Sau cái ngày thiên tai ập xuống, hiện tại ở Cửu Thủy thành nước cũng đã rút hết. Triều đình cũng đã cho một đoàn người xuống xem xét và chuẩn bị xây lại đê đập mới. Và triều đình cũng đã mở ra 4 kho lương thực và 2 kho mầm giống để phân phát cho tấc cả những dân chúng ở những nơi bị thiên tai ảnh hưởng.
Đến hiện tại, cái tên Ngạo tiên sinh dường như không còn xa lạ với người dân ở nước Đại Tề này nữa. Từ chuyện cho người đội mưa đi cứu dân chạy nạn, tới chuyện phân phát lương thực cứu trợ thiên tai lần này. Không ích các thơ từ ca ngợi viết ra chỉ để tôn vinh tấm lòng rộng rãi bát ái của ông. Ngạo tiên sinh trong lòng những người dân chạy nạn giờ đây chính là một vị bồ tác sống.
Hôm nay, đại trạch viện dùng để cho những người dân tị nạn ở cũng bắt đầu yên tỉnh trở lại. Người dân tị nạn ở đó cũng đã dập đầu với nhà chính đại trạch viện rồi cùng nhau khăn gói trở lại Cửu Thủy thành. Dù trong lòng mỗi người điều có nhiều đau khổ, nhưng mọi người ích nhiều cũng được an ủi. Triều đình không có bỏ bọn họ, vừa tiếp tế lương thực cho bọn họ, còn phân phát mầm lúa cho bọn họ. Dù rất nhiều nhà sau vụ thiên tai đã mất đi người thân, nhưng mà xem như vẫn có thể đứng lên được.
Hai tháng sau.
Hôm ấy ở một quán trà nhỏ ở Trấn Tô Dương, có hai vị hòa thượng đang ngồi ăn bánh bao chay. Hai vị hòa thượng này không ai khác ngoài hai vị hòa thượng đã từng đi xem hội đấu giá tranh ở kinh thành hồi đầu năm của Cung lão bản.
Vị tiểu hòa thượng vừa ăn bánh bao vừa tò mò nhìn vị lão hòa thượng:
“Sư phụ, Đệ tử vẫn không hiểu, người nói vị tiên sinh kia là người có lòng tham mà, nhưng tại sao hiện tại vị tiên sinh kia lại có thể xuất nhiều bạc như vậy đễ cứu giúp người dân vậy?”
Vị lão hòa thượng mặt thâm sâu không đáp lại lời tiểu hòa thượng kia. Ông chậm rãi cầm bánh bánh bao lên ăn, rồi hớp một ngụm nước uốn.
“Sư phụ, người từng nói với con, vị Ngạo tiên sinh kia từng bút vẽ không giống người thường, còn nói trong từng nét vẽ điều chứa đựng dụng ý không giống như người ta nói ông không màn thế sự. Sư phụ người nói ông ta là người tham vinh cầu lợi, là người không đáng để người đời tôn kính mà, tại sao hiện tại người muốn đi tìm y?” vị tiểu hòa thượng kia lại hỏi tiếp.
Lão hòa thượng nghe tới đây cuối cùng cũng ngước đầu nhìn lên nhìn tiểu hòa thượng.
“Ngộ Minh, con đã quên lời dạy của ta rồi sao? Con nếu cái gì cũng hỏi vậy bao giờ con mới có thể tự mình ngộ ra đây?”
Vị tiểu hòa thượng Ngộ Minh cái miệng há to ra đơ một lúc. Cuối cùng không hỏi thêm gì cả. Hắn ngậm miệng lại nuốt khan một cái gian nan thốt ra một câu:
“Đệ tử đã hiểu, sư phụ”
Ngô Minh tuy miệng hô hiểu nhưng trên mặt để lộ hết tâm tình của hắn. Lão hòa thượng liếc mắt nhìn thấy thì thở dài. Mắt nhìn vào không trung vô định.
“Ngộ Minh à, có nhiều lúc sự việc không đơn giản như những gì ta nhìn thấy. Sư phụ cũng vậy, cũng chỉ là người phàm mắt thịt, đôi lúc cũng phạm phải sai lầm. Giống như lần này... ” Vị lão hòa thượng nói tới đây thì ngừng lại, nhấp nhẹ một ngụm trà mới chậm rãi nói tiếp.
“Năm bức tranh kia… Quả thật lúc đầu nhìn thấy, ta đã biết đấy không phải tranh do một người bình thường có thể vẽ được. Những bức tranh đó vẽ giống như thật. Ta còn có thể cảm nhận được linh khí dao động trong bước tranh.
Tuy vậy... Mục đích của người vẽ năm bức tranh này chính là muốn kiếm tiền. Bởi vì muốn kiếm tiền nên khi vẽ, từng nét, từng nét vẽ điều chăm chút tỷ mĩ đến không một chổ sai sót.
Cũng bởi vì thế nên trong những bức tranh kia phản phất ra một chút kìm nén không thoải mái. Và còn vương dính bụi trần gian.
Nếu thật sự người vẽ tranh là một người ẩn cư, là một người cao nhân không màn thế sự. Thì nét vẽ tranh, sẽ không để ý chăm chút gò bó từng nét một như vậy. Mà sẽ vung bút tự nhiên. Dù là từng nét vẽ đó có thể sẽ không sắc xảo.. Nhưng mà… bức tranh như vậy mới sẽ trở nên thông thoáng.”
Lão hòa thượng dừng lại, đôi mắt nheo lại như muốn nhớ kỹ những đường nét vẽ trên tranh. Ông thở nhẹ thở ra mới bình đạm nói tiếp:
“Lúc đầu, ta nhìn năm bức tranh kia, ta đúng là có chút thất vọng. Bởi vì để có được một tay vẽ tranh thần kỳ như vậy thì nhất định phải là một vị cao nhân. Nhưng mà ở đây, người cao nhân này lại là một người ham mê vật chất. Vì lẽ đó ta mới không muốn gặp ông ta. Nhưng mà…” Lão hòa thượng thở dài.
“Ta đã nhìn sai rồi.” Lão hòa thượng bình đạm chấp nhận mình sai. Ông nói:
“Vị họ Ngạo kia chẳng những không phải là người ham mê vật chất mà còn là người có tấm lòng rộng rãi, có một tấm lòng chứa cả thiên hạ.
Qua chuyện cứu tế vừa rồi, ta chắc chắn một điều, vị tiên sinh kia đã biết trước được thiên tai sắp đến nên mới chuẩn bị chu đáo như vậy. Ngộ Minh, con không cảm thấy lạ sao? Thiên tai lần này rỏ ràng rất nghiêm trọng, nhưng mà so với những lần trước, lần này ngược lại không tổn thất nhân mạng quá nhiều. Bầu không khí lẽ ra là âm u và lạnh lẽo, oán hận và thù ghét, hiện tại lại có thể trở nên nhu hòa như bây giờ. Người dân chẳng những không oán than thù hận, ngược lại trong lòng họ tâm thiện đang từ từ đâm chồi nảy mầm trong lòng bọn họ. Ngộ Minh à, việc làm của Ngạo tiên sinh lần này dù không biết có mục đích nào không, nhưng nhìn theo không khí ở đây, có lẽ vị Ngạo tiên sinh này đã nhận được hơn trăm năm nhan hỏa của người tu hành rồi.”
Vị lão hòa thượng giọng nhẹ nhàn điều điều nói. Ngộ Minh nghe xong thì trố mắt. Hắn muốn mở miệng hỏi vài câu, nhưng nhớ lời nói của sư phụ nên không có mở miệng nói gì. Ngộ Minh khó có khi ngồi trầm tỉnh một mình để suy nghĩ. Nhưng là lần này hắn lại ngồi trầm tĩnh ở đó, mày nhíu nhẹ suy nghĩ về những gì sư phụ vừa nói.
Lão hòa thượng nhìn đệ tử của mình, khóe mắt khẽ nhăn, trong mắt có tia hài lòng.
….
Lại nói trở về với nhà của Tử Tình.
Trong hai tháng qua, nhà của nàng đã rất vất vả chạy tới chạy lui giúp đỡ những người dân chạy nạn. Thật sự phải nói là vất vã vô cùng. Lại còn thêm phải đối mặt với những người đến để điều tra nhà của các nàng.
Bởi vì nhiều người, bí mật càng khó giữ. Huống chi cứ cách vài ngày thì từ nhà bọn họ lại xuất ra cả trăm xe lương thực. Dù có cẩn thận cách mấy, nhưng vẫn có người điều tra được đầu mối cứu người lần này là ở chổ của các nàng. Vì vậy, chuyện các nhà các nàng có liên quan tới việc cứu người lần này không thể giấu giếm. Cũng vì vậy nên có rất nhiều người âm thầm cho người điều tra nhà các nàng. Cuối cùng, bọn họ đưa ra suy đoán rằng nhà các nàng và vị Ngạo tiên sinh có quan hệ mật thiết.
Nhà Tử Tình vì vậy đã hoang mang một thời gian dài. Lúc đó Tử Tình đã rất sợ hãi, nàng thật không tìm ra cách gì để che giấu chuyện này. Cuối cùng, Cố Tam thuận nước đẩy thuyền. Hắn bịa chuyện nói với mọi người, nhà hắn từng “mời” Ngạo tiên sinh một bát cơm khi ông ấy bị đói ngất xỉu ở trên rừng. Cũng vì vậy mà Ngạo tiên sinh mới quen biết với nhà hắn. Vụ thiên tai lần này cũng do ông ra tiền cho bọn hắn đi cứu giúp người. Cố Tam còn nói thêm, vì chữ tính, cả nhà hắn đã hứa với Ngạo tiên sinh giữ bí mật không có công khai danh tính và nơi ở của Ngạo tiên sinh. Còn nói rất hùng hồn. dù có lấy dao kề cổ bọn họ cũng tuyệt không nói ra. Ngạo tiên sinh là một người tốt, một vị bồ tát sống. Nhà hắn đã hứa với người thì nhất định không nuốt lời.
Khi tin tức mà Cố Tam cố ý tung ra xong, quả nhiên người đến nhà bọn hắn càng ngày càng nhiều, có cả nhân sỉ giang hồ, người của triều đình, hộ giàu, người nghèo. Ai cũng muốn được một lần nhìn thấy vị Ngạo tiên sinh kia. Còn có không ích lời de dọa, hăm he, rồi đến xu nịnh. Nhưng nhà của các nàng vẫn cứ cắn chặt răng không nói. Người đến tìm hiểu tin tức không tìm được đáp án mong muốn nhưng cuối cùng cũng không có làm gì quá phận. Bởi vì sợ làm phật ý tới vị Ngạo tiên sinh kia. Cuối cùng nhà của Tử Tình vì hưởng “ké” hào danh của vị tiên sinh họ Ngạo nên người người gặp các nàng chính là dùng đôi mắt cảm kích và kính trọng có hơn.
Chuyện này qua đi, xem như một cái kết an toàn cho cái vụ lùm xùm này rồi. Qua vụ cứu tế lần này, nhà của Tử Tình đã chọn được gần 200 người trong đám người dân chạy nạn kia mua về làm hạ nhân.
Trong đó có gần 100 người điều là kỹ nữ của mấy kỹ viện ở Cửu Thủy thành. Bởi vì mưa bão loạn lạc. Mấy vị chủ tử của mấy vị kỹ nữ kia chọn cách bỏ của chạy lấy người. Họ chính là trèo lên xe ngựa chạy mất bỏ lại cả đám kỷ nữ không quan tâm. Tử Tình là xem trọng mấy người kỹ nữ này. Nàng nhớ đã từng đọc trong một cuốn sách nói.“Rõ nhất chuyện giang hồ thì không ai qua được cái bang, rõ nhất chuyện triều đình thì không ai qua được kỹ viện.”
Tử Tình là muốn lập một kỹ viện ở kinh thành nên mới quyết định mua bọn họ đấy.
Cố Tam sau khi biết được ý định của Tử Tình thì mắng nàng một trận, hai cha con vì vậy mà giận lẫy mấy ngày. Cuối cùng Tử Tình buồn tức tới sinh bệnh mới làm Cố Tam buông tay không truy cứu nữa. Tử Tình hôm đó gục vào lòng Cố Tam thì thào nói:
“Cha, con mua bọn họ cũng là vì giúp bọn họ thôi. Cha xem, các nàng hiện tại ra ngoài thì làm sao có thể sống nổi đây, đã là người nơi phong trần rồi, bọn họ dù muốn làm việc đàng hoàn cũng không ai chịu mua họ. Nếu chúng ta bỏ mặt không lo, bọn họ nhất định sẽ không qua nổi. Thay vì để các tỷ ấy vất vưỡng ở các kỷ viện dơ bẩn, tại sao chúng ta không tạo lên một mái nhà ấm áp dành cho các nàng. Còn có, Hộ Vấn đại nương (Nương của Hộ Vấn) cũng từng làm việc ở kỷ viện, chúng ta để đại nương quản lý giúp chúng ta là được rồi. Cũng không cần chúng ta nhúng tay vào làm gì. Chúng ta chỉ cần ra bạc và dạy họ một số quy củ là được rồi. Cha, cha xem con làm vậy đâu có sai đâu a”
Cố Tam lúc ấy mặt âm trầm suy nghĩ, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý rồi.
Sau hôm đó Tử Tình đã cho người gọi Hộ Vấn đại nương đến. Cùng bà trao đổi một phen thiệt hơn. Cuối cùng Hộ Vấn đại nương trong lòng cảm kích vạn phần dập đầu hứa với Tử Tình, bà sẽ không làm cho nàng thất vọng.
Tử Tình sau đó cũng viết ra một bản quy củ của chính nàng, và viết thêm vài thứ kinh nghiệm mà nàng học hỏi được ở hiện đại rồi giao cho Hộ Vấn đại nương. Trong đó chính là cách quản lý hạ nhân, tới cách nắm bắt tâm khách hàng. Có rất nhiều thứ mới mẻ mà người ở đây không biết tới.
Lại nói Hộ Vấn đại nương sau khi nhìn thấy những bản ghi chép của Tử Tình thì trợn mắt kích động, xem mấy tờ giấy giống như trân bảo mà cất giữ. Chỉ thiếu điều đem lên bàn thờ đốt nhang thờ phụng thôi.