Xuyên Qua Điền Viên Cố Tử Tình

Chương 80: Chương 80: Tử Dục Trèo Cao?




Nhìn hành động của Tử Tình cả nhà không còn lời gì để nói. Chỉ có Cố Tam mày vẫn luôn nhíu chặt, ông nhìn Tử Dục một hồi mới mở miệng hỏi:

“Dục nhi, cô nương đó là thiên kim nhà nào? Gia cảnh ra sao? tâm ý cô nương đó đối với con thế nào?”

Cố Tam hỏi một hơi, thành công làm Tô thị đổi hướng nhìn. Bà có chút hồi hợp nhìn nhi tử chờ nghe đáp án.

Tử Dục mặt đỏ bừng mấp máy môi ấp úng mấy tiếng mới ngẩng đầu nhìn Cố Tam, Tử Dục do dự nói:

“Cha, nàng là Lỗ Ngọc Quyên, nhị tiểu thư của Lỗ Thượng thư đại nhân.” (Lỗ thượng thư là con trai của Lỗ thừa tướng)

Cố Tam mày nhíu càng chặt, ông triệt để chấn kinh. Lỗ thượng thư chính là con trai của Lỗ thừa tướng, phẩm vị và chức vụ thật sự không nhỏ. Người ta một người là bằng hữu chí cốt của hoàng thượng, một người là quan nhất phẩm trụ cột của triều đình. Còn ông chỉ là một quan viên tứ phẩm, mối nhân duyên này… ông trèo không nổi rồi.

Cố Tam trầm mặt thở dài, vốn không khí đang vui vẻ phút chốc trở nên ngưng đọng. Tô thị dường như cũng hiểu vấn đề ở đâu, bà có chút lo lắng nhìn đại nhi tử. Bà biết con trai lớn này của mình ánh mắt không nhỏ, được con trai nhìn trúng vị cô nương kia chắc cũng có chỗ hơn người. Nhưng mà….

Tử Dục cũng im lặng, hắn biết rõ gia cảnh nhà mình không môn đăng hộ đối với nàng. Nhưng mà tình cảm không phải thứ hắn có thể muốn là ngừng lại được. Biểu hắn quên nàng? Hắn… thật không có cách nào.

Cả nhà lâm vào trầm mặc. Tử Diệc vốn đang cợt nhã cũng im lặng đứng một bên. Tiểu Ngũ thì cúi đầu, giống như bé cũng có tâm sự. Tử Nương vẫn im lặng nhìn cả nhà, trong chuyện này nàng không biết phải nói thế nào.

Qua một lúc lâu, Tử Tình từ trong áo Cố Tam chậm chạp chui ra, nàng thở dài một hơi nâng mắt nói:

“Ai da, đại ca có người trong lòng là chuyện tốt, cha không cần rầu rĩ như vậy. Cũng không phải là không thể, đừng có nghiêm trọng như vậy a. Lỗ thừa tướng là người hiểu lý lẽ, con tin, chỉ cần Quyên tỷ có tâm chuyện này tất sẽ thành.” Dừng một chút Tử Tình nói tiếp:

“Cha, cha đừng quên chúng ta còn rất nhiều con cờ bí mật, bất quá dùng một con cờ đổi lấy một nhân duyên…”

Tử Tình vừa nói xong Tử Dục là người phản ứng đầu tiên. Ánh mắt mở lớn nhìn Tử Tình sau đó thì mừng rỡ. Đúng vậy, giống như tiểu muội nói, chỉ cần có tâm nhất định sẽ thành. Huống chi hắn còn có tiểu muội ở đây đâu.

Cố Tam mày cũng giãn ra, ông cười khổ, xem đi, cứ lúc đến lúc quyết định ông lại dễ bị chui vào ngõ cụt, nếu không phải có con gái nhắc nhở ông đã nghĩ sẽ phải ủy khuất nhi tử của mình rồi.

Tô thị lúc này mới phản ứng lại, bà không hiểu ý của con gái nhỏ là gì, cũng không biết con cờ bí mật nàng nói là gì. Nhưng chỉ cần con gái nhỏ nói không có việc gì thì nhất định sẽ không có việc gì, bà tin tưởng vào con gái nhỏ của mình.

Có vẻ như cả nhà trong vô thức đã ỷ lại vào Tử Tình, những chuyện quan trọng khó khăn gì, chỉ cần Tử Tình nói không sao thì cả nhà liền tin ngay nhất định sẽ không sao. Đó là tin tưởng vô điều kiện.

Đợi cả nhà tĩnh tâm trở lại Tô thị liền nói:

“Đợi một lát vào cung, nương phải nhìn một chút xem cô nương kia là như thế nào.”

Cố Tam không nói nhưng cũng xem như ngầm đồng ý với Tô thị, mặc dù ông tin tưởng vào lựa chọn của con trai nhưng mà cưới dâu là chuyện trọng đại, phải biết người đàn ông có thể thoải mái làm việc ở bên ngoài tạo lập công danh một phần là nhờ vào người vợ ở nhà. Nếu lỡ rước về một nàng dâu không hiểu chuyện, đừng nói con đường công danh bị trắc trở, có khi còn ảnh hưởng tới nhiều đời con cháu sau này.

Tử Dục nghe cả nhà nói về chuyện của mình thì xấu hổ cúi gầm mặt, trong lòng lại mừng rỡ thở phào. Thật sự quá tốt, cả nhà không có phản đối tình cảm của hắn. Thời gian qua hắn luôn sợ hãi, hắn sợ bởi vì cấp bậc địa vị mà cha biểu hắn rời bỏ mối tình này. Hiện tại tốt lắm, cha và nương đều không phản đối, như vậy coi như đã thành công một nửa rồi.



Bởi vì là yến tiệc mừng năm mới, lại vào buổi chiều tối nên buổi yến tiệc được tổ chức ngoài Ngự hoa viên.

Ngự hoa viên rất rộng lớn, bàn ghế được sắp xếp gần giống ở Phong Ngâm điện, có điều ở đây ngoài một số bàn cố định ra thì khắp ngự hoa viên còn có rất nhiều bàn ghế đá được đặt rãi rác. Đây là vì muốn tạo một góc riêng cho các phu nhân tiểu thư có chỗ tán chuyện.

Hôm nay vào cung, bởi vì Tô thị có tâm tư riêng nên quần áo và trang sức phá lệ trang trọng hơn lần đại thọ rất nhiều, quần áo toàn bộ đều bằng gấm thượng hạng, trang sức đeo trên người cũng là những món quý giá khó cầu.

Tử Dục cũng vậy, quần áo trang phục được phối màu thích hợp càng tôn lên nét anh tuấn sáng ngời của hắn. Bộ đồ này là do Tử Tình tự tay chọn lựa đấy, đứng giữa đám đông, Tử Dục trông đơn giản hơn những công tử khác nhưng lại đặc biệt bắt mắt vì cái khí chất ôn nhu nho nhã kia.

Nhìn con trai bị bằng hữu lôi đi, Tô thị nở nụ cười ấm áp. Xong ánh mắt của bà đã đảo đi chỗ khác, bà muốn tìm cô nương mà con trai bà nhìn trúng.

Khi vừa bước vào ngự hoa viên Cố Tam liền y như lần trước bị các quan viên khác xoay quanh. Tử Dục, Tử Diệc, Tiểu Ngũ cũng bị các bằng hữu lôi kéo đi rồi. Hiện tại đi cùng Tô thị chỉ có mỗi Tử Nương và Tử Tình. Dĩ nhiên còn có mấy thiếp thân nha hoàn của các nàng.

Lại nói, lần vào cung này Hạ Thiền và Nhị Nha cũng muốn đi theo, nhưng đã bị Tử Tình nói khéo từ chối. Không phải Tử Tình không muốn cho họ đi, nhưng là hoàng cung không giống với nơi khác, chỉ cần sơ xuất một chút đừng nói Hạ Thiền và Nhị Nha khó giữ mạng, có khi còn ảnh hưởng tới một nhà của nàng. Bởi vậy dưới ánh mắt chờ mong của Hạ Thiền và Nhị Nha, nàng đã thẳng thừng từ chối.

Còn Tô Ngọc và Tô Ngưng, mặc dù ở đậu trong Cố Phủ nhưng nếu Cố Tam muốn dẫn họ theo vào yến hội lần này cũng không phải là không được, nhưng Tô Ngọc và Tô Ngưng nói không muốn đi. Có lẽ bọn họ e ngại một số chuyện nên vẫn còn dè dặt với Cố Phủ. Nhưng theo Tử Tình quan sát, hai người Tô Ngọc, Tô Ngưng này bản tính cũng không tệ, biết giữ thân phận và hiểu được lễ nghi. Dù Tử Tình không thường xuyên đối mặt với bọn họ nhưng nói chung cũng không chán ghét.

Trở về, Tô thị lúc này đang dẫn Tử Nương và Tử Tình đi vào yến hội thì có rất nhiều phu nhân cũng dẫn nữ nhi của mình đi đến bắt chuyện với Tô thị. Trong đó có không ít phu nhân mà Tô thị đã quen được hồi hôm Đại Thọ hoàng đế.

Chừng hơn mười người phu nhân cùng với Tô thị chậm rãi lại bàn đá lớn ở phía trái Ngự Hoa Viên. Các vị phu nhân thì ngồi xuống ghế, còn các thiên kim thì đứng phía sau nương của mình. Nha hoàn thiếp thân thì lui về phía sau ba bốn bước.

Cuộc trò chuyện của các vị phu nhân này thường xoay quanh về tướng công hoặc con cái của mình, hoặc là chuyện quán xuyến nhà cửa này nọ. Nói chung là có chút vô bổ và tẻ nhạt. Nhưng các vị thiên kim kia có vẻ được dạy dỗ rất tốt, nương của mình nói chuyện các nàng chỉ đứng phía sau mỉm cười nhẹ nhàng. Nụ cười xã giao không tới khóe mắt.

Tử Tình rất muốn bỉu môi bất mãn, nhưng nhìn thấy xung quanh mấy cô nương điềm đạm ôn nhu đứng im lặng một chỗ thì vội chấn chỉnh lại bản thân. Nàng không dám tùy hứng. Lỡ như bị người ta chỉ trỏ sẽ làm nương mình khó xử.

Trong lúc các phu nhân nói chuyện quên trời đất thì lúc này từ phía xa có một đoàn người đi tới. Nhìn sơ qua có lẽ có trên năm mươi người. Điều là những phu nhân tiểu thư. Dẫn đầu là một vị phu nhân khoảng ba mươi lăm tuổi. Trang phục là gấm thượng hạng màu trà, đầu cắm trâm ngọc, cổ đeo bảo thạch. Đi cạnh vị phu nhân đó là một vị cô nương tuổi khoảng mười lăm mười sáu, dáng người dịu dàng xinh đẹp. Cô nương kia vận một bộ trang phục màu vàng nhạt càng tôn lên nét nhu mì đặc trưng của nàng.

Lấy vị trí chính giữa làm trung tâm, những vị phu nhân khác đối với vị phu nhân đi đầu đó đều mang dáng vẻ lấy lòng. Một đám người cứ chậm rãi bước về phía mấy người Tử Tình.

Lúc này mấy vị phu nhân đang ngồi trên ghế cũng đã nhìn thấy mấy người kia. Bỗng trong nhóm các phu nhân có người mở miệng nói:

“A, người kia chính là Lỗ thượng thư phu nhân đấy, hình như đang đi về chỗ của chúng ta.”

Tô thị vốn không để ý tới những người kia, nhưng nghe nói đó là “Lỗ thượng thư phu nhân” thì liền xốc lại tinh thần. Bà từ từ đứng lên hướng về phía mấy vị phu nhân kia nhìn một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.