Xuyên Qua Làm Nông Phụ

Chương 91: Chương 91: Kết cục + Ngoại truyện.




Mời người tính qua, thời gian tốt nhất chính là mồng năm tháng sau, chỉ còn lại mười ngày, rất là gấp, nhưng mà ngày lành cưới hỏi thì phải tới mồng năm tháng năm. Không phải là đợi không kịp, chỉ là tình hình bây giờ, không biết Thành vương tính toán khi nào phát binh, đến lúc đó cũng không biết phải chờ đến bao giờ. Tuổi Lý Sở Hà cũng lớn, đối với việc ôm tôn tử tuy ngoài miệng Lý Quang Xuân không thúc giục, nhưng mà mỗi khi nhìn thấy mấy bánh bao nhỏ ở Thạch gia, trong lòng thật sự hâm mộ càng thêm sốt ruột.

Toàn bộ trong nhà bắt đầu bận rộn chuyện đại hôn của Lý Sở Hà. Trạng nguyên Lý đại nhân sắp đại hôn, cưới cô dâu nhỏ chính là thiên kim Phùng gia, thời gian không đến nửa ngày đã truyền khắp cả kinh thành. Làm cho một ít tiểu thư khuê các nhớ thương Lý Sở Hà, đau lòng không thôi, mà ngay cả muội muội Thất công chúa mà hoàng đế sủng ái cũng rơi nước mắt.

Hoàng thái hậu thấy ái nữ của mình như thế, trong lòng muốn nhúng một tay, bị hoàng đế ngăn cản lại: “Mẫu hậu, nếu hoàng muội sớm nói ra, trẫm hạ đạo thánh chỉ thì cũng được thôi. Nhưng mà hiện tại lúc này đã truyền ra Lý ái khanh muốn thành thân, lại là do mẹ đẻ định hôn từ lúc còn nhỏ, nếu trẫm hạ chỉ lần nữa, sợ là phải để cho người trong thiên hạ cười chê.”

Thất công chúa xoa xoa nước mắt: “Mẫu hậu, là nữ nhi không hiểu được phải quý trọng cơ hội. Vốn nghĩ nữ nhi gia mà mở miệng trước thì không tốt, Lý đại nhân lại chưa từng thành hôn, nhưng ai biết. . . là do số mệnh nữ nhi không tốt.”

“Nói bậy! Công chúa của ai gia, là lá ngọc mình vàng, làm sao có thể số mệnh không tốt? Thất nhi à, nếu con thật sự yêu thích, để cho hoàng huynh con hạ chỉ, con làm vợ, tiểu thư Phùng gia làm thiếp là được.” Hoàng đế há to miệng, muốn nói chuyện, nhưng thấy nét mặt của hoàng thái hậu trước mắt liền thở dài.

Thất công chúa cúi đầu không nói, cân nhắc hồi lâu rồi nói: “Mẫu hậu, Lý đại nhân không cưới thê, sợ là vì chờ đợi Phùng tiểu thư. Nếu như vì tâm nguyện của nữ nhi, chỉ sợ trong nội tâm của Lý đại nhân đối với nữ nhi. . . thôi, đây là số mệnh, nữ nhi đành cam chịu!” Hoàng thái hậu nghe xong thì thở dài.

Mọi người đang bận rộn hôn sự của Lý Sở Hà, sợ là không cách nào biết được, thiếu một chút nữa hôn sự này đã không cách nào thuận lợi. Cũng may ông trời phù hộ.

Phùng phu nhân rất là hào phóng, hơn phân nửa gia tài đều cho nữ nhi làm đồ cưới, chỉ để lại một chút.

Ngày đại hôn, Lý phủ rất là náo nhiệt, mà ngay cả hoàng đế cũng tự mình hạ chỉ chúc mừng Lý Sở Hà cũng sắc phong Phùng tiểu thư làm Cáo Mệnh phu nhân. Mặc kệ người có quan hệ cùng Lý phủ hay không nếu có thể dính vào đều tìm những cách khác nhau tiến vào tham gia náo nhiệt, nói giỡn! Đây chính là đại hồng nhân trước mặt hoàng đế đó! (đại hồng nhân: người đáng tin)

Cửa ải cuối năm năm nay, Thạch gia trôi qua là náo nhiệt nhất, hơn nữa Lý Sở Hà cũng mang theo thê tử Lý Phùng thị đến Thạch phủ. Tằng Tử Phu thương lượng với Tằng Tử Cường, lại nhận được Tằng Lão Đại, Tằng Vương thị đồng ý, thế là cả nhà liền tới Thạch phủ cùng qua lễ mừng năm mới. Dù sao cũng là năm đầu tiên đi vào kinh thành, rất có ý nghĩa kỷ niệm. Lúc này sắp xếp trọn vẹn năm cái bàn mới xem như đủ chỗ, người còn có chút chen chúc.

Trên bàn cơm lại vừa có thêm một việc vui vẻ, không biết là tại sao, hai búp bê còn bú sữa Sỏa Trư tử và Tiểu Cành nhìn nhìn vừa mắt nhau: “Ca ca, Trư ca ca (bát giới).”

“Phiêu phiêu muội muội, muốn kết hôn muội muội.” Đối thoại của hai đứa làm cho trong phòng thoáng cái yên tĩnh trở lại, ngay sau đó tất cả mọi người cười ha ha.

Tằng Tử Phu chỉ vào Tằng Tử Cường nói: “Bảo bối nhi tử này của đệ xem ra về sau không thể thiếu là Hoa Hoa Công Tử, mới có bây lớn lời nói còn chưa có nói rõ ràng, đã muốn lấy vợ.” Lại thấy Thúy Cúc cũng cùng cười to, Tằng Tử Phu vừa cười nói: “Tiểu Cành nhà chúng ta, cũng là một mỹ nhân bại hoại, làm cho người làm nương là ngươi thật đắc ý.” Nhưng mà, gọi Trư ca ca. . . chỉ là. . . đây là tên Tằng lão đại đặt, Tằng Tử Phu lắc đầu.

Lúc ban đầu Thạch Thúy Cúc vừa mới sinh khuê nữ xong vẫn hy vọng có thể làm quan thái thái, nhưng mà bây giờ hiểu biết cũng nhiều, cũng lo lắng cho khuê nữ của mình về sau chịu khổ. Đứa bé Sỏa Trư tử là hài tử huynh đệ nhà mẹ đẻ của đại tẩu, lại là lão đại, như vậy sau này gia tài sợ là đều cho hắn thừa kế. Lại sinh sau khuê nữ mình chỉ có một ngày, hai nhà lại gần, cảm tình thanh mai trúc mã e rằng sẽ rất sâu. Nếu nữ nhi của mình gả đi, lại biết gốc rễ, sau này đứa nhỏ này cũng là chính mình nhìn lớn lên, cũng không sợ nữ nhi của mình chịu ủy khuất.

Tằng Mộng Nhi ở một bên cũng động tâm tư, mặc dù Tiểu Cành mới là tiểu oa nhi bé xíu, nhưng mà ngũ quan coi như là cũng rõ ràng, nhìn dáng vẻ liền biết không kém bao nhiêu. Đây cũng là hài tử của đệ muội của tỷ tỷ, biết gốc ngọn, nếu hứa hôn cùng Hiên Hiên (Tằng Mộng nhi thật sự là không cách nào gọi nhi tử của mình là Sỏa Trư tử, như vậy không phải nói mình là heo mẹ sao? Cho nên vẫn len lén gọi là Hiên Hiên, chỉ có hai người Tằng lão đại và Tằng Vương thị gọi, nhưng gọi nhiều nhất chính là ‘cháu ngoan’) đó cũng là chọn lựa không tồi. Nghĩ vậy Tằng Mộng Nhi liền nhìn nhìn Tằng Tử Phu, khéo chính là, Thạch Thúy Cúc cũng liếc mắt quan sát Tằng Tử Phu.

Tằng Tử Phu nhìn hai bên một chút, đại khái cũng hiểu được có ý tứ gì. Mặc dù đối với chuyện tình đính hôn ở cổ đại không có cảm tình, làm người hiện đại rất là phản cảm. Nhưng mà nhập gia tùy tục nhiều năm như vậy, đối với những thứ này cũng tiếp nhận rồi. Huống hồ, một bên là cháu ngoại trai, một bên cháu gái chồng, trong nội tâm cũng hiểu được sẽ là nhân duyên tốt. Khóe miệng giương lên: “Ta nói, xem hai bánh bao nhỏ vừa ý như vậy, sao chúng ta lại không thân càng thêm thân đi.”

Lời này vừa ra, Thạch Lý thị cũng phụ họa theo. Thạch Thúy Cúc và Tằng Mộng Nhi đồng thời nhìn về phía đối phương cười cười một cái. Tằng Tử Cường thấy nương tử của mình cam tâm tình nguyện thì cũng vui vẻ, về phần Thạch Lai Qúy lại sợ là người cao hứng nhất. Việc này coi như đã định rồi. Chỉ cần tìm người xem bát tự cho hai đứa nhỏ, nếu phù hợp, vậy thì tất cả đều vui vẻ rồi. Rốt cuộc Tằng Tử Phu có cảm giác cực kỳ thành tựu, tên Tằng Trí Hiên, Thạch Giai Thơ của hai đứa trẻ cũng là nàng lấy cho.

Qua năm mới chưa được hai ngày, Thành vương tạo phản, mọi nhà đóng chặt cửa chỉ sợ chọc tới phiền toái. Lúc này Thạch Hoa Lan cũng sắp đến ngày sinh dự tính rồi. Cũng may có mấy người Thạch Lý thị, Lý Nhị ca ở đó, cho dù không mời bà mụ bên ngoài cũng không sao. Lúc này Tằng lão đại và Tằng Vương thị mới biết được nguyên nhân hành động chuyển nhà, thở dài lắc đầu. Cũng hiểu được không thể trách nữ nhi không nói lời thật, nếu lúc trước bản thân bọn họ biết rõ, sợ là vì tình cảm cũng cho nói cho những người kia, khi đó sợ là không dễ thu dọn rồi.

Không qua mấy ngày, liền truyền đến tin tức chùa miểu am ni cô ở kinh đô đều chật ních nạn dân. Tằng Vương thị rất là lo lắng cho Tam cô nương của mình, ngoài miệng Tằng lão không nói, nhưng nhìn thấy sắc mặt cũng biết là lo lắng. Tằng Tử Cường nhìn ở trong mắt thật sự là khó chịu, hơn nữa lại có người truyền đến tin tức Kim Lan huyện bị Thành vương chiếm, nương tử của hắn cũng đang lo lắng cho cha vợ mình, cũng ăn không vô ngủ không yên.

Lúc hừng đông, Tằng Tử Cường chạy đi tìm Tằng Tử Phu, Tằng Tử Cường thở dài: “Tỷ, nếu không, sáng sớm ngày mai chúng ta đi nhìn một cái đi.”

Tằng Tử Phu sửng sốt một chút, gật gật đầu lại lắc đầu: “Hiện tại kinh thành dễ ra không dễ vào, ta sợ là đến lúc đó chúng ta đi thì dễ dàng, trở về thì khó khăn.”

Sắc mặt Tằng Tử Cường căng thẳng: “Ngược lại đã quên vụ này, ai.”

Tằng Tử Phu cắn răng nói: “Ta đi tìm Sở Hà hỏi một chút, xem hắn có biện pháp nào hay không. Cha mẹ đều đã lớn tuổi, tiếp tục như vậy, ta sợ là đối với thân thể không tốt.”

Tằng Tử Cường liền vội vàng gật đầu, cuối cùng lại dừng một chút nói: “Tỷ, nếu quá phiền toái, thì coi như xong, chúng ta đối với Tam tỷ đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi. Cho dù lúc trước để Tam tỷ ở lại Kim Lan huyện, cũng không có người nào nói được chúng ta, dù sao việc làm lúc trước của Tam tỷ. . .” Tằng Tử Phu không có nói tiếp, chỉ là khoát tay.

Qua hai ngày, một sáng sớm Tằng Tử Phu liền kéo Tằng Tử Cường ra khỏi cửa thành, ở cửa thành Lý Sở Hà dặn đi dặn lại: “Trong hai canh giờ phải gấp gút trở về, nếu không thì khó khăn.” Tằng Tử Cường và Tằng Tử Phu đều đồng ý.

Vốn Tằng Vương thị muốn đi theo, nhưng mà bị Tằng lão đại ngăn lại: “Đừng rước lấy phiền phức cho hài tử, hiện tại tình huống gì rồi, chẳng lẽ ngươi lại vì đứa bất hiếu nữ này, làm cho hai hài tử hiếu thuận gặp chuyện không may hay sao?”

Đến am ni cô ở ngoại ô, Tằng Tử Phu và Tằng Tử Cường gặp được Tằng Thúy Thúy. Làm cho hai người Tằng Tử Phu không nghĩ tới là, Tằng Thúy Thúy lại cạo sạch tóc, tự mình phát cháo cho nạn dân. Tằng Thúy Thúy ngẩng đầu cũng cả kinh, rỉ tai một phen với ni cô bên cạnh, liền đi tới trước mặt Tằng Tử Phu và Tằng Tử Cường: “Thí chủ hữu lễ, bần ni là Tĩnh Vong.”

Tằng Tử Phu há to miệng, muốn nói gì đó, chỉ là lời đến cổ họng thì cái gì cũng nói không được. Tằng Thúy Thúy cười cười: “Thế gian đã mất Tằng Thúy Thúy, cũng chỉ còn có Tĩnh Vong. Những ngày này nhìn những người này thật đáng thương, mỗi ngày đều có người mất đi, xem như đã hoàn toàn thấu hiểu rồi. Đối với hết thảy đã từng xảy ra, cảm giác áy náy sâu sắc. Ngày hôm trước dưới sự chủ trì của sư thái, ba nghìn phiền não (tóc) cũng không còn. Thí chủ, từ nay về sau không cần lại đến thăm bần ni, đoạn tuyệt hết thảy giữa trần thế rồi, đối với Nhị lão, mỗi ngày bần ni sẽ tụng kinh cầu phật, A Di Đà Phật. . .”

Tằng Tử Phu không biết mình rời khỏi am ni cô như thế nào, chỉ nhớ rõ cuối cùng trước khi đi Tằng Thúy Thúy giữ chặt nàng nói: “Tiểu muội, tha thứ tỷ tỷ, cha mẹ xin nhờ.” Những lời này ghi tạc thật sâu trong lòng nàng. Chưa trở về Thạch gia, mà là trực tiếp đi Tằng gia, Thạch Lai Phúc cũng đang chờ ở Tằng gia.

Thấy dáng vẻ của nương tử và cậu em vợ như thế thì trong lòng căng thẳng. Mà Tằng Vương thị thì thiếu chút nữa ngất đi, đợi hồi lâu, Tằng Tử Cường thở dài: “Thế gian không còn Tam tỷ, có chỉ là Tĩnh Vong sư phó.” Tằng Mộng Nhi cũng thật không ngờ mọi chuyện lại thành như vậy. Tằng lão đại lấy lại tinh thần, thở dài: “Như vậy cũng tốt, cũng tốt.”

Tằng Tử Phu lấy lại tinh thần nói: “Nàng nói, mỗi ngày sẽ tụng kinh niệm Phật trước mặt Phật tổ phù hộ cho cha mẹ.” Tằng Vương thị ôm Tằng Tử Phu khóc rống lên, Tằng lão đại cũng ở một bên lau nước mắt. Cho dù là bất hiếu thế nào, cũng là mình hoài thai mười tháng, cũng là một miếng thịt rơi xuống trên người mình!

Thành Vương tạo phản một lần này, một trận chiến chính là ba năm. Ba năm sau lúc Thành Vương bị áp tải vào kinh thành, dân chúng vây xem ở ven đường đều không ngoại lệ thóa mạ hắn, dân chúng chỉ mong muốn cuộc sống trôi qua được yên ổn! Kinh thành thì khá tốt, bị ảnh hưởng không lớn, chỉ là khu vực phía nam thì sao? Chỗ đó dân chúng chết vô số kể, ba năm qua sinh mạng bị mất đi ở trên chiến làm sao có thể tính cho rõ ràng đây? Cuối cùng hoàng đế nhìn vào phần tình nghĩa huynh đệ mà ban cho Thành vương một ly rượu độc, để lại chút thể diện. . . . . .

Ba năm, mấy người Tằng Tử Phu đã đứng vững ở kinh thành, khoa cử cũng khôi phục, Thạch Gia Lỗi không phụ sự mong đợi của mọi người đã trở thành Trạng nguyên thứ hai của Thạch gia! Thạch Giai Nguyệt gả cho đại công tử Lễ bộ Thị lang, trai tài gái sắc coi như là một đoạn giai thoại. Đúng rồi, Thạch Hoa Lan sinh song thai, một nam một nữ, hai bánh bao nhỏ là hài tử nhỏ nhất ở Thạch gia, nhận hết mọi sủng ái của mọi người.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chuyện xưa của Tằng Tử Phu, cũng đã qua một đoạn thời gian, cảm tạ mọi người vẫn đi cùng nhau một đoạn đường. Tin tưởng ở trong thế giới không biết, Tằng Tử Phu sẽ hạnh phúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.