Bên quán lẩu đều do Thạch Lai Phúc bận rộn, Tằng Tử Phu thấy quán lẩu đã đi vào quỹ đạo, thì không xen vào chuyện bên trong nữa. Tuy rằng mỗi ngày nhìn Thạch Lai Phúc đi sớm về tối thì rất đau lòng, nhưng Tằng Tử Phu cũng không có mở miệng nói muốn đi qua chia sẻ với hắn. Dù sao nam nhân nào cũng hi vọng trong sinh hoạt thì nương tử vẫn ở sau lưng của mình. Cái gì cũng đều dựa vào thê tử, đừng nói tại thời đại này nam tôn nữ ti, cho dù là đặt ở thời hiện đại, cũng không có mấy nam nhân có thể chịu được.
Tằng Tử Phu ngoại trừ nghĩ cách làm chút ít thuốc bổ cho Thạch Lai Phúc bổ thân thể ra, lại lên thực đơn bổ dưỡng cho Thạch Lai Phúc, sáng trưa chiều đều để cho Thạch Giang đưa qua cho hắn. Hiện tại trong tay cũng có chút bạc, lại thương lượng cùng Thạch Lý thị, phòng lớn của mình bên này ra bạc, lại mua thêm vài hạ nhân thành thật trở về.
Lúc này Thạch Lý thị rất vui sướng đồng ý, sau khi Thạch Thúy Cúc biết, vội vàng nói tính chi thứ hai bọn họ một nửa: “Để cho đại ca ra bạc cũng không thích hợp, chúng ta cũng chia đều một nửa.”
Tằng Tử Phu biết rõ Thạch Thúy Cúc và Thạch Lai Qúy gần đây đã bắt đầu tìm của hàng phù hợp, cũng hiểu đại khái trong phòng bọn họ còn có bao nhiêu bạc, xem ra đến lúc chuyển nhượng xong của hàng, bên mình cũng phải hỗ trợ thêm chút bạc, cho nên cười nói: “Đại ca ngươi là con trưởng không phải sao, hơn nữa hiện tại quán lẩu thu vào cũng không tệ lắm, hiện tại các ngươi lại đang tìm cửa hàng phù hợp, đến lúc đó lại tốn một số bạc. Hơn nữa, cả nhà chúng ta làm gì phải phân chia rõ ràng như vậy, về sau lại cần thêm người, các ngươi xuất ra nhiều thêm chút là được rồi.”
Thạch Lý thị nghe xong cười nói: “Tử Phu à, ngươi là đại tẩu, hiện tại ta tuổi tác đã lớn, nhà này đều do ngươi trông coi, nương tin tưởng ngươi. Cuộc sống của ngươi và Phúc tử trôi qua càng ngày càng phát đạt, làm khó ngươi còn không có quên Quý tử, tri kỉ lôi kéo một phen. Nương nhìn hai đứa con trai Phúc tử, Quý tử huynh đệ các ngươi đồng lòng, trong nội tâm nương thật sự rất cao hứng.” Nói nói, Thạch Lý thị lại bắt đầu rơi nước mắt.
Tằng Tử Phu và Thạch Thúy Cúc vội vàng đứng ở đó giúp đỡ Thạch Lý thị thuận khí, Thạch Lai Qúy và Thạch Lai Phúc cũng là vẻ mặt quan tâm nói: “Nương, nhìn ngài kìa, hiện tại cuộc sống của chúng ta trôi qua càng ngày càng tốt rồi, đây vui vẻ mà, con làm ca ca, chiếu cố Lai Qúy là phải, lại nói dù sau cũng là chăm sóc, giúp đỡ lẫn nhau.”
Thạch Lý thị một tay nắm tay Tằng Tử Phu, một tay nắm tay Thạch Thúy Cúc, đôi mắt còn nước mắt nhìn hai đứa con trai trước mặt mình, luôn miệng nói: “Nương đây là cao hứng! Đời này làm sao nương có thể nghĩ đến, già đi rồi, cuộc sống lại có thể trôi qua tốt như vậy chứ.” Tằng Tử Phu và Thạch Thúy Cúc cũng bèn nhìn nhau cười.
Buổi tối trở về phòng, Thạch Lai Phúc tiến lên ôm Tằng Tử Phu nói: “Nương tử, hôm nay ta thấy nương cao hứng như vậy, trong lòng ta cũng đặc biệt vui vẻ, đều là công lao của nàng.”
Tằng Tử Phu cười cười: “Làm sao có thể đều là công lao của ta? Ta chỉ sử dụng mồm mép, đều là chàng chịu khổ vất vả kiếm tiền.”
“Nàng chính là Gia Cát Lượng trong kịch hay hát, nàng chỉ ta làm.”
Tằng Tử Phu vừa nghe thì cười ha ha: “Ý tứ này của chàng, chàng là Lưu Bị rồi sao?”
Thạch Lai Phúc hắc hắc vui lên, lắc đầu: “Ta sao có thể là Lưu Bị kia, ta không có bản lãnh lớn như vậy, ta ấy à, chính là tiểu binh bên cạnh nàng, nương tử kêu làm gì thì làm đấy chứ sao.”
Khóe miệng Tằng Tử Phu giương lên, chỉ chỉ giường chiếu cười nói: “Bây giờ nghe mệnh lệnh của ta, lên giường ngủ!”
Thạch Lai Phúc cao hứng lập tức ôm lấy Tằng Tử Phu nói: “Ta rất yêu thích mệnh lệnh này, chúng ta ngủ.”
Qua hồi lâu, liền truyền ra: “Chàng muốn làm gì, ta chỉ nói là ngủ.”
“Nương tử, ngủ không phải là như vầy sao?”
“Phúc ca đừng như vậy. . . Ta. . . Chàng không tuân mệnh lệnh.”
“Tướng ở bên ngoài quân mệnh có chỗ không nghe!”
“Chàng . . . Phúc ca. . . Đừng. . .” Đối với Tằng Tử Phu mà nói, đêm nay nhất định lại một đêm không ngủ đầy hạnh phúc.
Ngày hôm sau, Tằng Tử Phu bị lăn qua lăn lại đến đau lưng, còn kém chút bị chuột rút rồi, cũng không có đi dùng điểm tâm. Đến buổi trưa mới đứng dậy rửa mặt, thay đổi một thân quần áo đi ra ngoài, lại cẩn thận trang điểm, uống vài chén cháo lại để cho Thạch Giang chuẩn bị tốt xe ngựa, quen thuộc đi đến chỗ người môi giới.
Vừa vặn chính là, bên người môi giới mới tới một nhóm người có thể sử dụng. Cũng đã từng hợp tác qua một lần với Tằng Tử Phu, biết là bằng hữu của Ngưu ca, nên người môi giới rất là nhiệt tình. Sắc mặt Tằng Tử Phu bình thản nói ra yêu cầu của mình, không qua bao lâu người môi giới liền dẫn tới năm thiếu niên khoảng mười sáu mười bảy tuổi: “Thạch phu nhân, không phải ta khoa trương, mấy người này có rất nhiều khí lực.”
Tằng Tử Phu gật đầu cười, trong lòng suy nghĩ, nhân mạng ở cái niên đại này thật sự là không đáng tiền, hài tử khỏe mạnh lại bị bán làm nô, cả đám đều rất gầy, nhưng nhìn cánh tay ở bên ngoài thì biết, là từ nhỏ đã sống khổ: “Vậy thì năm đứa nhỏ này, ta còn muốn lão bà tử?”
Người môi giới phất phất tay để cho thủ hạ dẫn năm thiếu niên Tằng Tử Phu chọn ra đi xuống, lại có chút áy náy cười nói: “Lão bà tử, thật sự là quá ít, phu nhân lại muốn ký văn tự bán đứt, thật sự là không dễ dàng. Ta cũng sẽ lưu ý cho phu nhân, nhưng tạm thời thật sự là . . . Phu nhân, ta làm môi giới cũng có chút lâu lắm rồi, ở đây chỉ hai chúng ta, ta cũng biết rõ phu nhân lo lắng cái gì, nha hoàn thì cũng không có gì là đáng lo lắng lắm. Nếu phu nhân tin ta, ta liền để cho phu nhân chọn vài nha đầu không có nhan sắc gì, lại thành thật?”
Người môi giới thấy Tằng Tử Phu cúi đầu không nói, cũng rất có ánh mắt ở bên cạnh chờ, biết rõ Tằng Tử Phu đang suy nghĩ cân nhắc. Tằng Tử Phu cũng hiểu được lời nói của người môi giới là có lý. Suy cho cùng hiện tại, không có nghe nói trong phủ nhà ai chỉ có lão bà tử không có nha đầu. Cũng không thể để cho Trần tỷ chạy tới chạy lui trong phòng bếp. Thạch Lý thị cần một nha đầu, lão thái thái tuổi tác đã lớn, hiện tại cũng không nên rời người. Thúy Cúc cũng cần một đứa, cạnh mình vẫn phải có một đứa, lại còn có một nha đầu chuyên trông nom mấy đứa hài tử. Thu dọn phòng ốc, vẫn cần phải có nha đầu làm, cái này tối thiểu nhất cũng cần hai đứa, bên phòng bếp cũng phải có một người giúp đỡ Trần tỷ. Nhưng mà hai ngày trước nghe Trần tỷ nói có một cháu gái bà con xa muốn đến nương nhờ, mình cũng đã đáp ứng. Tằng Tử Phu mím môi quyết định nói: “Cũng không cần phải dưa méo táo nứt, chỉ cần là thành thật, biết làm việc là được, ừ. . . tìm sáu nha đầu tới cho ta, tuổi đừng quá nhỏ.”
Người môi giới vội vàng cười đáp ứng, để cho Tằng Tử Phu chờ, lần này mười một người, lại một khoản mua bán lớn. Quán lẩu Thạch gia mình cũng đã nghe nói rồi, mình làm môi giới đã nhiều năm, gặp qua không ít quý nhân, dựa vào nhãn lực của mình, về sau Thạch gia này tuyệt đối không chỉ như vậy đâu.
Tằng Tử Phu để ly trà trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn sáu tiểu cô nương trước mặt khoảng mười sáu mười bảy tuổi. Nếu chẳng may bản thân mình nhìn xuyên thủng trên người những người này, không biết hiện tại còn có thể còn sống hay không. Quan sát cẩn thận, mỗi một người đều biết vâng lời, nhìn cũng thành thật an phận, cũng hiểu được người môi giới sẽ không lừa gạt chính mình. Về phần tướng mạo cũng đều như nhau, không có xấu, cũng không có ai có nhan sắc, Tằng Tử Phu hài lòng gật gật đầu, dặn dò người môi giới hôm nay trước cơm tối thì đưa người đến Thạch phủ. Người môi giới vội vàng đáp ứng: “Phu nhân yên tâm, ta sẽ phân phó cho người mang theo bọn họ đi nha môn vào sổ, sau đó trực tiếp đưa đến quý phủ cho phu nhân.”
Tằng Tử Phu gật gật đầu, ý bảo Thạch Giang đưa cho người môi giới hai mươi hai lượng bạc: “Cái này ngươi giữ đi, trở về uống chút rượu, hôm nay cũng vất vả cho ngươi hỗ trợ.” Người môi giới vui tươi hớn hở thu bạc, nụ cười trên mặt cũng càng tươi hơn.
Từ chỗ người môi giới đi ra, Tằng Tử Phu phải đi tới chỗ Lệ đại nương, lấy đồng phục gia đinh làm theo yêu cầu. Cũng may ban đầu quy định là một người ba bộ, như vậy thì phải là mười lăm bộ, trước tiên chia đều năm gia đinh mới tới một người một bộ đi. Sau đó phân phó Thạch Giang mang áo lên xe ngựa.
Lệ đại nương cũng buông công việc trong tay xuống: “Lúc trước lần đầu tiên nhìn thấy phu nhân, liền biết phu nhân là có phúc khí, không tới mấy năm giống như thật sự Phú Quý rồi. Thật sự là khó được phu nhân có thể nhớ rõ Lệ đại nương ta, chiếu cố sinh ý của ta.”
Tằng Tử Phu cười cười: “Cái gì chiếu cố hay không chiếu cố, biết nhau chính là duyên phận, lúc trước Lệ đại nương ngài cũng ưu đãi không ít cho ta không phải sao? Làm người ấy à, làm sao có thể quên cội nguồn? Cái này không đủ, trong nhà vừa thêm nha hoàn và gia đinh, liền phiền toái Lệ đại nương làm nhiều thêm mấy bộ quần áo gia đinh rồi. Cũng đã sắp vào đông, quần áo nha hoàn, dùng loại vải bông màu vàng nhạt này, bỏ vào thêm nhiều bông một chút. Thêm năm gia đinh, sáu nha hoàn.”
Lệ đại nương nghe xong, vội vàng mừng rỡ đáp ứng: “Phu nhân, yên tâm đi, mấy thứ này ta sẽ gấp gút làm cho ngài, ngày kia ngài tới đây, ta sẽ làm trước một bộ nha hoàn mặc thử.”
“Vậy phiền toái Lệ đại nương rồi, về sau ngài trực tiếp đưa đến Thạch phủ đi, cũng phải nhanh chóng làm quần áo mới cho mẹ chồng ta và mấy đứa hài tử trước cửa ải cuối năm. Lúc tới nhớ lấy thêm tơ lụa hoa văn tốt hơn, còn có hàng thêu Tô Châu nữa.” Lệ đại nương mở miệng đáp ứng, trong nội tâm nghĩ, lần này nhà mình cũng có thể qua năm mới thật tốt. Đầu năm nay trên con đường này liên tiếp ba nhà mở cửa hàng vải rồi, sinh ý càng lúc càng không tốt, cũng may mấy năm nay mình còn có vài khách quen.
Trở lại Thạch phủ, Tằng Tử Phu chẳng quan tâm cái khác đi tới sân nhỏ Thạch Thúy Cúc trước. Thạch Thúy Cúc thấy Tằng Tử Phu tới, vội vàng đặt Tiểu Cành vào trong nôi hỏi: “Đại tẩu, có việc gì vậy?”
Tằng Tử Phu lên tiếng hỏi: “Nhị đệ đâu?”
Thạch Thúy Cúc cười nói: “Đi tới quán lẩu rồi, Lai Qúy nói hiện tại vừa tìm nơi thích hợp, trước đó lại đi theo đại ca học cách kinh doanh.”
Tằng Tử Phu ân một tiếng, giữ chặt tay Thạch Thúy Cúc nói: “Hôm nay ta đi tìm người môi giới, ta làm chủ mua sáu nha đầu trở về, đều là không có nhan sắc gì, lại là người an phận. Ta cũng biết rõ ngươi lo lắng cái gì, chẳng phải lúc đó ta cũng lo lắng vậy sao. Nhưng mà trong phủ không có nha hoàn thật sự là không ra sao, liền cẩn thận chọn lấy sáu người này.”
Thạch Thúy Cúc thở dài: “Đại tẩu, ta cũng hiểu được.”
Tằng Tử Phu thấy sắc mặt Thạch Thúy Cúc khó coi, vội vàng nói: “Chờ nha hoàn tới, ngươi chọn một người đến trong viện tử này của ngươi trước. Không cần hầu hạ ngươi và Nhị đệ, có thể an bài trông nom Tiểu Thạch và Tiểu Cành, nhất là Tiểu Cành, là bé con còn bú sữa, không thể rời người. Hiện tại Nhị đệ vừa muốn tìm cửa hàng, vừa muốn đi theo đại ca ngươi học, làm sao có thời gian ngây ngô ở trong nhà? Chờ cửa hàng tìm được rồi, khai trương, ngươi cũng thấy đại ca ngươi đó, đi sớm về trễ đúng không?”
Thạch Thúy Cúc nghe thế trên mặt xem như có chút chuyển biến tốt đẹp nói: “Vậy thì thật là cám ơn đại tẩu đã suy nghĩ cho ta rồi, kỳ thật ta cũng không phải không dung được người khác, chỉ là có ai hi vọng. . .”
Tằng Tử Phu vội vàng nói rõ, hơn nữa lại một lần nữa nhắc lại mình và Thạch Thúy Cúc là trên cùng một chiến tuyến, mới làm Thạch Thúy Cúc an tâm.
Tằng Tử Phu để cho Trần tỷ an bài mấy người nha đầu và gia đinh, lại phân phó xuống dưới các nàng phải làm những gì, liền để cho các nàng sớm nghỉ ngơi. Lại dặn dò Trần tỷ chú ý hạng mục công việc làm việc tại Thạch phủ chỉ dạy cho các nàng, đương nhiên địa phương nên gõ Tằng Tử Phu cũng gõ rất mạnh. Làm xong những thứ này, Tằng Tử Phu đã rất mệt mỏi, gần đây vẫn luôn không được nghỉ ngơi tốt, hôm qua Thạch Lai Phúc vừa ‘tinh lực tràn đầy’ như vậy, đến bây giờ eo của nàng vẫn còn ẩn ẩn đau, thật sự là gần đây bổ dưỡng cho hắn quá nhiều.
Lúc Thạch Lai Phúc trở lại chỉ thấy Tằng Tử Phu lười biếng nằm lỳ ở trên giường, vẻ mặt mỏi mệt, rất là đau lòng cũng thầm trách bản thân, thật không có có chừng mực rồi. Biết rất rõ ràng thời gian này nàng phải lo trong lo ngoài, nương tử mình còn mỗi ngày đều chăm sóc ăn uống cho mình, sợ mình mệt mỏi thân thể. Đơn giản rửa mặt một phen liền ngồi ở bên giường mát xa thân thể cho Tằng Tử Phu. Tằng Tử Phu khép hờ con mắt, hưởng thụ được Thạch Lai Phúc săn sóc, trong lòng suy nghĩ, đời này mình xuyên việt cũng rất đáng giá, chỉ là không biết về sau có thể cũng được như thế hay không, thật sự là hy vọng mà.