Xuyên Qua Làm Boss Phản Diện

Chương 3: Chương 3: Lần đầu thấy cơ giáp




Trong kho, một chiếc cơ giáp màu đen hùng vĩ đứng hiên ngang trước mắt cô. Chiếc cơ giáp này cao khoảng gần 10 mét, trên thân thể chiếc cơ giáp đầy những vết xướt sâu lẫn nông, cho thấy chiếc cơ giáp này đã nhiều lần trải qua nhiều cuộc chiến sinh tử.

Erastus đi lại đặt tay lên chiếc cơ giáp để cảm nhận được cái cảm giác mát lạnh mà kim loại mang lại, đưa tay sờ nhẹ những vết xướt sâu, có một giọng nói nho nhỏ trong lòng của cô vang lên: “Cô muốn lái chiếc cơ giáp này!” Tiếng nói này càng ngày càng lớn, cho đến khi nó chiếm hết tâm trí cô.

Lúc này, ông ngoại vẻ mặt luôn tươi cười nhìn cô, bỗng lên tiếng: “Có muốn đi vào khoang điều khiển của nó không?”

Erastus nghe vậy, hai mắt tỏa sáng nhìn ông, gật đầu lia lịa, sợ ông lại đột ngột đổi ý. Ông ngoại ôm cô lên bước lên một chiếc ván trượt bay, điều khiển nó bay lên đến đầu của chiếc cơ giáp. Lúc này, ông đưa tay chạm nhẹ vào ấn đường của đầu cơ giáp.

Một tiếng 'cạch' vang lên, một cánh cửa ở chỗ ấn đường mở ra, một luồng không khí trắng mang theo hơi lạnh bỗng xuất hiện. Ông ngoại ôm theo cô nhảy vào trong khoang điều khiển, theo đó khoang điều khiển cũng sáng lên.

Bên trong khoang điều khiển trống rỗng, cô nhớ đến trong tiểu thuyết tác giả từng mô tả, cơ giáp ở thời đại này là tiên tiến nhất vì nó gắn kết cơ giáp lên toàn bộ bộ phận con người, bỏ đi những bàn phím và nút bấm bất tiện, khiến cơ giáp và con người gần như có thể hòa thành một thể.

Sau đó, cô liền thấy ông ngoại đeo lên tay, chân, và trán của mình một cái vòng, tiếp theo đó cô lại nghe thấy âm thanh máy móc vang lên cũng với một màn hình cảm ứng từ đâu hiện lên trước mặt ông ngoại: “Chuẩn bị khởi động, xin mời chọn ra thời gian khởi động: 1. Lập tức, 2. Một phút.”

Ông Alfred đưa tay chạm vào nút khởi động một phút. Sau một phút, khoang điều khiển từ một căn phòng kín bỗng liền biến thành một căn phòng kiếng to, lúc bấy giờ cô có thể nhìn thấy cảnh sắc ở bên ngoài khoang điều khiển. “Erastus cháu đứng vững một chút.”

Sau lời nói của ông ngoại, cô liền cảm nhận được bên trong khoang điều khiển run run lên một chút, cảnh sắc ở bên ngoài cũng thay đổi, từ từ hướng cao lên. Cô biết ông ngoại đang điều khiển cơ giáp bay lên trời.

Chỉ trong chốc lát, bầu trời ngân hà với nhiều dải sắc màu hiện lên trước mắt cô, cô có thể thấy bên dưới cô là từng hàng cây xanh rậm rạp. Cảm giác bây giờ thật khó tả, thích thú, lo sợ, hưng phấn... Tất cả hòa lại và để lại trong tâm trí cô một suy nghĩ: Cô muốn trở thành cơ giáp sư, muốn trở thành một người điều khiển cơ giáp.

Cấp bậc của cơ giáp sư được chia thành: Bạch Đồng, Bạc Sắc, Hoàng Kim và cuối cùng là Thần Sĩ. Trong đó các cấp bậc còn chia ra sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ. Cô còn nhớ ông ngoại- Alfred Aylmer Lombard, là một cơ giáp sư cấp bậc Hoàng Kim, giữ chức Thiếu tướng của quân hạm số 13. Sau trong một lần chiến đấu, khiến tinh thần lực bị tổn hại nặng nề, khiến ông không thể điều khiển cơ giáp quá 5 phút, cho nên ông mới quyết định rời khỏi quân ngũ.

Nếu như cô suy đoán không lầm, đây là chiếc cơ giáp Jerome, được chế tạo riêng cho ông, đã theo ông suốt chặng đường khi ông còn trong quân đội, nhưng sau khi ông giải ngũ, chiếc cơ giáp này lại bị lãng quên trong lớp bụi bậm của nhà kho.

Bay một vòng quanh biệt thự của gia tộc Lombard, ông Alfred liền điều khiển cơ giáp trở về lại nhà kho, sau đó dắt Erastus quay về sảnh chính. Cô luyến tiếc nhìn cánh cửa nhà kho đang từ từ đóng lại, nhưng kỳ lạ thay khi cô nhìn chiếc cơ giáp Jerome cô có thể nghe thấy được một tiếng nói: Hãy mau chóng lớn lên và quay lại đây. Tôi sẽ ở đây đợi bạn.

Thấy cháu mình nhìn chằm chằm cánh cửa nhà kho đã đóng từ lâu, ông Alfred mỉm cười, xoa xoa mái tóc bạch kim của Erastus, “Cháu đang nhìn gì đó?”

Erastus quay đầu nhìn ông ngoại của mình, thuần phục biểu hiện ra nét mặt ngây thơ của một đứa con nít 6 tuổi, thắc mắc tò mò hỏi ông ngoại: “Ông ơi, cháu vừa nghe thấy nó nói chuyện.”

Ông Alfred vừa nghe thấy như vậy, hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm cô, cứ như một con mèo nhìn thấy một miếng thịt mỡ. “Cháu ngoan, nói với ông cháu nghe thấy nó nói gì?”

Erastus nuốt một ngụm nước miếng, trong lòng run run: “Nó kêu cháu mau lớn lên, quay lại đây. Nó sẽ ở nhà kho đợi cháu.”

Nghe cô trả lời, ông Alfred lấy tay đập đùi, cất tiếng cười to, miệng không ngừng la lên: “Tốt, quá tốt.” Sau đó lại ngổi xổm xuống đất, ánh mắt nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt của cô: “Erastus nói với ông, cháu có muốn trở thành cơ giáp sư không?”

Có lẽ vẻ mặt của ông quá nghiêm túc đã lây nhiễm sang cho cô. Trước khi cô xuyên qua, nói thật cô cũng không biết mơ ước của cô là gì, lên đại học cũng vậy cô không chọn ngành mà mình thích vì cô chả biết mình thích ngành gì, cô chỉ chọn theo phong trào. Sau đó, ra ngoài làm việc, cô cũng không thấy thích thú gì, chỉ làm đúng bổn phận, công việc của mình. Cô cũng đổi qua rất nhiều công ty, bộ phận khác nhau, nhưng trong lòng cô vẫn như cũ trống rỗng.

Nhưng khi xuyên qua, lần đầu tiên chứng kiến chiếc cơ giáp màu đen kia, cô đã biết mơ ước của mình là gì. Cô muốn chính tay mình điều khiển nó, cô muốn trở thành một cơ giáp sư thực thụ. Có lẽ có người cả đời cũng không biết ước mơ của mình là gì, họ chỉ có thể sống theo xã hội. Và cô thực may mắn khi đến được đây, có được tình yêu thương sủng ái của ông ngoại, và tìm được ước mơ của mình.

Vì thế, cô nghiêm túc, không sợ hãi nhìn thẳng vào mắt của ông ngoại, lớn tiếng trả lời: “Muốn, con muốn trở thành cơ giáp sư.”

Ông Alfred nghe thấy câu trả lời của cháu mình, gật đầu hài lòng, lại xoa xoa cái đầu bạch kim nhỏ bé của cô: “Tốt, bắt đầu từ ngày mai, cháu liền theo ông luyện tập thể thuật.”

Cái gọi là thể thuật, là những bài tập, động tác, khiến độ cường tránh và độ dẻo dai của cơ thể tăng mạnh. Chính phủ có thiết kế và viết ra một cuốn sách thể thuật dành cho mọi người, giàu nghèo đều có thể mua. Nhưng mỗi một đại gia tộc đều có thể thuật riêng của mình. Đương nhiên gia tộc Lombard cũng vậy.

Thể thuật cũng chia ra rất nhiều cấp bậc: Thường Nhật, Cao Cấp, Đặc Biệt và Lĩnh Vực. Trong từng cấp bậc cũng chia ra thành sơ kỳ,trung kỳ và hậu kỳ. Thể thuật càng cao thì độ khống chế cơ giáp càng mạnh.

Cố hít sâu một hơi, nhằm tăng thêm dũng cảm cho mình, trong tiểu thuyết tác giả từng nhắc rằng thể thuật của gia tộc Lombard là nhọc nhằn nhất, tàn bạo nhất, càng về sau độ khó càng nâng cao hơn, đó là vì sao Boss lại có thể có sức mạnh biến thái đến như vậy.

Cô bơm thêm dũng khí cho mình, đã quyết định làm một cơ giáp sư ưu tú, thì không thể không có thể thuật tốt. Cô nhìn ông ngoại, giọng nói chưa bao giờ trịnh trọng nghiêm túc như bây giờ: “Dạ.”

Thấy biểu hiện của cô, ông Alfred vừa lòng gật đầu, dắt cháu của mình về phòng, vô cùng nghiêm túc dặn dò cô: “Cháu đi ngủ sớm đi. Ngày mai chắc chắn sẽ rất khó khăn.”

Erastus nhìn cánh cửa phòng của mình dần dần đóng lại, cô đi về phía cửa sổ nhìn về phía nhà kho, ánh mắt càng trở nên kiên định hơn bao giờ hết.

Cô nhẹ nhàng lên giường, đắp mềm, nhắm mắt lại. Một ngày mới lại sắp bắt đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.