sàn lọc tuyển chọn rất kỷ lưỡng của Tử Tình. Tiêu chí tuyển lựa người của Tử Tình quan trọng nhất đó là trung thành.

Sau khi mua người xong, Tử Tình âm thầm mang họ về đại trạch viện mới mua ở trấn Tô Dương, sau đó lập ra một mục quy củ của nhà các nàng. Tử Tình để Cố Tam và Tử Dục đứng ra dạy dỗ quy củ cho họ.

Qua hơn nữa tháng, trong 30 người đấy đã được Tử Tình chọn ra 4 người khiến nàng vừa ý nhất. Trong đó theo từng người là Hộ Phong, Hộ Võ, Hộ Ngôn và Hộ Vấn. Những người này lớn nhất là Hộ Phong 23 tuổi, nhỏ nhất là Hộ Vấn 19 tuổi. Hộ Ngôn và Hộ vấn điều 21 tuổi.

Tên của những người này là do Tử Tình và Cố Tam đặt ra đấy. Ở đây nếu thu mua hạ nhân thì người mua sẽ phải đặt lại tên cho hạ nhân. Tử Tình vì điều này có chút đau đầu, suy đi nghĩ lại cuối cũng nàng lấy họ Hộ làm chuẩn, còn tên sẽ do Cố Tam và Tử Dục đặt.

Lại nói lai lịch của bốn người này cũng không phải tầm thường. Trước tiên là Hộ Phong, người này là con của một hộ thương nhân nhà giàu. Từ nhỏ đã được học với một vị tiên sinh tại gia, vị tiên sinh kia cũng là một người có văn có võ. Bởi vậy nên Hộ Phong học được không ích từ vị tiên sinh này.

Nhưng chuyện không may xảy đến, cha của Hộ Phong trong một lần đi theo đoàn mua hàng thì gặp thổ phỉ, ông dù may mắn thoát được nhưng trong người lại mang theo một thân đầy thương tích trở về. Trở về sau, cha Hộ Phong bởi vì thương tích quá nặng, lại thêm vì thua lỗ một vốn hàng lớn. Cuối cùng cũng không trụ nổi.

Nhà Hộ Phong cũng từ đó mà tuột dốc không phanh. Phúc chốc từ một hộ thương nhân giàu có trở nên bần hàn không chịu được. Nương của Hộ Phong vì vậy mà sinh bệnh nặng, Đại ca và đại tẩu bởi vì chạy tiền trị bệnh cho nương mà vô ý đắc tội nhà quyền quý, kết quả đại ca bị đánh một thân đầy vết roi. Hộ Phong đau lòng nương, đau lòng đại ca. Cuối cùng đồng ý bán thân đễ lấy tiền cho cả nhà vượt qua sóng gió.

Hộ Võ thì hoàn cảnh đỡ hơn một chút. Hộ Võ nhà có rất nhiều huynh đệ, lại là nhà nghèo. Hộ Võ là một người yêu thích võ thuật, bởi vậy từ nhỏ đã bái một vị giang hồ hiệp sĩ già làm đệ tử. Từ đó ngày ngày đi theo vị hiệp sĩ này. Cuối cùng một ngày vị hiệp sĩ già bệnh chết, Hộ Võ trở về gia đình. Nhưng lúc này đây nhà của hắn bởi vì hôn sự của mấy tỷ muội huynh đệ nên rất thiếu thốn bạc. Hộ Võ tự nhận thấy hắn cũng nên vì cha mẹ san sẽ gánh nặng. Bởi vì từ nhỏ hắn không ở bên phụ mẫu nên trong lòng hắn cảm thấy hắn là một đứa con bất hiếu. Vậy là hắn quyết định bán thân để lấy bạc báo hiếu phụ mẫu.

Hộ Ngôn thì hoàn cảnh đặc biệt đáng thương, Gia đình hắn có thể nói là dòng dõi thư hương. Nhưng là… hắn không phải một đứa con được người ta chào đón. Bởi vì hắn là con do một vị thiếp thất sinh ra. Phải biết thời này triều đình rất hạn chế trong việc nam nhân nạp thiếp. Huống hồ còn là để thiếp sinh con. Điều đó chẳng khác nào lấy nhọ bôi đen mặt dòng họ. Bởi vậy từ khi Hộ Ngôn ra đời, cha của hắn liền đem hắn giấu đi, không để bên ngoài biết được. Đối với người bên ngoài, cha Hộ Ngôn nói hắn là nô bộc, là hạ nhân. Nương của Hộ Ngôn cũng bởi vì vậy mà thương tâm đến sinh bệnh. Và một thời gian trước, nương của Hộ Ngôn cũng đã qua đời rồi.

Trong một ngôi nhà lớn không có nương nữa, Hộ Ngôn càng không muốn ở lại. Cuối cùng hắn quyết định rời khỏi nhà, thà bán thân làm nô bộc nhà người khác còn hơn phải đối mặt với người thân lại không phải người thân.

Hoàn cảnh Hộ Vấn thì lại đặc biệt thú vị, nương của hắn là một đầu bếp ở thanh lâu, cha của hắn cũng là người giữ cửa ở đấy. Mấy tháng trước, cả nhà bọn hắn vừa chuột lại khế ước bán mình. Ai ngờ bởi vì từng làm việc cho nơi phong trần khiến bọn họ không vừa mắt rất nhiều người. Kết quả mở quán ăn thì không có khách, mở tiệm buôn bán thì không có người mua. Số tiền dành dụm mấy chục năm trời cứ vì vậy mà thua lỗ hết. Cuối cùng bọn họ lại tiếp tục bán thân, nhưng khổ nổi không người nào chịu thu mua bọn họ. Cứ như vậy bọn họ ôm cây đợi thỏ, đợi tới hôm Tử Tình nhìn thấy bọn họ sau đó mua về.

...

Sau khi điều tra hết lai lịch của những người được mua về, Cố Tam bắt đầu giao việc cho bọn họ. Trước tiên đối với Hạ Phong, Cố Tam để cho hắn nắm giữ bốn người, Sau đó lệnh hắn đi tấc cả các trấn ở gần Huyện Cửu Thủy thành tìm những đại trạch viện bỏ trống mua xuống.

Kế đến là Hộ Võ , Cố Tam giao cho hắn 20 người, đễ hắn đi thu mua cây gổ chắc chắn về tu sữa lại tấc cả các đại trạch viện mà Hạ Phong đã mua.

Hộ Ngôn sẽ là người đốc thúc và kiểm tra tiến độ xây dựng các đại trạch viện. Hộ Vấn sẽ là người chuẩn bị các cổ xe ngựa rắn chắc. Tử Tình muốn dùng xe ngựa để cứu người vào những ngày có mưa bão thiên tai.

Chờ mọi chuyện sắp xếp đâu vào đấy rồi thì trời cũng đã tháng tư. Tử Tình những ngày này trong lòng đặc biệt không thoải mái. Trong lòng giống như lửa đốt vào thân, Tử Tình suy đoán. Có phải hay không thiên tai thật sự đã đến?

Tử Tình từ ngày mơ thấy giấc mơ kia thì đã luôn chuẩn bị tư thế sẵn sàng để cứu người, giúp người. Dù là, dù nàng chuẩn bị đâu vào đấy cả rồi nhưng mà trong tâm vẫn có một chút cảm giác có phải hay không mình chỉ là làm “láp” (ý nói làm tào lau tùm lum). Nhưng bởi vì dù sao cũng là mạng người nên nàng mới cố gắng chuẩn bị chu đáo hết thảy.

Nhưng là mấy ngày nay, cái cảm giác kỳ lạ kia lại xuất hiện trong đầu, dường như có cái gì đó thúc đẩy nói với nàng, sắp tới sẽ có chuyện gì đó sẽ xảy ra.

... .....

Sáng ngày 5 tháng 5 năm 1023

Hôm nay ông mặt trời thức dậy rất sớm, Dù chỉ mới khoảng giữa giờ mão mà mặt trời đã lên cao quá sào. Như mọi hôm, Tử Dục, Tử Diệc canh giờ dậy sớm chuẩn bị đi đọc sách.

Cố Tam, và Tô thị cũng đã dậy, Tô thị đang ở trong bếp nấu thức ăn.

Mặt dù trong nhà hiện tại có hạ nhân, nhưng bữa cơm gia đình luôn do một tay Tô thị và Tử Nương nấu. Còn những người hạ nhân được mua về thì trừ một vài người Hộ Phong ra, tấc cả người còn lại điều trụ tại một trạch viện trên trấn trên. Bởi vì Tử Tình không muốn để người trong thôn quá chú ý đến nhà các nàng.

Tử Tình hôm nay đặt biệt dậy sớm, nàng ngồi ngốc ngốc trên giường mềm mại của mình. Tiểu ngũ cũng vừa thức dậy thấy Tử Tình ngồi ngẩn ngơ thì dụi mắt hỏi:

“Tiểu tỷ, sao hôm nay tỷ dậy sớm vậy?”

Tử Tình hồi hồn, nhìn tiểu ngũ một cái rồi đưa tay nhéo nhéo mặt bé cười gượng nói:

“Tỷ hàng ngày bộ dậy muộn lắm sao?”

Tiểu ngũ rụt cổ, bé chành miệng cười hề hề nói “Tiểu tỷ, tam ca nói tỷ là một con sâu lười, ngày nào cũng đợi mặt trời phơi mông mới chịu thức dậy, hôm nay mặt trời chưa kịp phơi mông tỷ tỷ đã dậy rồi, không phải sớm thì là gì?”

Tử Tình nghe tiểu ngủ mỉa mai mình thì nhăn mặt, nàng cong hai tay lên nhéo nhéo hai gò má phúng phính của Tiểu ngũ đe dọa. Tiểu ngũ rất nhanh chóng tránh thoát được ma trảo của Tử Tình cười ha ha tuột xuống đất chạy ra ngoài trốn mất.

Tử Tình ngồi trên giường nhìn tiểu ngũ cắm đầu chạy trối chết thì phì cười. Nàng cũng chỉnh sữa lại trang phục rồi mang dới vào tuột xuống giường đi ra ngoài.

“A.. tiểu muội, hôm nay muội dậy sớm a?” Tử Diệc vừa thấy Tử Tình thì lớn tiếng trêu chọc. Tử Tình nhăn mày đẩu mắt nhìn Tử Diệc hừ một tiếng. Thấy Tử Dục và Tử Diệc chuẩn bị đi đọc sách Tử Tình vội ngăn cản.

“Đại ca, tam ca, hôm nay hai ca đừng đi đọc sách”

Cố Tam vừa từ ngoài cửa đi vào nghe thấy Tử Tình nói vội bước lại gần ôm Tử Tình lên tò mò hỏi:

“Tình Nhi, có chuyện gì sao?”

Tử Dục và Tử Diệc cũng đưa mắt tò mò nhìn Tử Tình chờ nàng trả lời. Không biết hôm nay lại có chuyện gì làm cho tiểu muội dậy sớm, còn không cho bọn hắn đi đọc sách nữa. Tử Dục nhìn Tử Tình chờ nàng nói.

“Cha, con có cảm giác... có cảm giác không được thoải mái. Có lẽ hôm nay... sẽ có chuyện gì đó xảy ra. Cha, hiện tại cha cho người gọi bọn tứ Hộ về đi cha.”

(Tứ Hộ là Hộ Phong, Hộ Võ, Hộ Ngôn và Hộ Vấn)

Cố Tam nhíu mày, đưa mắt nhìn con gái nhỏ một lúc rồi gật đầu nói. “Được!” sau đó quay sang nói với Tử Dục.

“Dục nhi, con trước cho người gọi bọn Tứ Hộ mau trở về”

Tử Dục trong mắt có chút lo lắng nhìn Tử Tình một cái rồi gật đầu nói “Dạ” với Cố Tam.

Thời gian qua, Cố Tam và Tử Dục thường hay làm vài chuyện đại sự, lại thêm bởi vì trong nhà có hạ nhân. Vì vậy, hành động và lời nói của Cố Tam và Tử Dục cũng trở nên có chút uy nghiêm hơn xưa rất nhiều. Không riêng gì Cố Tam và Tử Dục. Tô thị, Tử Nương, Tử Diệc và tiểu ngũ cũng điều có phong phạm của người quý nhân. Điều này làm cho Tử Tình rất hưởng thụ. Bởi vì nếu mọi người còn không quen thay đổi cách hành xử thì tương lai khi vào kinh thành sẽ rất dễ làm trò cười cho mọi người.

... ......

Buổi trưa, y theo những gì Tử Tình cảm nhận được. Bầu trời trên cao vốn đang nắng gắt. Không ích các nông dân đang ra đồng thăm lúa xem khi nào có thể gặt được thì bổng dưng trên bầu trời “Ầm! Ầm!” một tiếng rõ lớn. Cùng lúc đó bên tai mọi người điều nghe một âm thanh “Ù...Ù...” thật lớn đổ dần về phía mình. Gió ở bốn phương tám hướng bắt đầu thổi mạnh từng chập, gió giật từng cơn, từng nhành cây ven bờ cũng muốn bị gió cuốn tới nằm bẹp.

Cả thôn mọi người phúc chốc nhao nhao lên, không ích người hốt hoãng gọi trời gọi đất. Đến lúc này hầu như ai cũng biết chuyện gì sắp xảy ra rồi. Âm thanh này chính là báo hiệu trời sắp đổ mưa, nhưng mà này không phải một cơn mưa bình thường, mà là một cơn mưa rất lớn.

Lúc này mọi người ai nấy điều lo lắng đứng ngồi không yên. Bởi vì năm nay mọi người gieo mạ trễ hơn mọi năm, lúa trên đồng cũng còn nhiều ngày nữa mới có thể gặt. Hiện tại nếu có mưa lớn kéo qua, những cây lúa nhất định sẽ bị ngã nghiên trên đồng. Bông lúa cũng sẽ bị rơi hạt xuống ruộng. Thu hoạch cũng vì vậy mà ích đi rất nhiều.

Bốn người tứ Hộ vốn đang ngồi trên ghế nhỏ báo cáo công việc với Cố Tam cũng giật mình đứng dậy. Tô thị đang ngồi may quần áo với Tử Nương cũng lo lắng vội vàng kéo Tử Tình ôm chặt nàng vào lòng.

Tử Dục, Tử Diệc, Tử Nương và tiểu ngũ cũng vội tụ họp lại một chổ với Cố Tam và Tô thị.

Hộ Phong nhíu mày lo lắng, hắn vội đứng lên chấp tay với Cố Tam nói:

“Lão gia, hay là để thuộc hạ đi ra ngoài điều tra xem có chuyện gì rồi”

Cố Tam gật đầu, cũng nhanh đứng lên nói “Ta cũng đi xem một chút.”

Nói xong, Cố Tam và Hộ Phong nhanh chóng đi ra ngoài.

Bên ngoài, bầu trời vẫn còn nắng, bên tai thì lại vang lên tiếng ầm ầm giống như có một đoàn giặc xâm lượt. Càng ngày càng kéo đến gần. Âm thanh này thật sự làm cho người nghe phải khiếp sợ mà che tai lại.

Đến khi nghe thấy được âm thanh kia đến sát bên mình thì hạt mưa cũng bắt đầu đội nắng mà trút xuống đất. Cố Tam nhìn thấy thì ngây ngẩn cả người. “Là mưa nắng” Cố Tam thì thào.

Từng hạt mưa to đùng như đầu ngón tay cứ như vậy đập mạnh xuống đất, mỗi một hạt rơi xuống thì mặt đất bị lõm xuống một lỗ nhỏ. Bầu trời vốn đang nắng cũng bắt đầu chuyển sang đen kịnh rồi.

Tử Tình cũng muốn nhìn xem một chút tình hình bên ngoài nên khi Cố Tam vừa đứng dậy đi ra ngoài thì nàng cũng vội vàng chạy theo. Tô thị dĩ nhiên không muốn đễ nàng đi nên đưa tay nắm áo kéo nàng lại. Tử Tình vội mắt đáng thương nhìn Tử Dục cầu cứu, Tử Dục xoa trán bất đắc dĩ bước tới ôm Tử Tình từ tay Tô thị nói:

“Nương, hay là đễ tiểu muội ra ngoài nhìn một lát, dù sao muội ấy cũng nên biết được tình hình cụ thể mà.”

Tô thị do dự sao đó cũng gật đầu, Tô thị xoay người lấy một cái áo choàng dày ấm áp mặc vài cho Tử Tình rồi đối với Hộ Võ, Hộ Vấn, Hộ Ngôn đang lo lắng đứng ngóng ra ngoài bên cạnh cứng giọng nói:

“Ba người các ngươi đi theo bảo vệ tiểu thư, đừng đễ mưa rơi trúng nàng.”

Hộ Võ, Hộ Vấn, Hộ Ngôn vội chấp tay nói “Dạ, Phu nhân” rồi nhanh chóng chia ra đứng xung quanh Tử Tình cùng nàng đi ra ngoài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.