Sáng hôm sau, Tử Tình vội tìm Cố Tam tường thuật lại đầu đuôi câu chuyện.
Nàng muốn Cố Tam biết để có cách ứng đối khi gặp hoàng đế lỡ như bị ông
triệu kiến. Cố Tam nghe Tử Tình kể xong thì ngồi im trầm tư. Trong lòng
ngược lại không có chút lo lắng. Qua một lúc Cố Tam mới nhỏ giọng nói
với Tử Tình.
“Tình nhi, cha cảm giác rằng hoàng thượng cố ý để
cha làm việc ở Hàn Lâm Viện là muốn quan sát cha.” Cố Tam tạm dừng một
chút mới nói tiếp. “Tình nhi, theo con, con nghĩ thế nào?”
Nghe Cố Tam nói Tử Tình có chút ngạc nhiên, Tử Tình gãi gãi cằm nheo mắt suy nghĩ.
“Cha, cũng có thể là như vậy. Có lẽ hoàng thượng để cha làm ở Hàn Lâm Viện mà không sắp xếp chức vụ cho cha là bởi vì ông đang muốn âm thầm xem cha
có đủ năng lực để đảm nhiệm chức vụ mà ông muốn giao hay không.”
Cố Tam nghe Tử Tình nói vậy thì mắt sáng trưng, ông cười nói:
“Con cũng nghĩ như vậy a, vậy chắc có lẽ là đúng rồi. Tuy rằng ghi chép ở
Hàng Lâm Viện rất tốt, nhưng cha nghĩ muốn làm cái gì đó có ích hơn, ích lắm có thể làm cái gì đó giúp đỡ được cho lê dân bá tánh.” Cố Tam nói
xong câu này thì trầm mặt. Ông ngày trước khi quyết tâm đi thi để làm
quan thì đã tự thề với lòng, tương lai nhất định sẽ làm một vị quan có
ích, sẽ giúp đỡ bá tánh bình dân. Sẽ không để cho bọn họ bị những người
có địa vị chèn ép.
“Cha, cha nhất định sẽ làm được. Con tin ở cha.”
Tử Tình ánh mắt sáng đầy khích lệ nhìn Cố Tam, nàng còn gật mạnh đầu một
cái như chắc chắn chuyện mà Cố Tam nói sẽ thành sự thật.
Thấy Tử
Tình như vậy Cố Tam trong lòng không nói rõ là thế nào, Cố Tam chợt nhớ
lại. Chỉ mới ba năm trước, ông còn bị vây trong trạng thái nghèo khó
không thấy được ngày mai. Lúc đó bữa cơm ông ăn cũng không đủ no, quần
áo tuy có thể nói nhìn đầy đủ nhưng lại không dám mặt. Khi đó thấy đại
ca cầm cuốn sách đọc ông rất hâm mộ, trong lòng lại khổ sở. Ông lúc đó
chỉ nghĩ rằng đời này của ông chỉ có thể cố gắng làm cho thê nhi có cuộc sống bớt vất vả là mừng lắm rồi. Không nghĩ thế nhưng chỉ qua vài năm,
cuộc sống của ông lại từ vũng bùn vực thẫm trồi lên trên đồi cỏ xanh mát rồi. Mà điều làm ông có được ngày hôm nay lại chính là đứa con gái bé
bỏng trước mắt này. Đứa con mà mọi người nói là gánh nặng của ông. Cố
Tam vẫn còn chìm trong hồi tưởng thì tay áo bị người khác kéo kéo, Cố
Tam chợt hồi hồn nhìn người đang kéo tay áo mình.
“Cha, cha nghĩ đến cái gì vậy? Có chuyện gì nữa sao cha?”
Tử Tình đứng một bên Cố Tam mắt lo lắng nhìn Cố Tam hỏi. Nàng không biết có chuyện gì mà cha lại ngây người như vậy.
Cố Tam thấy Tử Tình mắt quan tâm nhìn mình thì thở dài, nâng tay kéo nàng
vào lòng ôm chặt. Đối với đứa con gái nhỏ này, trong lòng ông thật không biết phải làm sao. Nàng vốn là con gái nhỏ của ông, lại giống một người bạn tri kỷ vậy, lúc ông có tâm sự nàng sẽ kề cận ông, ngồi nghe ông càm ràm kể lể, lại giống như một quân sư của ông, khi ông có chuyện gì khó
giải quyết sẽ giúp ông hiến ra ý tưởng. Đôi lúc như một đứa trẻ phá
phách không chịu được làm ông phải vất vả dỗ dành, lúc lại như một người trưởng thành, lời nói ra làm chính bản thân ông cũng phải cúi đầu suy
nghĩ.
Cố Tam lại thở dài một hơi.
Tử Tình không biết hôm
nay Cố Tam bị cái gì mà tâm tư có vẻ thăng trầm quá mức. Được Cố Tam ôm
chặt trong ngực Tử Tình có chút không biết làm sao. Đúng lúc này bên
ngoài có tiếng gõ của, sau đó là âm thanh của Hộ Ngôn truyền vào.
“Lão gia, có Lâm đại nhân đến tìm, hiện đang ở đại sảnh chờ lão gia.”
Lâm đại nhân là người trong Hàn Lâm Viện, cũng là một trong những bằng hữu của Cố Tam ở kinh thành này.
Cố Tam nghe Hộ Ngôn bẩm báo xong khẽ “ừ” một tiếng, sau đó buông Tử Tình
vẫn còn bộ dạng khó hiểu trong lòng ra. Cố Tam sủng nịnh nói:
“Tình nhi, cha có công việc phải ra ngoài, có việc gì chờ tối về sẽ bàn tiếp.”
Cố Tam vừa nói vừa đỡ Tử Tình đứng lên, sửa lại góc áo bị nhăn cho nàng,
rồi mới tự mình đứng lên phủi phủi vạt áo cho thẳng. Thấy ánh mắt buồn
buồn của Tử Tình, Cố Tam cười nói.
“Đừng trang bộ mặt đó nữa nhìn không thích hợp với con chút nào. Ngoan ở nhà đi… À, nếu muốn ra ngoài
chơi thì gọi Hộ Phong đi theo. Không thích câu cá thì có thể đi dạo ở
mấy khu chợ cũng được. Hoặc là giống tỷ tỷ con, tìm hội thi thư nào đó
tham gia cho đỡ buồn.”
“Con biết rồi, cha” Tử Tình bĩu môi nói.
Một tháng trước, Tử Nương được mời vào Hội Quán Tam Uyên dành cho các thiên kim tiểu thư kinh thành. Trong Hội Quán Tam Uyên chủ yếu là tập họp
những người có đôi tay châm tuyến khéo léo, hoặc là những người làm thơ
hay, họa đẹp. Những tác phẩm của các thiên kim trong đây sẽ được trưng
bài trong hội quán. Dĩ nhiên như vậy thì tất cả người ở kinh thành đều
sẽ nhìn thấy được.
Ở Kinh thành này, nếu nói chỗ nào hội tụ nhiều tài nữ nhất người ta sẽ nói ngay không cần suy nghĩ đó là Hội Quán Tam Uyên.
Hầu như tất cả các thiên kim tiểu thư ở kinh thành điều ao ước được vào hội này. Chưa nói cái gì khác, chỉ nói đến tranh thêu, thi từ, họa vẽ của
bọn họ được treo ở Hội Quán Tam Uyên là xem như đã hãnh diện lắm rồi.
Nói cho chính xác hơn, các phu nhân ở kinh thành muốn tìm nàng dâu cho
nhi tử của mình sẽ đến Hội Quán Tam Uyên để tìm kiếm. Bởi ở nơi này đều
hội tụ tất cả các cô nương có phẩm hạnh tốt ở kinh thành. Cũng vì lý do
đó mà hầu hết các thiên kim điều ao ước có thể được vào Hội Quán Tam
Uyên. Cũng là có cơ hội để trổ tài của bản thân mong tìm được một trượng phu tốt.
Tử Nương được mời vào cũng là có nguyên do. Đó và vì Tử Tình. Lúc mới đến kinh thành Tử Tình đã nghe danh cái hội quán này nên
sau khi Cố Tam nhận chức ổn thỏa Tử Tình đã vội vàng cùng Hộ Phong đi
đến đó ngoạn. Chính là không nghĩ tới khi nàng dạo một lúc thì có vài
người chặn trước mặt nàng, không cho nàng đi tiếp. Tử Tình lúc đó rối
rắm muốn chết, nàng nhớ nàng cũng đâu đắc tội tới mấy người này a. Nhưng thật không ngờ mấy người này chặn đường nàng rồi lại không nói một lời
mà nhìn chằm chằm vào tay áo nàng, Tử Tình cũng nhìn theo, nhìn một hồi
rốt cuộc cũng hiểu.
Trên tay áo nàng lúc đó có mấy hình thêu
nhành trúc, dĩ nhiên người thêu là Tử Nương nhị tỷ của nàng. Chính là Tử Nương từ hai năm trước đã là người có tiếng ở Tô Dương trấn về tài thêu thùa châm tuyến, có thể nói mẫu thêu của nàng là độc đáo đặc biệt không phải ai cũng thêu được. Nhành trúc trên tay áo của Tử Tình vì vậy mà
hấp dẫn ánh mắt của mọi người. bọn họ một người lại một người vây quanh
Tử Tình suýt xoa khen ngợi. Đợi biết được người thêu mấy nhành trúc này
là Tử Nương thì kinh ngạc sau đó cứ như vậy Tử Nương rất nhanh nhận được thư mời của Hội Quán Tú Uyên.
Trở lại, Cố Tam sau khi nói với Tử Tình xong thì sải bước ra ngoài. Trong thư phòng hiện tại chỉ còn một
mình Tử Tình ngồi phồng má. Nàng với tay định tìm sách đọc giết thời
gian, nhưng nhớ lại lời nói của Cố Tam, Tử Tình trong lòng khẽ động.
Nàng có cách để ngoạn rồi. ha ha ha, vậy trước giờ không nghĩ đến. Mắt
sáng trưng, Tử Tình chốc chốc đứng lên chạy nhanh ra ngoài.
“Hộ Phong! Hộ Phong!” Tử Tình gọi lớn.
Hôm trước nàng có nghe nói ở con đường phía Đông có một tửu lâu mới khai
trương. Nghe nói đầu bếp ở đó đã từng làm ngự trù của hoàng cung. Nếu
vậy chắc chắn sẽ có rất nhiều người đến a. Vậy nàng cũng phải đến đó một chuyến.
Tử Tình nhanh chóng đi tìm Tô thị xin 200 lượng bạc để
bắt đầu kế hoạch làm việc tốt của nàng. Cũng đồng thời để Hộ Phong đi
tìm Diệp đại phu mời ông đi với mình một chuyến. Không phải Diệp đại phu mấy hôm nay than thở ở trong phủ không có chuyện gì ngoạn làm hắn chán
muốn chết sau. Được rồi, hôm nay nàng sẽ để Diệp đại phu đi ngoạn với
nàng.
Diệp đại phu vốn ngồi buồn rầu trong viện, chợt nghe Hộ
Phong đến gọi nói Tử Tình tiểu thư bảo ông đi theo nàng ngoạn. Không thể nói Diệp đại phu đối với Tử Tình chính là một bộ dạng không dám cãi
lời. Nghe nói nàng sẽ mang hắn đi ngoạn thì bất ngờ, sau đó là cực kỳ
vui vẻ. Rất nhanh ông đã có mặt trước mặt Tử Tình.
Một canh giờ sau, ba người Tử Tình đã ở trước cổng tửu lâu. Nhìn dòng người đang tấp nập trước mặt, Tử Tình nhếch môi cười.
“Này nhanh một chút, nếu chậm coi chừng đến sẽ không còn chổ để ngồi”
Tử Tình nhìn thấy nhiều người tấp nập thì hưng trí bừng bừng. Cần phải
nhanh một chút, nếu không kế hoạch của nàng sẽ bị hỏng mất.
Vừa vào cửa đã có một tiểu nhị cười hì hì chạy lên tiếp đón.
“Tiểu thư, xin hỏi ngày cần gì ạ?”
“Còn phòng đặc biệt không? Ta muốn ba phòng” Tử Tình một bộ dạng quan gia
tiểu thư nói, đồng thời lấy trong tay 50 lượng bạc nhét vào tay tiểu
nhị.
Tiểu nhị nghe nàng nói muốn ba phòng đặc biệt thì giật mình
nhìn ba người Tử Tình một cái, đợi thấy Tử Tình chớp không chớp mắt một
cái nhét cho hắn 50 lượng bạc thì cười nụ cười muốn soáy quai hàm. Hắn
mở miệng cười hề hề nói:
“Thật may mắn, còn vừa đủ ba phòng. Xin
hỏi tiểu thư muốn tận ba phòng là để tiểu thư dùng bữa hay là còn ai
khác?” Tiểu nhị hỏi lại phải biết hôm nay khai trương, khách đến rất
đông. Phòng hiện tại không có nhiều, nhưng vị tiểu cô nương này đi có ba người nhưng lại muốn tới ba phòng.
Tử Tình nở nụ cười tự nhiên nói:
“Một phòng dành cho ta và các tỷ muội bằng hữu của ta. Một phòng là để ca ca và bằng hữu ca ca của ta, một phòng là để cha ta và các bằng hữu của
cha ta.” Tử Tình nói tới đây thì nhướng nhìn tiểu nhị lạnh giọng. “Sao
hả? Chẵng lẽ ngươi sợ bổn tiểu thư không có tiền trả cho các ngươi sao?”
Tên tiểu nhị nghe Tử Tình lạnh giọng hỏi thì đổ mồ hôi. Phải biết hắn chính là có ý nghĩ như vậy, hắn sợ vị tiểu cô nương này không đủ tiền trả.
Nhưng nhớ lại trong tay cầm 50 lượng bạc, nói vậy chắc không phải rồi.
Nhìn xem, năm mươi lượng bạc đấy, người ta nhìn cũng không nhìn một cái
đã cho hắn, như vậy chứng tỏ vị tiểu thư này trong tay rất nhiều bạc. Vả lại, vị tiểu thư này nói muốn đặt trước phòng cho cha và ca ca nàng,
vậy chắc sẽ không sao. Tiểu nhị đảo mắt nghĩ xong thì vội cười hề hề lấy lòng Tử Tình nói “tiểu nhân nào có ý nghĩ đó..”
Hộ Phong và Diệp đại phu thấy hành động này của Tử Tình thì nhíu mày, bọn họ không biết Tử Tình lại chơi cái trò gì nữa đây.
“Được rồi, mau dẫn ta lên phòng đi” Tử Tình đạm đạm lên tiếng.
“Dạ. mời đi theo tiểu nhân.” Tiểu nhị cung kính nói, sau đó dẫn đường cho ba người Tử Tình. Tử Tình cười cười nhìn trên bàn chỗ tính tiền có ba chỗ
từ chữ phòng trống đổi thành phòng đầy. Nhìn một hàng tên phòng đều gắn
chữ “phòng đầy” không còn phòng trống nữa Tử Tình nhếch môi cười.
Bước theo tiểu nhị, chân vừa mới đặt lên cầu thang thì bắt đầu nghe âm thanh bên dưới đại sảnh.
“Ta muốn một phòng đặt biệt, còn không mau dẫn ta tới đó”
Tử Tình quay đầu lại nhìn, thấy người nói chuyện là một vị thiếu niên thân hình ục ịch, phía sau hắn là một đám người mang bộ dạng hung thần ác
sát. Đối diện hắn là một tiểu nhị thân hình hơi ốm bộ dạng tỏ ra khó xử. Tiểu nhị kia có chút run run nhìn vị công tử mập mạp nói.
“Đào
thiếu gia, thật tình chỗ chúng tôi vừa mới hết phòng rồi, không còn
phòng trống nữa. Ngài có thể đợi một lát sẽ…” Tên tiểu nhị chưa nói xong thì bị một cước mạnh mẽ từ vị công tử ục ịch đáp vào bụng. Tiểu nhị
không kịp phòng bị té lăn ra đất, hắn ôm bụng rên rỉ mấy tiếng rồi chậm
rãi đứng lên. Toàn bộ đại sảnh mọi người bắt đầu nháo nhào. Lúc này
chưởng quỹ từ trong quầy lo lắng chạy ra.
“Đào thiếu gia xin bớt
giận, xin bớt giận. Ai da, hôm nay là ngày khai trương, xin ngài đại
nhân đại lượng mà thông cảm mà bỏ qua dùm. Đào thiếu gia, không thì ngài xem, đợi ta đi tìm người thương lượng cho ngài a, ngài thấy thế nào?”
“Phi, ngươi là ai lại dám bắt ta đợi, thật là quá phận. Mau, nói cho ta biết ai vừa đặt phòng, gia tự gia sẽ tìm hắn”
Ục ịch công tử hất mặt kênh kiệu nhìn chưỡng quỹ nói.
Chưởng quỹ khó xử, hắn chỉ là muốn kéo dài thời gian đợi có phòng trống mới
nói vậy, nếu vị thiếu gia này đi gặp người kia có phải hay không hắn hôm nay chuẩn bị dẹp tiệm a. Phải biết rằng hôm nay khách ở trong những
phòng kia nếu không phải sang cũng quý. Bọn họ ai cũng có tính nết, nếu
lỡ… Aiiii… chưởng quỹ còn đang lo lắng không biết phải trả lời thế nào
thì lúc này có một âm thanh ngọt ngào thanh thúy từ phía sau vang lên.
Chưởng quỹ đầu đổ mồ hôi lạnh.
“Người vừa mới đặt phòng là ta, xin hỏi vị công tử này là muốn tìm ta sao?”
Tử Tình từ khi thấy vị ục ịch công tử kia đá vào bụng tiểu nhị thì đã xoay chân bước đến. Nàng không nghĩ vì mình đặt hết phòng làm hại người ta
bị đánh. Tử Tình chậm rãi bước tới trước mặt vị ục ịch công tử kia cười
như không cười nhìn hắn.
“Ngươi? Tiểu cô nương ngươi là người mới đặt phòng sao?” Vị công tử ục ịch thấy Tử Tình như vậy thì mắc lóe lóe hỏi.
“Là ta” Tử Tình ngắn gọn đáp lời.
Vị công tử thấy trước mặt mình chỉ là một tiểu cô nương thì có chút xem thường, lời nói nói ra có thêm vài tia ngang ngược.
“Nha đầu, ngươi rời khỏi đây để phòng lại cho ta, ta sẽ trả gấp đôi… không gấp năm lần số bạc mà ngươi bỏ ra.”
“Nha” Tử Tình nha một tiếng sau đó nhíu mày đầy khó xử nói:
“Ta đặt phòng là để cho cha ta và đại ca ta nữa, tất cả là ba phòng,
nhưng….” Tử Tình nói tới đây thì tỏ vẻ rối rắm nhìn tên tiểu nhị mới bị
đánh lúc nãy sau đó tỏ vẻ không đành lòng. Rồi như quyết định cái gì đó
Tử Tình nói tiếp “Thôi được rồi, ta nhường lại phòng cho ngươi , bất quá ta sẽ đi chỗ khác vậy.” Tử Tình nói xong thì thở dài một tiếng, nghe ra trong đó có tia ảo não.
Hả? Cứ như vậy nhường phòng? Không phải
mấy người quan gia tiểu thư điều rất thanh cao sao? Sao cứ như vậy là
nhường phòng rồi? Mấy người khách ở đại sảnh nghe Tử Tình nói nhường
phòng thì ngạc nhiên, xong nhìn thấy thái độ của Tử Tình thì gật đầu
hiểu rõ. Xem ra tiểu cô nương này không muốn thấy tiểu nhị ở đây bị đánh đây mà. Đúng là tâm địa thiện lương.
Lúc Tử Tình nói sẽ nhường
phòng vị chưởng quỹ thầm thở ra. May mắn, may mắn không có náo loạn. Xem như bát cơm hắn còn giữ được rồi. Mắt vị chưỡng quỹ nhìn Tử Tình thêm
nhiều ta cảm phục. (Cảm động và kính phục)
Ục ịch công tử thấy Tử Tình dễ nói chuyện như vậy thì khoái trá, hắn cảm thấy hắn rất oai
phong. Xem đi, chỉ cần hắn nói một câu người ta đã nhường phòng cho hắn
rồi. Tâm lý hư vinh của ục ịch công tử nâng lên. Hắn ngoắc ngoắc tay
hướng phía sau mình mấy cái. Một tên hạ nhân nhanh chóng cầm một túi bạc đến cung kính đưa cho Tử Tình.
Tử Tình nhìn nhìn túi bạc trên
mặt có biểu tình ghét bỏ, nàng đứng lui qua một bên, lại thấy tên kia
vẫn không đi thì nhíu mày, Tử Tình mất kiên nhẫn nhìn Hộ Phong một cái.
Hộ Phong hiểu ý tiến lên phía trước cầm lấy túi bạc từ tay tên hạ nhân
kia rồi không quan tâm ném vào trong tai nãy của mình.
Mọi người
thấy hành động của chủ tớ hai người Tử Tình thì trợn mắt, quả nhiên
thiên kim nhà giàu a, một túi bạc mấy trăm lượng mà không thèm để ý như
vậy. Aiiii thật ghanh tỵ.
Chờ thu xong tiền, Tử Tình nói thêm vài câu khách sáo với chưởng quầy, nàng nói ở đây không đủ ba phòng, vậy
thì phải đi chỗ khác, hẹn ngày khác quay lại. Chưỡng quầy dĩ nhiên không có ý kiến, còn không ngừng tạ ơn nàng. Nói lần sau nàng tới sẽ được
giảm giá mười phần trăm.
Từ tửu lâu đi ra, Tử Tình bảo Hộ Phong
cho xem ngựa chạy đến Y Quán, còn nàng thì ngồi trong xe ngựa đếm bạc.
Lúc đi trong người nàng chỉ có 200 lượng bạc thôi, hiện tại tính tổng
cộng lại đã có trêm 600 lượng. Nhìn túi bạc óng ánh nặng trịch, Tử Tình
nhếch môi cười. Kiếm tiền nha, thật dễ!
Diệp đại phu nhìn thấy bộ dạng Tử Tình như vậy thì khóe môi giựt giựt, ông thề, ông thề là từ
trước tới nay ông chưa từng thấy ai kiếm tiền một cách bá đạo như vậy…
thật sự là quá bá đạo. Diệp đại phu kiềm chế cho giọng nói bình thường
chậm chạp nói:
“Tứ tiểu thư, đây là… tiểu thư vì có lòng tốt nhường phòng chứ không phải tiểu thư muốn kiếm bạc?”
“Hửm?” Tử Tình mở to mắt nhìn Diệp đại phu, một bộ dạng vô tội, một bộ dạng ta cái gì cũng không biết.
Diệp đại phu nhìn thấy phản ứng của Tử Tình thì nuốt khan mấy cái, miệng giựt giựt không nói thành lời.
“Haizzzzz….” Diệp đại phu thở dài một cái to rõ mồn một, ông rưng rưng quay mặt nhìn chỗ khác không nhìn Tử Tình nữa. Aiiii ta già rồi, ta già rồi, thật
không thể hiểu nổi bọn trẻ a. Diệp đại phu lẩm bẩm.
Tử Tình phì cười, Diệp đại phu này càng ngày càng giống lão ngoan đồng.
“Tiểu thư, đã đến y quán!” xe ngựa dừng lại, tiếng Hộ Phong từ bên ngoài vọng vào.
Tử Tình “ừ” một tiếng sau đó đếm lấy 200 lượng bạc bỏ vào trong người, số còn lại thì đưa cho Diệp đại phu.
“Diệp đại phu, người đi vào trong dùng hết số bạc này mua dược liệu đi, mỗi thứ đều mua một ít. Chúng ta sẽ xài tới chúng”
Nói tới thuốc, Diệp đại phu rất nha trở thành một người khác. Vẻ mặt nghiêm túc lên. Diệp đại phu tuy tò mò không biết Tử Tình muốn làm gì nhưng là không hỏi. Chẳng phải một chút sẽ biết sao.