Ông ngoại dẫn cô băng qua một con đường rộng, đến trước một tòa nhà lớn, ở đó đang tụ tập rất nhiều người lớn và trẻ nhỏ.
Erastus đột nhiên cảm nhận được một tầm mắt nóng rực nhìn chằm chằm cô, trong lòng cô không ngừng kêu gào: Làm ơn không phải là hắn, làm ơn không phải là hắn, làm ơn......
Đúng lúc đó, cô nghe tiếng nói trầm thấp mang theo ý cười của ông ngoại vang lên ở bên tai: “Alger ông cũng đến rồi! Athelstan mấy hôm nay Era rất nhớ cháu đó.”Cô trợn tròn mắt không tin ông ngoại lại có thể thốt ra những lời như vậy. Cô nhớ hắn hoài nào cơ chứ? “Mấy hôm cháu đi, Era rất buồn, cứ nhốt mình ở trong phòng, tới giờ cơm mới thấy được nó.” Đây hoàn toàn là hiểu lầm, cô ở trong phòng ngủ có được không !? Chỉ khi hắn rời đi, cơ thể cô mới được nghỉ ngơi, cho nên cô mới nhân thời gian này ngủ nướng một chút.
Erastus liền mạng lắc đầu, nhưng hai người lớn ở đây không ai liếc mắt nhìn thấy cô hết, chỉ có một ánh mắt rực đỏ vẫn luôn nhìn theo cô. Được rồi, cô công nhận mình rất đẹp trai, nhưng hắn không cần nhìn chằm chằm cô như vậy.
Trong lúc hai ông bạn già đang ôn chuyện, Athelstan tiến gần về phía cô, sự đang sợ của hắn đã xâm nhập vào trong tâm trí cô, cho nên khi thấy hắn tiến tới, thân thể cô tự động lùi về phía sau. Nhận ra được hành động của mình vừa rồi, cô ngước mặt lên trời khóc không ra nước mắt.
Quả nhiên, khi thấy cô lùi về phía sau, đôi lông mày của hắn bỗng nhíu lại, ánh mắt nhìn cô càng trở nên thâm trầm. Cô có thể nhìn thấy được sự đe dọa thông qua ánh mắt của hắn.
Erastus khẽ mặc niệm cho số phận bi thảm của mình, sau đó nuốt lệ, cắn răng ngoan ngoan tiến gần về phía hắn. Athelstan thấy vậy mới gật đầu ra vẻ hài lòng, khóe môi cũng hơi nhếch lên.
Đợi sau khi cô cách hắn một bước chân, hắn lập tức tiến lên, đưa tay khẽ xoa xoa đầu của cô, giọng nói lạnh như băng nhưng lại mang theo ý cười vang lên ở trên đầu của cô: “Rất ngoan!”
TMD, cô không phải là thú nuôi của hắn a~. (╥ᆺ╥;)
“Tôi cũng rất nhớ cậu.”
Erastus kinh ngạc, lập tức ngẩng đầu lên nhìn hắn, khuôn mặt hắn vẫn lạnh như băng. Nhưng khi nhìn kĩ, cô phát hiện hai cái tai nhỏ bé của hắn đang đỏ rực lên như màu tóc của hắn. Không hiểu sao, cô lại đột nhiên bật cười, trong lòng một cỗ hạnh phúc bỗng tràn ngập cả lồng ngực của cô. Được rồi, cô cũng phải công nhận cô cũng nhớ hắn, nhưng chỉ có một chút, một chút thôi...
Ngay lúc đó, một giọng nói to lớn làm vang dội cả nơi này, chỉ thấy một người đàn ông trung niên, vẻ mặt hiền hòa đứng trước cửa của tòa nhà lớn. “Tôi là Ivor Lancelot Tadhg- hiệu trưởng của ngôi trường này. Chào mừng các em và các quý phụ huynh đã đến với học viện Thekla.”
Đi sau hiệu trưởng là một người phụ nữ ăn mặc rất kín đáo, tóc búi lên, trên mặt có đeo một gọng kính thật dày. Ngay lúc đó, giọng nói của thầy hiệu trưởng lại một lần nữa vang lên. “Bây giờ bài kiểm tra xếp lớp sẽ bắt đầu. Các quý phụ huynh khi vui lòng đến phòng chờ để đợi. Còn các em nhỏ sẽ đi theo thầy đến nơi để kiểm tra.”
Ông ngoại cô nghe thấy vậy, liền ngồi xổm xuống trước mặt cô, hai tay già cỗi nhưng hữu lực nắm chắt lấy vai cô, giọng nói ôn hòa nhưng không kém phần nghiêm khắc: “Làm thật tốt, làm đúng sức mạnh của mình. Không cần cậy mạnh, biết không Era.” Nghe ông nói vậy, cô nghiêm túc gật đầu.
Sau đó, ông ngoại quay sang nhìn Athelstan: “Athelstan, cháu của ông giao cho cháu chăm sóc.”
Athelstan nghe ông của cô nói như vậy, mỉm cười nhìn ông cô, khẽ gật đầu. Cô trong lòng có khổ không nói nên lời, ông ngoại ông không thể làm như vậy, ông đang đưa cháu mình vào miệng cọp a~.
Ông Alger thấy vẻ sướt mướt của ông bạn già mình liền bất tiếng cười to, tay vỗ nhẹ lên trên vai ông Alfred, “Ông đừng lo lắng quá, tụi nó chỉ đi thi xếp lớp, chứ có phải chuẩn bị ra chiến trường đâu. Thôi chúng ta mau đi đến phòng chờ, đừng làm chậm trễ bài kiểm tra của tụi nó.”
Ông Algfred vẻ mặt nặng nề gật đầu cùng ông Alger đi đến phòng chờ.
Bây giờ chỉ còn lại cô và hắn. Cô lo lắng không ngừng cắn móng tay, Athelstan thấy vậy liền nhíu mày, tay hắn bỗng đưa ra bao trọn lấy bàn tay của cô: “Không cần lo lắng, mọi thứ sẽ không sao.”
Cô cảm động, không ngờ tên độc miệng này sẽ có ngày biết an ủi người khác. Nhưng câu nói tiếp theo đã làm đánh vỡ ảo tưởng của cô: “Nếu tệ quá, tôi sẽ cho cậu chép bài của tôi.”
Cô trừng mắt nhìn hắn, ai thèm chép bài của hắn chứ. Hứ!
Đang lúc cô với hắn trừng mắt nhìn lẫn nhau, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Xin chào các em, cô tên là Priscilla- dạy môn thể chất, hay còn được gọi là luyện thể. Các em hãy đi theo cô để bắt đầu thi bài kiểm tra thứ nhất.” Là người phụ nữ lúc này đi theo thầy hiệu trưởng lên tiếng, sau đó người phụ nữ ấy liền quay đầu bước đi.
Cô và Athelstan nhìn nhau, hít một hơi thật sâu liền cất bước đi theo người phụ nữ đó.
Athelstan nhìn bàn tay nhỏ bé mềm mại đang nằm ở trong tay mình, nụ cười bên khóe miệng chưa bao giờ rũ xuống.
Cảm giác này thật không tệ!
T/g: Dạo này ta bận quá không có thời gian viết nhiều, cho nên chương này hơi ngắn. Thứ 5 ta sẽ bù lại bằng một chương phiên ngoại nhỏ cho các nàng nha. Cám ơn các nàng ủng hộ ^^