Khoa Bố Đa nghe
vậy thì lập tức vọt tới, đỡ lấy Phong Lộ. Thân hình Phong Lộ cũng cứng
đờ, nhưng không giãy giụa, ngoan ngoãn tùy ý để Khoa Bố Đa dìu mình.
“Nếu ngươi giúp ta đánh Phong Hổ một trận, ta liền đồng ý làm bầu bạn của
ngươi, không tranh mặt trên nữa.” Phong Lộ trừng mắt liếc qua Phong Hổ
cùng Minh Phong, gương mặt lộ ra nụ cười ôn hòa ngày thường.
Minh Phong hắn không dám động, người này phúc hắc muốn chết, hơn nữa lực
công kích rất mạnh, trong lòng còn ôm đứa nhỏ, nếu dám chạm vào, Phong
Hổ còn không liều mạng sao? Gia hỏa này có thực lực cường đại nhất trong số bọn họ, nếu thực phát điên thì không phải ai cũng cản được.
Phong Hổ thì không giống vậy, tuy cũng có chút phúc hắc, nhưng đang chột dạ,
khẳng định không dám dùng lực hoàn thủ, vì thế, Khoa Bố Đa khẳng định
không có việc gì, nói không chừng còn có thể nhân lúc bất ngờ cho y mấy
cú.
Minh Phong cùng Phong Hổ lúc này mới hiểu ra vì sao bọn họ
vẫn chưa chịu công khai tình cảm, hóa ra là một mực tranh vị trí cao
thấp—— hóa ra bọn họ chính là hỗ công trong truyền thuyết a, bất quá bởi vì hai vị nhà này lại vô ý tham gia, làm sự tình nảy sinh phát triển
ngoài ý muốn, tình cảm của bọn họ đến lúc này mới được công bố.
Hai chiến sĩ chiến đấu có uy lực gì, còn không phá nát nhà gỗ đi nha, vì
thế, Minh Phong trực tiếp đá cả hai ra ngoài, để bọn họ đánh đấm bên
ngoài, mình ôm đứa nhỏ kéo Phong Lộ ở lại.
Minh Phong có chút tò
mò, Phong Lộ cùng Khoa Bố Đa vì sao lại tranh vị trí mặt trên này, trong mắt cậu, phía dưới vừa không cần ra lực, lại có thể hưởng thụ, còn có
thể dễ dàng dụ dỗ người nào đó, tốt lắm a. Đương nhiên, quan trọng nhất
là muốn Phong Hổ cường tráng như một ngọn núi nằm dưới một người thon
gầy như mình đúng là không phù hợp với quan điểm thẩm mỹ của Minh Phong. Trời ạ, kia có thể nhìn được sao!
“Lúc trước ngươi nghĩ thế
nào?” Phong Lộ hỏi Minh Phong, hắn cùng Khoa Bố Đa mặc kệ là trí tuệ,
thực lực đều không thua kém bao nhiêu, vì thế mặc dù yêu nhau nhưng hai
người đều muốn chinh phục đối phương, hiện giờ xem ra, người bị chinh
phục là mình.
Minh Phong nhớ lại hành vi của Phong Hổ một chút,
nói ra đáp án: “Hình như chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề cao thấp, từ lúc
đầu Phong Hổ đã trực tiếp nhào lên rồi.” Cậu nói trắng ra.
Phong
Lộ không dám ngẩng đầu lên: “Sau đó thì sao, ngươi liền cam tâm nằm dưới thân y sao, cam tâm bị y chinh phục?” Gương mặt hán tràn đầy không cam
lòng.
“Nếu thích thì cần gì phải so đo nhiều như vậy chứ?” Theo phương diện nào
đó, Minh Phong rất đơn thuần, cậu thật sự nghĩ như vậy nên thật tự nhiên nói ra.
“Phong Hổ nhà ngươi yêu ngươi như vậy, ngươi đi hỏi xem y có nguyện ý cho ngươi ở mặt trên không?” Phong Lộ không phục phản bác.
“Chính là ta cũng không muốn miễn cưỡng y, hơn nữa như vậy trừ bỏ tạo thành
thương tổn thì không còn ý nghĩa gì nữa. Ta tin tưởng y yêu ta, ta là
duy nhất của y, so với sinh mệnh còn quan trọng hơn, đối với ta vậy là
đủ rồi, cũng là thứ trọng yếu duy nhất. Nếu không có suy nghĩ này, nghĩa là ngươi yêu chưa đủ sâu hay nói là ngươi muốn nói mình không đủ ngốc
cũng được, không sao cả.”
“Hắn cũng không yêu ta tới mức đó!” Phong Lộ bật ra lời phản bác.
“Vậy làm hắn yêu ngươi tới mức này đi, đương nhiên, tốt nhất là ngươi cũng
yêu đối phương như vậy, vậy thì dễ dàng đạt tới mục đích hơn.”
“Ta mới không ngốc như vậy.” Phong Lộ khịt mũi xem thường lý luận của Minh Phong.
Minh Phong cũng không tiếp tục phản bác, về phương diện tình yêu, cậu cùng
Phong Hổ đều trực tiếp cùng thẳng thắn, vì thế đạo lý này có thể áp dụng với bọn họ, nhưng Phong Lộ cùng Khoa Bố Đa thì khác. Đạo lý áp dụng cho mình không chắc có thể áp dụng cho người khác, vì thế Minh Phong cũng
không ép buộc Phong Lộ tiếp nhận quan điểm của mình.
“Hơn nữa, ai quy định phía dưới là bị chinh phục? Hai chúng ta này, ta nói đông y sẽ không đi tây, được che chở sủng ái cũng là ta, ngươi cảm thấy trong hai chúng ta ai là người chinh phục ai?” Nói xong, Minh Phong ôm đứa nhỏ
đứng dậy, nghênh đón Phong Hổ có chút chật vật nhưng không bị thương,
không để ý tới Phong Lộ đang hoảng hốt ở bên cạnh.
Đối với tình
yêu, cậu hiểu biết không nhiều, những gì biết cậu đã nói hết cho Phong
Lộ, nếu hắn không thể hiểu cậu cũng không có biện pháp.
“Rất đau à?” Minh Phong nhìn biểu tình trên mặt Phong Hổ, hỏi.
Phong Hổ mím môi: “Ừ, cứ cảm giác rất lâu không hoạt động tay chân, đánh một hồi thế này, rất đau nhức a!”
“Lúc nào đó chúng ta cũng đánh một hồi đi, ta cũng thật lâu rồi không động thủ.”
Phong Hổ sửng sốt, sau đó cười nói: “Tốt, chúng ta đưa đứa nhỏ qua chỗ ba ba, có thời gian thì đánh một hồi.”
Minh Phong gật đầu, xem như đồng ý, làm bộ như không phát hiện Phong Hổ không có hảo ý nhếch môi nhìn đứa con.
“Hai bọn họ thế nào?” Phong Hổ không ngốc, tự nhiên nhìn ra hai người kia
không thích hợp. Vì thế mới cố ý kéo Khoa Bố Đa đi xa một chút, để Minh
Phong khuyên bảo Phong Lộ một chút.
“Tàm tạm, Phong Hổ, ngươi nói xem ở mặt trên có phải rất thoải mái không a, nếu không vì sao tất cả
mọi người đều muốn ở trên a?” Sau mông Minh Phong xuất hiện cái đuôi đen dài có chóp hình tam giác. Nhưng mà, cậu nghiêm túc thề, cậu chỉ đơn
thuần hỏi vậy thôi, không có bất cứ dục vọng phản công nào.
“Tàm
tạm a.” Trán Phong Hổ ứa mồ hôi: “Ha ha, chúng ta lập tức đưa đứa con
qua chỗ ba ba đi.” Nói xong, y lôi kéo Minh Phong đi tới phòng ở của
song thân.
Hiện giờ, tất cả mọi chuyện đã ổn định hơn, vì thế Phong Báo cùng Lạc Âu cũng không quá bận rộn.
Nhìn thấy đứa con cùng Minh Phong ôm tiểu tôn tử lại đây, Lạc Âu lập tức ôm lấy bé con trong lòng Minh Phong.
Vật nhỏ này cũng không sợ người lạ, ai ôm cũng vui cười hớn hở. Đôi mắt to
tròn sáng long lanh, lăng lăng nhìn Lạc Âu, sau đó cái miệng nhỏ hơi hé
mở mỉm cười.
Lạc Âu ôm bé con cười toe toét: “Thật đáng yêu. Không hổ là tôn tử ta a!”
Minh Phong tùy tiện tìm một cái ghế gỗ ngồi xuống, nói với Lạc Âu: “Hôm nay
đến kỳ thực là có việc muốn tìm các ngươi thương lượng.” Cậu cùng Phong
Hổ đã sớm có một ít ý tưởng, hiện giờ xem ra là lúc thực hiện.
Phong Hổ lúc này cũng thu hồi biểu tình vui cười, nghiêm túc đứng bên cạnh Minh Phong.
Thấy tình hình như vậy, Phong Báo cũng ngồi xuống đối diện bọn họ, Lạc Âu phục trách xem đứa nhỏ cũng dựng thẳng lổ tai.
“Là vầy, đầu tiên là dụng cụ lúc chúng ta nấu cơm, hiện giờ chúng ta đều
dùng nồi đá, tin rằng mọi người đều cảm thấy nồi đá dùng không tốt, quá
dày, khó dẫn nhiệt, quá mỏng lại dễ hư. Ta hiện giờ nghĩ ra một phương
pháp chế tác công cụ mới, định phổ biến trong bộ lạc, sau đó mở rộng tới các bộ lạc khác.” Minh Phong nói tới chính là đồ gốm, điều kiện hiện
giờ đương nhiên vẫn không thể làm ra chất lượng quá tốt, bất quá vẫn hơn đồ đá, đồ gốm đơn giản hiển nhiên cũng tốt hơn rất nhiều.
Phong Báo gật gật đầu, biểu thị đồng ý. Minh Phong nói rất đúng, nếu có công cụ khác thay thế thì rất tốt.
“Mặc khác, đối với loại công cụ này, chúng ta còn một ý tưởng khác.” Phong
Hổ nhìn Minh Phong, sau đó quay đầu nói với phụ thân: “Hiện tại mà nói,
chỉ có nhân loại chúng ta có thể chế tác công cụ này, đó là một ưu thế
lớn của chúng ta, thức ăn của chúng ta bất cứ là chủng loại hay hương vị đều đi đầu trong tất cả các chủng tộc. Vì thế, chúng ta có thể dựa vào
nó để làm điều kiện để giao dịch những điều trước đây không thể làm
được.”
“Nga?” Phong Báo nghe đến đây thì có hứng thú, ý bảo Phong Hổ nói tiếp.
“Chúng ta biết, hiện giờ cơ hồ tất cả các chủng tộc đều ăn chín, nhưng phương
pháp chế biến đơn giản chỉ là nướng, đương nhiên hình thành tình huống
này có quan hệ tới việc hai tay chúng nó không được khéo léo. Nhưng,
cũng không hẳn là do hai tay, nếu chúng ta có công cụ thì việc làm ra
thức ăn mĩ vị cũng dễ dàng hơn nhiều. Đến lúc đó, chúng ta có thể tiến
hành trao đổi với chúng nó, tỷ như chúng có thể dùng con mồi để trao đổi công cụ, hoặc là dùng lãnh địa để trao đổi, hoặc bất cứ thứ gì đó mà
chúng ta có thể sử dụng.”
Ánh mắt Phong Báo sáng lên, đó là một chủ ý rất hay!
“Nhưng mà.” Minh Phong bổ sung: “Trước mắt đối tượng trao đổi với chúng ta chỉ có hỏa trư tộc cùng ly lỵ tộc.” Ly lỵ tộc là chủng tộc tiếp giáp với
lãnh địa quỷ hút máu, chúng nó có bộ dáng rất giống hỏa trư tộc, đầu óc
cũng không sai biệt lắm, tập tính cùng phân bố cũng tương tự, nhưng chân sau của ly lỵ hơi nhô lên, âm thanh giống tiếng cẩu kêu, có năng lực
thao tác nguyên tố thổ, khí lực rất lớn, thủ đoạn công kích thường dùng
nhất là triệu hoán một tảng đá to đè chết địch nhân, lực công kích vật
lý cũng rất cường hãn: “Tộc nhân chúng ta hiện giờ thực lực vẫn rất kém
cỏi, nếu không biết tự lượng sức mình, đi trêu chọc các chủng tộc có
thực lực cường đại thì rất có thể sẽ bị ép giao ra kĩ thuật, hoặc bị
cưỡng ép chế tạo công cụ.”
“Vì thế, việc ấp bách nhất hiện giờ chính là tăng mạnh thực lực của nhân tộc.” Phong Hổ bỏ thêm một câu.
“Kỳ thật, xét về năng lực cá nhân thì nhân tộc chúng ta không thua bất cứ
chủng tộc cường đại nào, nhưng số lượng chúng ta thực sự quá ít, nếu một đối một thì ổn, nhưng trên cơ bản thì một người chúng ta phải đối địch
với mấy chục, thậm chí mấy trăm đối thủ, chúng ta tự nhiên phải liều
mạng.” Minh Phong giải thích tiếp.
“Vì thế, song song với đề cao thực lực nhân tộc là đề cao số lượng dân cư.” Phong Hổ lại bỏ thêm một câu.
Hai người kẻ xướng người họa, phối hợp vô cùng ăn ý.
Đối với số lượng tộc nhân ít ỏi, Phong Báo cùng Lạc Âu cũng hiểu được, bọn
họ từng trải qua không ít kì triều cường, mỗi lần đều bị hỏa trư tộc dựa vào chiến thuật số đông mà giết chết rất nhiều tộc nhân, bọn họ cũng
thực đau lòng.
“Các tộc nhân đối với việc sinh dục con nối dõi
tựa hồ không ham thích lắm.” Phong Báo thở dài nói, không nói ai khác,
nói tới hắn cùng Lạc Âu thôi, đến giờ cũng chỉ có mình đứa con là Phong
Hổ.
“Này đơn giản.” Phong Hổ thoải mái nói: “Từ khi đứa nhóc nhà
ta xuất hiện trong bộ lạc, không ít người đã đi hái quả sinh mệnh, các
ngươi cứ ôm vật nhỏ này đi tới đi lui trong bộ lạc, khẳng định sẽ làm
không ít người mắc câu.
“Còn nữa, chúng ta có thể áp dụng phương
pháp khen thưởng.” Minh Phong cùng Phong Hổ đã thảo luận chuyện này rất
nhiều lần: “Các món ăn của ta rất nhiều, nhưng người trong bộ lạc chỉ
học được vài món, chúng ta có thể thông báo, chỉ cần có đứa nhỏ sẽ được
dạy món ăn mới, tộc nhân đã hưởng qua mỹ thực nhất định sẽ suy nghĩ. Còn nữa, phương pháp chế tạo công cụ mới, chúng ta có thể hạn chế chỉ cho
phép những bầu bạn đã sinh con… Chỗ ta còn rất nhiều kỹ thuật, đủ dùng
một thời gian rất dài.”
Biện pháp có rất nhiều, chỉ xem ngươi có biết dùng hay không.