Tới trước chỗ bọn họ bế quan, Minh Phong lấy ngọc giản ra cầm trong tay, trong lòng thầm gọi con nghê.
Phong Hổ tò mò nhìn động tác của Minh Phong, trên đường đi Minh Phong đã giải thích tác dụng của ngọc giản cho y nghe. Chính là Phong Hổ nghĩ muốn nổ đầu cũng không hiểu được vì sao một cục đá nhỏ xíu, nga, không, là
ngọc, có thể truyền lời nói trong tim tới một người ở xa thật xa như
vậy.
Chính là, đợi nửa ngày, đừng nói con nghê, ngay cả một sợi lông cũng không thấy.
Minh Phong khó hiểu, nhớ rõ lần trước mình cơ hồ là ngay lập tức từ vực sâu
trở về tới bộ lạc, thời gian nửa ngày như vậy, với bản lĩnh của con nghê hẳn phải tới rồi mới đúng. Cậu nghi ngờ nhìn ngọc giản, thứ này hẳn
không phải sản phẩm giả mạo kém chất lượng đi?
Chẳng lẽ phương pháp mình dùng không đúng?
Cẩn thận nghĩ lại một chút, lúc ấy con nghê đưa cho cậu cũng không nói rõ
phương pháp sử dụng, chỉ nói cầm nó rồi thầm kêu gọi nó trong lòng là
được. Chính là mình gọi nửa ngày sao không có chút động tĩnh nào.
Lập tức nhớ tới tình tiết trong tiểu thuyết—— chẳng lẽ phải truyền lực tinh thần vào ngọc giản này mới có thể sử dụng?
Minh Phong truyền lực tinh thần vào ngọc giản, cảm giác bên trong tựa hồ trống rỗng, không có bất cứ phản ứng nào!
Trán bạo ra mấy dấu thập, biểu tình Minh Phong bắt đầu trở nên lạnh lùng.
Phong Hổ nhìn biểu tình lạnh lùng của Minh Phong, trong lòng không khỏi vì con nghê kia mà đổ một thân mồ hôi lạnh.
Con nghê chết tiệt! Minh Phong hừ lạnh, ngay cả ngọc giản cũng dám đưa sản
phẩm kém chất lượng, xem ra cảm giác của mình rất đùng, gia hỏa kia là
nhiên là tên ngốc không đáng tin. Hơi nheo mắt—— lần trước giáo huấn nó
như vậy vẫn chưa đủ a, đúng rồi, nghĩ lại thì lần trước mình quá sốt
ruột trở về nhà, căn bản chưa kịp giáo huấn nó. Trách không được! Xem
ra, lần này phải hảo hảo chiêu đãi nó một chút mới được a.
“Chúng ta đi vực sâu!”
Minh Phong quay đầu đối mặt với Phong Hổ cũng đang nhìn mình, lưu loát nói.
“Nga, tốt.” Phong Hổ chân chó ôm lấy Minh Phong—— Minh Phong đương nhiên muốn tự mình đi, chính là Phong Hổ nói bọn họ lâu như vậy không gặp nhau,
rất tưởng niệm này nọ—— tóm lại, nói một đống lớn, trọng điểm chính là y phải ôm Minh Phong. Còn dùng biểu tình cầu xin nhìn cậu—— Phong Hổ biết Minh Phong tuyệt đối không thể cự tuyệt vẻ mặt này của mình.
Minh Phong nghĩ nghĩ, trải qua chuyện này Phong Hổ quả thật còn thích dính
lấy cậu hơn trước kia, hơn nữa tộc độ của y quả thực nhanh hơn mình,
nhìn vẻ mặt của y trái tim mình cũng đau đớn, cứ làm theo ý y đi.
Phong Hổ thật cẩn thận ôm lấy Minh Phong, trong lòng không có chút đồng tình
nào đối với con nghê sắp bị giáo huấn—— bầu bạn mình sau khi trở về từ
vực sâu dường như càng uy nghiêm, thông minh hơn. Dù sao y bình thường
đã không dám chọc Minh Phong tức giận, đương nhiên, không nỡ là chính.
Con nghê kia dám chọc bầu bạn mình xem như bảo bối, đáng bị chỉnh! Chỉnh chết cũng không đáng thương!
“Minh Phong, ngươi còn chưa kể xong chuyện ngươi trải qua dưới lòng đất a.” Lúc đi trên đường, Phong Hổ mở
miệng dụ dỗ Minh Phong nói chuyện.
Ôm Minh Phong trong lòng, nghe âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng của cậu, đối với Phong Hổ mà nói
đây quả thực là một loại hưởng thụ tuyệt nhất.
“Lần trước nói đến đâu rồi?” Lần trước mới nói một nửa cậu đã ngủ mất, không nhớ rõ mình đã nói tới đâu a.
“Nói đến ngươi cùng Liễu gì đó đi săn thú.” Nhắc tới đứa nhỏ được cậu vô
cùng yêu thích kia, giọng điệu Phong Hổ vô thức mang theo chút ghen
tuông.
Tâm tình Minh Phong vốn có chút ác liệt, thấy Phong Hồ vô
thức biểu hiện tình tự như vậy, khó chịu vốn có lập tức tan thành mây
khói. Lại càng chờ mong tương lai người cao to này ghen với đứa con của
mình, nhớ rõ lúc trước cậu chăm sóc Bội La y đã ăn không ít lần, chính
là lại còn cố tình làm ra bộ mặt không miễn cưỡng ‘không sao, kì thật ta một chút cũng không để ý’. Kỳ thật tâm tình của y đã viết hết lên trên
mặt, Bội La cũng không ít lần đùa y, chẳng qua Phong Hổ tựa hồ vẫn không phát hiện, chỉ biết đứng đó giương mắt nhìn. Vẫn là cậu mềm lòng, mới
buông tha y, Bội La còn nói cậu không hăng hái gì cả.
Phong Hổ
vui vẻ nhìn Minh Phong khôi phục tâm tình, sớm biết bầu bạn nhà mình tuy ngoài mặc đạm bạc nhưng nội tâm lại rất phúc hắc, bất quá tựa hồ sau
chuyến đi vực sâu về, đặc tính này lại càng có xu thế phát triển mạnh
hơn a. Kỳ thật đối với vật nhỏ trong miệng Minh Phong, nói y không để ý
chút nào thì không đúng, nhưng chưa tới mức không thể che dấu tâm tư.
Chỉ là, nếu cố tình làm vậy bầu bạn sẽ rất cao hứng, vì thế y chỉ có thể thẳng thắn biểu hiện tâm tư của mình ra ngoài. Y không cho rằng tâm tư
này của mình có gì kì lạ, y thích Minh Phong, muốn độc chiếm cậu, muốn
có được toàn bộ tâm tư của cậu, này có gì hảo dọa người a! Nhất là Minh
Phong cũng thích y biểu hiện mình để ý cậu thế nào, hơn nữa, cứ vậy tâm
tư của Minh Phong cũng đặt trên người y, cớ sao mà không làm?
Bất quá nói tới đứa nhỏ, Phong Hổ lại có chút lo lắng, vạn nhất đến lúc đó
Minh Phong đặt hết tâm tư lên người đứa nhỏ thì phải làm sao bây giờ?
Thương thì thương đứa nhỏ, nhưng vị trí quan trọng nhất trong lòng Minh
Phong y tuyệt đối sẽ không giao ra, cho dù là đứa con cũng không được!
Xem ra phải nghĩ biện pháp, cho dù đứa nhỏ sinh ra cũng phải khóa chặt Minh Phong bên người mình, không thể để bất cứ ai có địa vị cao hơn mình
trong lòng Minh Phong. Cho dù là đứa con nhà mình cũng không được. Ân,
vấn đề này hiện giờ nên suy nghĩ.
Minh Phong bắt đầu kể tiếp
những chuyện gặp phải dưới lòng đất cho Phong Hổ nghe—— tộc nhân ngõa
đạt thiện lương dễ gần, thực vật thần kì, còn có con mồi muôn hình muôn
vẻ… Kể lại thế này, Minh Phong đột nhiên phát hiện cuộc sống thực thống
khổ của mình dưới lòng đất hóa ra phấn kích như vậy, chính là trước kia
tâm trí cậu chỉ đắm chìm trong ý nghĩ muốn về nhà, vì thế cũng không để ý nhiều như vậy.
Phong Hổ nghe tới hai mắt tỏa sáng, y vốn thích
phiêu lưu mạo hiểm, đột nhiên nghe Minh Phong kể nhiều thứ thần kỳ như
vậy, không động tâm thực sự quá khó.
“Có thời gian chúng ta tới đó chơi đi.” Phong Hổ nôn nóng đề nghị.
Minh Phong cười trả lời: “Tốt, dù sao lần này cũng phải xuống vực sâu, liền
thuận tiện chơi một chuyến đi. Lần trước không nói tạm biệt với tộc ngõa đạt, cũng không biết chúng nó hiện giờ thế nào. Nơi đó không thể dùng
đấu khí, ngươi biết chưa a.”
“Ha ha ha, không thể dùng đấu khí
thì dùng nội lực, ta sẽ không thua.” Phong Hổ dũng cảm cười lớn, âm
thanh tràn ngập tự tin cùng nhiệt tình.
“Nếu định ở đó một đoạn
thời gian, chúng ta phải chuẩn bị nhiều thức ăn một chút. Những thứ ở đó không biết chúng ta có thể ăn được không, nửa năm qua ta đều uống dịch
dinh dưỡng, sau này… không bao giờ muốn uống nữa.” Nhắc tới dịch dinh
dưỡng, vẻ mặt Minh Phong thực ghét bỏ.
“Hảo.” Phong Hổ lập tức
đồng ý, y cũng không muốn ăn món thịt cứng như đá kia nữa. Cũng hơn nửa
năm không ăn đồ Minh Phong làm, nghĩ tới cũng đủ chảy nước miếng.
“Từ từ.” Lúc Phong Hổ nhanh chóng lao vút tới, Minh Phong tinh mắt phát hiện một gốc cây cao lớn nặng trĩu quả thực.
Cẩn thẩn nhớ lại, hình như Bội La từng đề cập gần lãnh địa có một nơi có
loại quả này, bất quá lúc ấy cách thời điểm kết quả còn rất sớm nên cậu
cũng không nhớ kĩ vị trí. Sau đó lại xảy ra rất nhiều chuyện nên cũng
quên mất chuyện này.
Nếu nhớ đúng thì gần đây hẳn có một hồ nước, hôm nay nghỉ ngơi ở đây đi, cũng lâu không ăn mấy thứ có nước.
“Làm sao vậy?”
“Cái kia.” Minh Phong chỉ đám quả thực đỏ rực trên chạc cây: “Là quả táo, ăn ngon lắm.”
Phong Hổ lập tức hiểu ra, ôm Minh Phong thả người nhảy lên, hai người lập tức ngồi trên chạc cây.
Minh Phong vừa lên thì lập tức đưa tay hái một quả, xoa xoa, cắn một ngụm.
Nói tới cũng lạ, tinh cầu này hình như thứ gì cũng tràn đầy dinh dưỡng,
hơn nhiều lần những thứ trên địa cầu. Ngay cả quả táo này, lúc chín đỏ
này nặng ít nhất cũng phải 2 kg.
Cắn một ngụm, chua chua ngon miệng, nước vừa nhiều vừa ngọt, ăn ngon cực kỳ.
Nhất là Minh Phong đã lâu không được ăn hoa quả, này vừa ăn đúng là không dừng lại được.
Phong Hổ há hốc mồm nhìn Minh Phong ăn tới quên cả trời đất—— thứ này có thể
ăn sao? Có vẻ bọn họ tới bây giờ đều ăn thịt, lúc Minh Phong đến chỉ có
điểm khác biệt duy nhất là thịt được nướng cùng thịt sấy khô.
Minh Phong hái một trái đưa cho Phong Hổ: “Ăn ngon lắm, yên tâm, tuyệt đối có thể ăn.”
Phong Hổ nhận quả táo, nhìn nhìn Minh Phong, cố làm ra vẻ dũng cảm cắn một
ngụm. Lập tức trừng to mắt—— ăn thật ngon! Thực ngọt, thực giòn, ăn vào
rất ngon. Y kinh hỉ nhìn về phía Minh Phong.
“Ta đã nói với ngươi là ăn được mà, nhìn ngươi lúc nãy cứ như ta ép ngươi ăn độc dược ấy!”
Phong Hổ ha hả ngây ngô cười hai tiếng, cũng bắt đầu há to mồm ăn quả táo trong tay.
Hai người lang thôn hổ yết ăn táo, Phong Hổ không sao, chính là Minh Phong
lại no ứ hự. Y rõ ràng ăn sau mình, thế mà đã sớm ăn xong quả mình đưa,
lại bắt đầu hái một quả khác mà gặm: “Trước đừng ăn cái này, chốc nữa
tới bên hồ ta làm món ngon cho ngươi ăn. Giúp ta hái những quả chín đi,
chính là những quả vừa lớn vừa đỏ thế này này.”
Nghe được còn món ăn khác, ánh mắt Phong Hổ sáng ngời, có chút tiếc nuối nhìn nhìn một
quả táo. Sau đó liền ngoan ngoãn theo lời Minh Phong bắt đầu hái táo.
Cây rất lớn, quả cũng nhiều. Minh Phong phỏng chừng số táo trên cây này ít nhất cũng hết mấy ngàn kg.
Hái xong, Minh Phong cho Phong Hổ một nụ hôn nhẹ tưởng thưởng. Ai ngờ gia
hỏa này được một tấc lại muốn tiến một thước lập tức ôm lấy thắt lưng
Minh Phong, hôn thật sâu. Đầu lưỡi đấu đá lung tung trong miệng cậu,
hung hăng liếm mút.
“Minh Phong——” Quấn quít một phen, môi Phong
Hổ bị hấp dẫn dời về phía vành tai trắng nõn của Minh Phong, dùng răng
nanh nhẹ nhàng gặm cắn. Áp vào bên tai cậu mê hoặc.
Khoái cảm tê dại từ vành tai truyền tới, Minh Phong nhắm mắt lại, hưởng thụ bầu bạn âu yếm.
“Ân——”
“Chúng ta làm ở đây, được không?”
Miệng chuyển lại cánh môi Minh Phong, dán sát đôi môi như cánh hoa của cậu mà thì thầm.
Miễn cưỡng lấy lại chút lí trí trong cơn mơ màng.
“Xuống, xuống trước đã.” Không thể làm trên cây đi.
“Da thú ngươi để trong túi không gian đâu?”
Bị nhiệt độ cao trên người Phong Hổ áp lên làm toàn thân muốn nhũn ra, Minh Phong mềm nhũn dựa lên người y, lấy da thú ra.
Mới vừa lấy ra, da thú đã bị Phong Hổ cướp đi, y vội vàng trải da thú lên mặt đất, khẩn cấp áp đảo Minh Phong.
Bàn tay to dùng sức lôi kéo, xé toạc quần áo Minh Phong. Miệng bắt đầu lướt khắp toàn thân cậu, trên người Minh Phong bắt đầu hé nở những đóa hoa
đỏ diễm lệ.
Cuối cùng y hé miệng, một ngụm ngậm lấy phân thân thanh tú xinh đẹp của Minh Phong, bắt đầu phun ra nuốt vào.
Minh Phong hút một ngụm khí, đôi tay túm lấy tóc Phong Hổ.
“Ân—— Phong Hổ——” Âm thanh trong trẻo, lạnh lùng mang theo run rẩy mị hoặc,
Phong Hổ nghe thấy thì dục hỏa lại tăng vọt, muốn ngừng mà không được.
Phong Hổ ngậm lấy phần đỉnh, đẩy phần da bọc lấy lỗ nhỏ, dùng đầu lưỡi kích
thích nơi mẫn cảm nhất, vừa tiếp xúc mơi đó, hô hấp của Minh Phong lập
tức dồn dập.
“Phong, Phong Hổ! —— a——” Minh Phong kinh hô một tiếng, bấu chặt tóc Phong Hổ hơn.
Nghe thấy tiếng rên của Minh Phong, Phong Hổ lại càng hưng phấn, bắt đầu
nhanh chóng cao thấp phun ra nuốt vào. Bàn tay to nắm song hoàn bên
dưới, dùng ngón tay đùa giỡn.
Sau đó, y nhả ra phân thân đã bắt
đầu chảy ra chất lỏng của cậu, bắt đầu dùng bàn tay to vỗ về chơi đùa,
còn không quên dùng ngón cái thô ráp vuốt lên cái miệng nhỏ mẫn cảm, làm Minh Phong từng đợt hút khí cùng rên rỉ. Miệng y bắt đầu chiếu cố da
thịt nhẵn nhụi mẫn cảm trên đùi Minh Phong.
Minh Phong chỉ cảm
thấy dục vọng càng lúc càng nóng, khoái cảm từng tầng từng tầng tích
lũy. Dưới giáp công từ tay Phong Hổ, cậu nhanh chóng đạt đến đỉnh điểm,
thắt lưng ưỡn lên bắn ra. Vừa lúc bắn vào tay Phong Hổ.
“Hô hô——” Khoái cảm cao trào làm đầu óc Minh Phong trống rỗng, thở hổn hển.
Phong Hổ động thân hướng tới trước hôn lên môi cậu, ngón tay dính chất lỏng
Minh Phong bắn ra hướng ra phía sau, rất nhanh, hậu huyệt Minh Phong
liền thích ứng với ngón tay Phong Hổ, bắt đầu co rút mời gọi.
Phong Hổ đỡ cự đại của mình, đặt ngay tiểu huyệt của Minh Phong, thắt lưng
dùng chút lực đỉnh tới, liền tiến nhập vào dũng đạo chặt chẽ của Minh
Phong.
“Ngô——”
“Ân——”
Một khắc tiến vào, cả hai người không hẹn mà cùng than nhẹ thành tiếng.
Phân thân tráng kiện bắt đầu nhanh chóng tiến tiến xuất xuất trong dụng đạo
mềm mại của Minh Phong, mỗi lần tiến vào lại càng tiến tới nơi sâu hơn,
làm Minh Phong không ngừng rên rỉ thành tiếng.
Minh Phong ôm chặt cổ Phong Hổ, khoái cảm vô tận truyền tới từ nơi hai ngươi giao hợp.
“Ân, Phong Hổ—— nhanh lên—— a——”
“Minh Phong, nơi này của ngươi thật thoải mái—— thật chặt——” Trong lúc trừu sáp, Phong Hổ gian nan nói.
Một lát sau, Phong Hổ dùng sức một phát ưỡn thẳng thắt lưng, bắn vào trong cơ thể Minh Phong.
Minh Phong cứng đời, lúc dịch thể nóng bỏng bắn vào cơ thể, dũng đạo đột nhiên co rút kịch liệt, cũng bắn ra.
Phong Hổ nghiêng đầu chôn bên gáy cổ Minh Phong, hổn hển thở vài ngụm. Sau đó y ôm Minh Phong, dùng sức đảo một phen, tư thế hai người liền biến
thành Minh Phong nằm trên, y nằm dưới. Bộ vị hai người vẫn còn tương
liên, Phong Hổ nắm lấy thắt lưng Minh Phong, bắt đầu dùng sức trừu sáp…
Minh Phong lại phát ra tiếng rên rỉ khêu gợi, tư thế này so với vừa nãy còn tiến vào sâu hơn, khoái cảm còn mãnh liệt hơn.
Dục hỏa lại bắt đầu thiêu đốt hai người.