Lần này cũng giống như trước, con nghê đưa bọn họ tới bên ngoài kết giới thì rời đi.
Minh Phong cùng Phong Hổ tiến vào Bộ Lạc, lại phát hiện cả bộ lạc im lặng
rất nhiều. Bình tường người đến người đi nhưng hiện giờ nửa bóng dáng
cũng không có, cả bộ lạc ẩn ẩn lộ ra bầu không khí trẩn trương ngưng
trọng.
Minh Phong cùng Phong Hổ nhìn nhau, đều nhìn thấy thần sắc nghi ngoặc trong mắt đối phương.
Tiếp tục đi vào, Minh Phong thấy đám bạn tốt đang đứng trước cửa nhà mình.
Ngải Kỳ, Khải Nhĩ, Liên Phỉ, Đạt Hàn, Khoa Bố Đa, Phong Lộ, không thiếu
người nào, trong lòng ngực Ngải Kỳ là Bội La—— đứa nhỏ mũm mĩm, đang an
ổn ngủ say.
Bọn họ nhìn thấy hai người trở về, ánh mắt đồng loạt sáng rực lên.
Liên Phỉ bước nhanh về phía trước, vọt tới.
“Hai người đã trở lại.”
“Xảy ra chuyện gì?”
Liên Phỉ cùng Phong Hổ cùng lúc nói.
“Chiến tranh bắt đầu rồi.” Khải Nhĩ đi tới, ánh mắt luôn sáng ngời vui vẻ lộ
ra thần sắc lo lắng rõ rệt. Những người khác cũng vậy.
“Chiến
tranh?” Phong Hổ cùng Minh Phong kinh ngạc kêu to. Sao có thể? ! Kết
giới tử linh giới phải một trăm năm nữa mới mở ra. Phong Hổ tiến tới túm lấy bả vai Khải Nhĩ, trầm giọng hỏi: “Với ai? Mọi người đã đi rồi sao?”
“Đúng vậy.” Phong Lộ tiến tới, biểu tình luôn ôn hòa cũng có chút vội vàng xao động: “Để ta giải thích đi, tiết kiệm thời gian.”
“Hôm trước các ngươi vừa đi không lâu, một tộc nhân bộ lạc miền núi chạy tới cầu cứu, nói tộc hỏa trư đột nhiên tiến công lãnh địa của bọn họ. Bộ
lạc miền núi là bộ lạc gần tộc hỏa trư nhất, thực lực trong các bộ lạc
là mạnh nhất. Đương nhiên, sau khi Minh Phong đến, danh hiệu bộ lạc mạnh nhất đã nghiêng về bộ lạc chúng ta.” Nói tới đây, Phong Lộ nhìn Minh
Phong một cái, thần sắc trong mắt có chút phức tạp.
“Tất cả mọi
người đều cảm thấy kì quái, trước đó tộc hỏa trư chưa bao giờ chủ động
công kích nhân tộc. Hai tộc chúng ta bình thường có thể xem là hòa bình, chỉ có kì triều cường mới phát sinh chiến tranh đại quy mô. Chính là
lần này chúng nó cư nhiên khơi mào chiến tranh, quả thực là không có khả năng, bởi vì bản tính của tộc hỏa trư rất lười biếng, chỉ cần không
chọc chúng nó, chúng nó tuyệt đối lười đi kiếm chuyện.” Khải Nhĩ tiếp
lời.
Nghe đến đây ánh mắt Minh Phong hiện lên một tia quang mang
mờ mịt, cậu cúi đầu suy tư một chốc, tiếp nhận Bội La trong tay Ngải Kỳ, đánh thức nó.
Bội La miễn cưỡng mở to đôi mắt, bàn tay mũm mĩm dụi dụi mắt: “Minh Phong? Chuyện gì?”
“Bội La, dùng thiết bị liên lạc liên hệ với Lam Việt một chút. Bảo nó xem
xét hành động của tộc quỷ hút máu.” Thiết bị liên lạc của cậu có một lần đưa cho Phong Hổ thưởng thức, kết quả không ngờ bị bóp hư.
“Tộc
quỷ hút máu? Minh Phong, ý ngươi là—— chuyện này có quan hệ với bọn nó?
Đột nhiên nghĩ tới một khả năng, Phong Hổ thở gấp hỏi.
“Này chỉ
là suy đoán của ta, hi vọng không phải thật sự, nếu không——” Minh phong
không nói tiếp. Nhưng trừ bỏ hai người đơn thuần nhất, tất cả mọi người
đều hiểu ý tứ của cậu.
“Ngươi nói là, quỷ hút máu cùng hỏa trư tộc liên hợp muốn tiêu diệt tộc chúng ta? !” Khải Nhĩ không dám tin hỏi.
Ngải Kỳ cùng Liên Phỉ nghe vậy cũng hút một hơi, ánh mắt trừng thật to nhìn Minh Phong.
Nhân tộc mặc kệ là quỷ hút máu hay hỏa trư đều từng có xung đột, nhưng không thù hận đến mức muốn diệt tộc đi.
Minh Phong cũng thực sốt ruột, cậu đương nhiên không hi vọng chuyện này trở
thành sự thực, chính là hành động nửa năm trước của quỷ hút máu cùng hỏa trư tộc đột nhiên công kích lần này đều biểu hiện chuyện này không bình thường.
“Minh Phong!” Âm thanh không chút cảm xúc nào của Bội La làm trái tim mọi người trầm xuống: “Lam Việt nói quỷ hút máu đang tập
kết, xem hướng di chuyện thì đại khái một ngày nữa có thể tới bờ sông,
sau khi băng qua con sông có thể liên hợp hỏa trư giáp công nhân tộc.”
“Chúng ta phải lập tức đuổi theo nói cho mọi người.” Phong Hổ quyết định thật
nhanh: “Phong Lộ, tốc độ của ngươi nhanh nhất, ngươi đi tìm Lý Tư, nói
chuyện này cho hắn, sau đó bảo hắn lập tức đi báo cho những người khác.”
“Được!” Phong Lộ lên tiếng, sau đó xoay người phóng đi như gió.
“Chúng ta thì sao?” Cơ thể Khoa Bố Đa căng cứng, cả người tựa như một thanh
gươm sắc bén vừa tuốt ra khỏi vỏ, lóe sáng quang mang khiếp người, bất
cứ lúc nào cũng có thể bạo phát.
“Vì cái gì? Chúng ta thậm chí
còn không đi tìm bọn nó báo thù a, quỷ hút máu vì cái gì lại——” Ngải Kỳ
không thể hiểu nổi thì thào.
Liên Phỉ không kiên nhẫn đánh gãy
Ngải Kỳ: “Hiện giờ không phải lúc nghĩ ngợi những chuyện này, chúng ta
phải lập tức chạy tới chiến trường mới đúng.” Đạt Hàn đứng bên người
hắn, siết chặt nắm tay.
“Từ từ, vừa rồi Lam Việt nói nó phát hiện một quỷ hút máu đang chạy về phía này. Thực lực của nó tương đương Lý
Tư.” Âm thanh của Bội La lại càng lạnh hơn, tựa như lúc nó vẫn còn là
trí não: “Nó đại khái còn ba giờ nữa sẽ tới đây, còn có hai cao thủ của
hỏa trư tộc cũng đang chạy tới, đại khái khoảng một ngày.”
Lời Bội La vừa dứt, mọi người lại lâm vào trầm mặc.
“Chúng ta phải ngăn bọn nó, để Lý Tư đi!” Người lên tiếng trước nhất lại là
Ngải Kỳ, đứa nhỏ luôn yếu ớt lại dũng cảm, kiên định nói: “Mấy người
chúng ta, cho dù chết cũng phải ngăn chúng lại để Lý Tư đi, hiện giờ nơi này chỉ có mình Lý Tư có thể trong vòng một ngày chạy tới chiến trường. Cho dù chết, cũng phải làm——”
Nắm tay Khải Nhĩ ôn nhu cầm tay Ngải Kỳ có chút run rẩy: “Đúng vậy, cho dù chết chúng ta cũng phải làm cho được!”
Gương mặt Minh Phong lần đầu tiên lộ ra nụ cười sang sảng: “Bọn nó sẽ không thực hiện được.”
“Còn ta nữa.” Liên Phỉ cũng nói theo. Đạt Hàn cũng tiến lên một bước, nắm
chặt tay Liên Phỉ: “Còn ta nữa!” Gương mặt hàm hậu chưa từng nghiêm nghị như lúc này.
“Ta nữa!” Cuối cùng là Khoa Bố Đa.
“Minh Phong——” Phong Hổ do dự nhìn về phía Minh Phong.
Minh Phong trở mặt xem thưởng phá hỏng bầu không khí bi tráng: “Ta đã kêu nó rồi, bằng hữu không phải dùng trong những lúc thế này sao? Bất quá tốt
nhất chúng ta nên cầu nguyện lần này nó không tới muộn, nếu không về sau nó đại khái cũng không còn cơ hội tới muộn nữa.” Đương nhiên, nếu mắt
của cậu không đỏ thì lời này hẳn có hiệu quả.
Phong Hổ cười, bàn tay to nắm lấy Minh Phong, cười với nhóm đồng bạn: “Thêm cả chúng ta nữa.”
Lúc này Phong Lộ đã trở lại. Hắn chạy tới tập trung với mọi người, nghe
Khoa Bố đa giải thích lại mọi chuyện thì mỉm cười ôn hòa, sóng mắt lưu
chuyển, vô cùng tao nhã nói: “Nói vậy sao có thể thiếu phần ta a?”
Lần này không ai chờ ai, tất cả mọi người đều không hẹn mà dùng tới tốc độ
nhanh nhất của mình, chạy về hướng chiến trường, ngay cả Phong Hổ cũng
không chờ Minh Phong, trong số mọi người y có thực lực cao nhất, tốc độ
cũng nhanh nhất, vì thế phải nhanh chút đuổi tới, hơn nữa—— nhất thời
chia lìa có gì đâu, bọn họ vẫn luôn ở cùng một chỗ, cho dù là sống hay
chết…
“Bội La——” Minh Phong khó xử nhìn Bội La, Bội La cũng chăm
chú nhìn cậu: “Mang ta theo đi, ngươi biết nếu ngươi chết ta sẽ làm gì
mà.”
Minh Phong mỉm cười: “Kia thì thế nào? Ngươi nghĩ ta là người có lòng từ bi à?”
Bội La cũng cười: “Đúng rồi, ta quên mất ngươi cũng là một tên vô tâm vô
phế, nếu những người này đều chết, thế giới này đối với ngươi cũng không còn quan trọng.”
“Được rồi.” Minh Phong nhẹ nhàng phun ra một
hơi: “Bảo Lam Việt chuẩn bị tốt đi, một khi quỷ hút máu tập kết xong thì trực tiếp phóng đạn pháo.” Cậu cười sáng lạn, nhưng ánh mắt không có
nửa phần độ ấm: “Mặc kệ lần này chúng ta chết hay không, đám quỷ hút máu này không cần tồn tại nữa.”
“Tốt, hì hì, này đơn giản.”
Nhẹ nhàng bâng quơ, vận mệnh của một chủng tộc cứ vậy bị quyết định.
Ôm Bội La trong lòng, Minh Phong thi triển khinh công đuổi theo nhóm đồng bạn ở phía trước.
Võ công Trung Hoa lưu truyền mấy ngàn năm tự nhiên có chỗ độc đáo hơn
người của nó, hơn nữa được Lam Việt vạch ra lộ tuyến ngắn nhất, sau khi
cảm nhận được khí thế cường đại phát ra từ Lý Tư cùng đối phương, Minh
Phong phát hiện mình cư nhiên là người thứ ba đuổi tới. Trước cậu là
Phong Hổ cùng Phong Lộ.
Thấy cậu đuổi tới, Phong Hổ lắc đầu nói: “Chúng ta không thể chen vào.”
Minh Phong cẩn thận quan sát trận chiến trước mắt, nói với hai bọn họ:
“Chiến sĩ các ngươi quả thật không thể xen vào, giao cho ta đi. Chốc nữa lúc quỷ hút máu kia tấn công tới, các ngươi nhớ phải ngăn cản.”
Nói xong, không đợi hai người trả lời, Minh Phong tập trung quan sát chiến
trường, lúc quỷ hút máu đánh nát ma pháp của Lý Tư, trong nháy mắt định
tấn công—— “Tường đất, gai đất!”
Tường đất dựng lên trong nháy
mắt bị dễ dàng đánh nát, gai đất cũng bị tránh được. Nhưng quả thực như
vậy đã đủ thời gian để Lý Tư thoát khỏi chiến trường.
“Đi mau.”
Minh Phong vội hét một câu, sau đó lại tung ra một quả cầu lửa cùng
tường đất ngăn cản tên quỷ hút máu kia, chỉ chút công phu này, Phong Hổ
cùng Phong Lộ đã sáp tới.
“Đi!” Nói với Lý Tư vẫn còn đang do dự, Minh Phong lại bắt đầu tập trung lực chú ý lên chiến trường. Thực lực
quả thực là một khoảng cách không thể vượt qua, Phong Hồ cùng Phong Lộ
vực chật vật, vất vả chống đỡ.
Lý Tư do dự một chút, nhìn ba đứa nhỏ đang chuyên chú chiến đấu, khẽ cắn răng nhanh chóng ly khai.
Ánh mắt quỷ hút máu hiện lên lệ quang, đấu khí phát ra đột nhiên gia tăng, phá vỡ vây công của Phong Hổ cùng Phong Lộ.
“Phốc——” Phong Lộ dũng cảm quên mình xông tới ngăn cản, tuy Minh Phong đã bỏ
thêm một tầng tường đất chắn trước mặt hắn, nhưng công kích của cao thủ
sao có thể dễ dàng ngăn lại, tường đất bị phá vỡ, tiếp theo, Phong Lộ
liền phun ra một ngụm máu. May mắn, vẫn còn hô hấp, còn sống.
“Khốn khiếp! Ta muốn giết các ngươi!” Quỷ hút máu phẫn nộ rống lên.
“Từ từ!” Minh Phong hô một tiếng: “Ngươi cũng là cao thủ, chết trong tay
ngươi cũng không oán. Chính là, có thể để chúng ta chết minh bạch.”
Lúc này, bất cứ người địa cầu nào phỏng chừng cũng hiểu đối phương đang kéo dài thời gian, chính là quỷ hút máu này không phải người địa cầu, nó
lại càng không phải ma cà rồng hút máu nổi tiếng tao nhã mê người trên
địa cầu.
Lời tán dương đến từ địch nhân yếu thế làm nó thực hài
lòng: “Ta biết ngươi đang kéo dài thời gian, chính là ngươi không biết
phía trước vẫn còn hai cao thủ đang chờ Lý Tư đi, hắn nhất định phải
chết trên đường. Bất quá, lời nói của ngươi làm ta thực vui vẻ, liền
thỏa mãn ý nguyện của ngươi.”
“Vì cái gì muốn hủy diệt nhân tộc?” Minh Phong vẫn muốn làm rõ điểm này, tới giờ nhân tộc cùng quỷ hút máu
không có cừu hận quá lớn, vì cái gì đột nhiên lại nảy sinh thù hận diệt
tộc.
Quỷ hút máu cười lạnh, lắc đầu: “Không hủy các ngươi, chẳng
lẽ chờ các ngươi tới hủy chúng ta sao? Các ngươi vốn là thức ăn của
chúng ta, không là thức ăn không nghe lời, nhưng gần đây thực lực của
các ngươi lại tăng rất nhanh, vượt hẳn tưởng tượng của chúng ta. Các
ngươi là thức ăn đương nhiên không thể vượt mặt chủ nhân, chuyện này
không được phép.” Quỷ hút máu bắt đầu cuồng loạn đi tới đi lui: “Ngươi
nói đúng không, vì thế chúng ta nhất định phải tiêu diệt các ngươi, thức ăn không nghe lời nhất định phải tiêu diệt! Bất quá các ngươi yên tâm.”
Âm thanh của quỷ hút máu nhẹ hơn, tựa như đang nói một bí mật cho bằng
hữu: “Nhân tộc sẽ không bị diệt toàn bộ, chúng ta sẽ đem nhóm trẻ con
của các ngươi dưỡng a, ha hả, chúng ta thật nhân từ đi.” Nói xong nó bắt đầu điên cuồng cười lớn.
Minh Phong lắc đầu với y, sau đó mới miễn cưỡng lui ra sau.
“Đúng rồi.” Bộ dáng quỷ hút máu trở nên hào hứng: “Đứa nhỏ này sau khi lớn
lên có thể lấy máu nga, ngẫm xem máu tươi mỹ vị cỡ nào a, tuy không thể
tăng trưởng thực lực nhưng dùng để uống cũng rất ngon. Còn nữa, còn nữa, ngươi không biết đi. Thịt đứa nhỏ nhân loại rất ngon nga, nhất là phần
thịt đùi——”
“Súc sinh! Ngươi là súc sinh!” Phong Hổ không thể kiềm được—— nói vậy nhất định nó đã nếm qua! Thế nhưng, thế nhưng——
Quỷ hút máu thoải mát bật cười trước né tránh công kích của Phong Hổ.
“Được rồi, dây dưa chấm dứt, các ngươi—— đi chết đi.” Phong Hổ cảnh giác khi
bóng quỷ hút máu chợt lóe, tiếp đó y kêu lên một tiếng đau đớn, một cánh tay đã hóa thành thịt nát.
Cơ thể Minh Phong run lên, cánh tay
ôm Bội La siết chặt, trong chớp mắt giữa Phong Hổ cùng quỷ hút máu xuất
hiện vài bức tường đất. Vừa lúc để Phong Hổ thoát khỏi tai ương ngập
đầu.
Nhân lúc Minh Phong ngăn cản đối phương, Phong Hổ nhảy qua
một bên, nhìn cánh tay trái đang không ngừng trào máu, vận chưởng cùng
đấu khí thuộc tính hỏa, nhấn một cái vào chỗ bị thương—— sau một tiếng
xèo xèo làm da đầu người ta run lên, phần bị thương đã bị nướng chín, ít nhất cũng không còn chảy máu nữa. Lại nhìn mặt Phong Hổ, đã xanh mét,
ứa đầy mồ hôi, gân xanh nảy lên, nhưng không hừ một tiếng, y nhìn Minh
Phong một cái sau đó lại vọt tới, ánh mắt tràn đầy phẫn hận như cũ.
“Ta đến đây.” Khải Nhĩ rốt cuộc chạy tới, nhìn thấy Phong Hổ đang trong
tình huống cực kỳ nguy hiểm thì lập tức lao tới, cùng Minh Phong hợp
công, lúc này mới làm Phong Hổ bớt chút áp lực. Tiếp đó, Khoa Bố Đa cũng chạy tới, nhìn Phong Lộ bị trọng thương nằm trên mặt đất, ánh mắt hắn
tối sầm lại, cũng bắt đầu tiến công.
Bốn người hợp công, tuy thực gian nan, nhưng trong khoảng thời gian ngắn cũng không có vấn đề lớn.
Nhưng, Phong Lộ—— Minh Phong đã nghe thấy hơi thở của hắn ngày càng
mo3nh manh, nếu không tiến hành cứu trị kịp thời, hắn rất có thể sẽ——
Còn Phong Hổ, mất đi một cánh tay đối với y không phải ảnh hưởng bình
thường, công kích hiện giờ đều rất miễn cưỡng, nếu không phải Khải Nhĩ
cùng Khoa Bố Đa thường xuyên giải vây thì đến giờ y rất có thể đã là một khối khi thể.
Tình huống ngày càng bất lợi, nhưng những người
khác vẫn chưa xuất hiện. Thế giới giống như chỉ còn sáu người đang chiến đấu. Không khí cũng ngày càng tuyệt vọng—— Minh Phong không biết bọn họ có thể chống đỡ được bao lâu, Phong Hộ cũng không biết chịu được bao
lâu, chính là ngay cả thời gian để chăm sóc hắn cũng không có—— tường
đất của Minh Phong là phòng hộ rất quan trọng cho ba người, nếu không
bọn họ có thể bất cứ lúc nào cũng bị đánh chết.
Minh Phong càng
lúc càng lãnh tĩnh, thủ pháp càng lúc càng thuần thục, càng nhanh hơn,
chính là như vậy cũng không thể chặn lại xu hướng đang tệ đi, hiện giờ
cậu lại không hi vọng bọn Ngải Kỳ xuất hiện.
Chính là sợ cái gì
thì sẽ ra cái đó, vừa mới nghĩ vậy, ba người bọn họ đã xuất hiện. Liên
Phỉ cùng Đạt Hàn bắt đầu hợp công công kích, Ngải Kỳ thì trấn định thi
triển ma pháp trị liệu cho Phong Lộ.
Có lẽ vì chiến đấu lâu, quỷ hút máu đã chán quấn lấy đám chiến sĩ, nó phi thân tới trước mặt Minh Phong, đánh ra một quyền.
Đấu khí uy lực kinh người đánh thẳng về phía Minh Phong, Minh Phong bình
tĩnh bước một bước lách qua. Miễn cưỡng né tránh công kích, chính là tốc độ đối phương quá nhanh, không đợi cậu bước tới bước thứ hai, chiêu
tiếp theo đã tung tới, nhìn nắm tay ngày càng gần, ánh mắt Minh Phong
hiện lên một tia kiên quyết—— nếu, đem ma lực cùng nội lực dung hợp, nói không chừng có thể——