Mấy ngày nay Thạch Hoa Lan làm cái gì đều có chút mất hồn mất vía, Tằng Tử Phu nhìn ở trong mắt cũng hiểu được chuyện gì, tìm cơ hội nói chuyện một chút cùng Thạch Hoa Lan.
“Đệ muội (Em dâu), ngày đó vừa nghe người Lý gia nói như vậy, ta cũng bắt đầu nghi ngờ. Mỗi ba tháng Thạch Đầu đi qua Kim Lan huyện một lần, bên này ta cũng ba tháng một lần đều đi Lan phủ ở thị trấn làm công việc, được trả cho một lượng bạc, có đôi khi còn có thể cầm về nhà một ít đồ quý giá. Vốn cũng không có nghi ngờ cái gì, nhưng tình huống này bây giờ, nên nói như thế nào đây, ta nghĩ có phải là Thạch Đầu hắn hay không. . . Nếu quả thật như thế, ta phải đối mặt làm sao đây.”
Tằng Tử Phu gật gật đầu: “Lúc ấy muội nghe xong, cũng nghĩ đến như thế, nếu thật sự là như vậy, tỷ, không bằng tỷ cân nhắc lại xem? Coi như là tất cả đều vui vẻ.”
Mặt Thạch Hoa Lan đỏ lên, ánh mắt lộ ra bi thương, thở dài nói: “Nếu thật sự là như thế, sao ta có thể làm trễ nãi hắn? Nghe ý tứ Lý gia, hắn đã là người có tiền đồ, ta. . .” Cúi đầu nhìn nhìn vết chai đầy tay của mình, thở dài: “Lại nói ta lại là bà mẹ hai con, làm sao xứng đôi?”
Hiển nhiên Tằng Tử Phu hiểu được chỗ lo lắng của Thạch Hoa Lan, cũng nhìn ra được Thạch Hoa Lan đối với Thạch Đầu cũng còn có tình ý. Cho dù là không có tình ý, mà khi nàng từ chỗ Lý gia đó biết được, Thạch Đầu đã có tiền đồ lại vì mình mà không cưới thê, không nạp thiếp, còn vì có thể nhìn thấy mình mà làm nhiều chuyện như vậy, còn sợ làm cho mình khó xử, cũng không để cho mình biết rõ. Nói vậy cho dù là đổi đến hiện đại, cũng sẽ làm cho tất cả nữ nhân cảm động, tất cả nữ nhân đều động tâm đi!
Nếu như cuối cùng Thạch Hoa Lan và Thạch Đầu có thể đến được cùng nhau, vậy cũng xem như tất cả đều vui vẻ rồi. Huống hồ dùng thân phận bây giờ của Thạch Đầu, chắc hẳn Thạch Lý thị cũng sẽ không ở giữa ngăn cản, hẳn là hy vọng có thể ở cùng một chỗ. Hiện tại chỉ xem Thạch Hoa Lan có thể cởi bỏ gút mắc hay không rồi, đây cũng là điều khó khăn nhất, để cho nữ nhân thời đại này làm được như vậy, là có chút khó khăn. Còn có tâm tình Tiểu Lỗi, Tiểu Nguyệt ở bên kia cũng phải chú ý đến. Tằng Tử Phu thở dài, hay là buổi tối phải thương lượng một chút cùng Thạch Lai Phúc.
Buổi tối, sau khi Thạch Lai Phúc nghe xong Tằng Tử Phu thuật lại, nhíu mày, không phải hắn không hy vọng tỷ tỷ mình hạnh phúc. Nhưng chính bản thân Lý gia mượn chuyện Thạch Đầu mà nói tỷ tỷ mình không tuân thủ nữ tắc, nếu hiện tại gả cho Thạch Đầu, chẳng phải chứng thực lời đồn hay sao? Vậy tỷ tỷ mình thật đúng là không còn thể diện.
Nhưng mà đây cũng là hạnh phúc của tỷ tỷ, năm đó Thạch Đầu ca đối với tỷ tỷ như thế nào, cảm tình của tỷ tỷ cùng Thạch Đầu ca như thế nào, chính mình cũng nhìn thấy, ai. . .
Tằng Tử Phu nhìn ra Thạch Lai Phúc khó xử nên mở miệng nói: “Phúc ca, cái nhìn của người khác thật sự quan trọng như thế sao?”
Thạch Lai Phúc thở dài: “Nương tử, miệng đời đáng sợ mà!”
Tằng Tử Phu cũng không nói gì khác, buổi tối lúc ăn cơm Tằng Tử Phu gánh vác thay Thạch Hoa Lan có đề cập vấn đề cùng Thạch Lý thị, ngược lại nhìn ra ý tứ Thạch Lý thị có hy vọng. Cắn cắn môi nói: “Phúc ca, tỷ nói qua hai ngày nữa cũng là ngày đi Kim Lan huyện, đến Lan phủ làm công việc, để cho ta cùng đi một chuyến, nàng muốn biết rõ ràng một chút.”
Thạch Lai Phúc gật gật đầu: “Ngày đó ta đi cùng hai người.”
Tằng Tử Phu gật gật đầu: “Buổi chiều hôm nay ta chạy qua chạy lại rất bận rộn, cũng không biết tâm tình Tiểu Lỗi, Tiểu Nguyệt như thế nào?”
Thạch Lai Phúc thở dài: “Còn có thể làm sao? Hai đứa nhỏ bị thương tâm, Lý Bảo Quế thật không phải thứ gì tốt mà! Nàng vừa đi, Tiểu Lỗi đã muốn trốn đi tìm Lý Bảo Quế tính sổ, thật vất vả mới khuyên ngăn được. Nhưng mà, nương tử, nàng nói nếu như chúng ta thật sự đưa Tiểu Lỗi, Tiểu Nguyệt đến cho Sở Hà vậy thì như thế nào?”
Tằng Tử Phu cười nói: “Đây không phải là ta nói qua loa với người Lý gia đấy sao, thực đưa đi? Sở Hà. . . Có thể quá phiền toái hay không, cũng rất không thích hợp.”
Thạch Lai Phúc ừ một tiếng nói: “Nhị thúc nói, không được thì viết phong thư gửi cho Sở Hà, nhìn xem Sở Hà bên kia. . . Nếu được coi như là có người làm bạn, Tiểu Lỗi, Tiểu Nguyệt lại là đứa nhỏ có hiểu biết. Nhất là Tiểu Lỗi, rất thông minh, nếu đi kinh thành, tiền đồ đúng là không có vấn đề.”
Tằng Tử Phu suy nghĩ: “Việc này cũng không phải nói suông là được, Nhị thúc đã nói sẽ viết thư cho Sở Hà, chúng ta sẽ chờ Sở Hà hồi âm đi. Nếu như thật sự đưa đi rồi, nhất định là tỷ muốn đi theo, cho dù hai đứa nhỏ rất hiểu chuyện, cũng không thể rời khỏi nương.”
Thạch Lai Phúc gật gật đầu: “Đúng vậy, cái này có lý, nương thử ta ngủ đi, nàng cũng mệt mỏi một ngày, ta đấm bóp, mát xa chân cho nàng.”
Tằng Tử Phu đẩy Thạch Lai Phúc một cái: “Mát xa cái gì hả, chàng cũng sẽ không chỉ biết mát xa.”
Thạch Lai Phúc cười hắc hắc, cũng không quản Tằng Tử Phu giãy dụa, dù sao thì nương tử cũng chỉ tượng trưng, thật sự cầm chân Tằng Tử Phu lên. Tằng Tử Phu nhìn dưới ánh nến chiếu rọi, thần sắc Thạch Lai Phúc cúi đầu chăm chú mát xa, trong nội tâm ấm áp. . . Đời này nếu như đều có thể như thế, đời mình cũng đáng giá rồi. Một đêm ấm áp. . . . . .
Hai ngày này Thạch Lai Phúc và Thạch Lai Qúy cũng không đi ra ngoài cùng nhau, cũng sợ Lý gia lại đến gây nháo loạn, ngược lại hai ngày qua là thời gian an tĩnh. Đến thời gian đi Lan phủ làm công việc, Thạch Hoa Lan có chút không yên, có chút bất an. . . Thậm chí có chút ít không dám đi. Vẫn là Tằng Tử Phu cứng cứng rắn kéo đi. Dáng người Thạch Hoa Lan cũng không tệ lắm, tuy rằng hai đứa con cũng sắp tám tuổi, nhưng mà nữ tử thời đại này, lập gia đình sớm, mười bảy tuổi Thạch Hoa Lan sinh hài tử, hiện tại mới hai mươi lăm tuổi. Ở hiện đại đó chính là thời điểm nữ nhân có sức quyến rũ. Chỉ là mỗi ngày làm việc, ngày ngày gió thổi phơi nắng, nhất là đôi tay kia, bởi vì làm việc nhà nông mà chai hết hai tay. . . Tằng Tử Phu tìm quần áo mới mình chưa có mặc, đưa cho Thạch Hoa Lan.
Thạch Hoa Lan lắc đầu: “Đệ muội, ta biết rõ ngươi đây là vì tốt cho ta, mặc dù bây giờ xác thực là Thạch Đầu, ta cũng vậy không thể lại ỷ vào hắn, nên như thế nào thì cứ như vậy đi.” Tằng Tử Phu cũng không lay chuyển được, đành phải lôi kéo Thạch Hoa Lan lên xe lừa.
Đến Lan phủ, Tằng Tử Phu hoàn toàn hiểu ra, Lan phủ không phải là đặc biệt xây dựng cho Thạch Hoa Lan sao? Họ Lan? Hay là Lan của Hoa Lan, nếu không cũng quá trùng hợp không phải sao? Vốn hai người Tằng Tử Phu, Thạch Hoa Lan còn không biết mở miệng như thế nào, liền nhìn thấy một nam nhân không thể nói rõ là anh tuấn tiêu sái, nhưng nhìn coi như là công tử văn nhã, đã đứng đón ở cửa ra vào.
Thạch Hoa Lan há miệng thở dốc. . . Nước mắt như hạt châu bị đứt ở trong ánh mắt, thấy vậy, Tằng Tử Phu cũng biết chắc hẳn người này chính là Thạch Đầu. Thở dài xoay người chuẩn bị rời đi, để cho hai người có không gian chung đụng. Thạch Hoa Lan lập tức cầm tay Tằng Tử Phu, sắc mặt cầu xin lắc đầu. Tằng Tử Phu hiểu được hiện tại Thạch Hoa Lan nghĩ gì, đành phải ở lại. Cẩn thận quan sát Thạch Đầu đi đến đây.
Xem ra cao chừng một mét tám, tuy đôi mắt có chút nhỏ, nhưng nhìn chung được đặt tại trên gương mặt ngược lại nhìn thuận mắt. Một thân quần áo tơ lụa tốt nhất, trên đai lưng còn có mấy khối Ngọc Thạch, xem ra Thạch Đầu kia thật sự là phát đạt.
Chỉ thấy Thạch Đầu há hốc mồm, nước mắt liền rơi xuống, quỳ phịch xuống trước mặt Thạch Hoa Lan: “Lan nhi, xin lỗi! Là Thạch Đầu ta xin lỗi nàng, ta không nghĩ tới, không nghĩ tới sẽ hại nàng bị oan khuất lớn như vậy. Lan nhi, đừng nóng giận, tha thứ cho ta được không? Đánh ta mắng ta cũng được! Ta chỉ là . . Ta chỉ là thật sự rất nhớ nàng, mới suy nghĩ cái biện pháp quanh co này, nào biết đâu rằng Lý Bảo Cầm có lòng dạ hiểm độc như thế, ta nhất định không cho tiện nhân kia sống khá giả! Lan nhi. . . Bây giờ nàng có nguyện ý theo ta hay không?”
Thạch Hoa Lan nhìn ánh mắt chờ đợi của Thạch Đầu trước mắt xoay người ôm lấy Tằng Tử Phu khóc thống khổ, thật lâu . . . Xem như tâm tình có chút bình tĩnh, cúi đầu cùng Tằng Tử Phu đi vào trong sảnh. Thạch Đầu rất muốn tiến lên đỡ Thạch Hoa Lan, nhưng mà lại không dám, còn có thần sắc lo lắng kia ở trên mặt. Tất cả những cái này Tằng Tử Phu đều nhìn ở trong mắt, xem ra Thạch Đầu kia đối với Thạch Hoa Lan xác thực là thật lòng, nam nhân chất lượng tốt như vậy biết đi đâu mà tìm chứ! Nếu đổi thành chính mình, quản quái gì cái nhìn người khác.
Nghe xong Thạch Đầu kể lại, Tằng Tử Phu rất là bội phục, mà Thạch Hoa Lan là khuôn mặt lo lắng, nhìn thần sắc nàng nếu nói trong lòng nàng không có Thạch Đầu, ai cũng không tin.
Thì ra năm đó Thạch Đầu đi theo thương đội rời đi, cuối cùng là bị dẫn tới mỏ vàng. Thời điểm khi biết được cả đời mình chỉ có thể chết già ở bên trong mỏ vàng, Thạch Đầu đã coi như tuyệt vọng. Thời gian lâu dài về sau, nhìn vài đại thúc đều hơn bốn mươi tuổi nhét vàng vụn vào một chỗ kia, vụng trộm mang đi chôn, ý kia là chờ sau này có cơ hội chạy đi ra ngoài cũng có thể quang tông diệu tổ.
Thạch Đầu cũng đi làm theo như vậy, bởi vì mỗi lần lúc đi ra đều phải thân thể trần truồng nhảy qua một cái rổ, lần đầu tiên nhét vào chỗ kia không được, Thạch Đầu bị phát hiện, cũng bị đánh một trận suýt chết. Cũng may tuổi trẻ thân thể cường tráng, rất nhanh đã khỏe lại. Ở nơi đó chất đầy vàng, nhưng là Địa Ngục nhân gian! Hài cốt khắp nơi trên đất một chút cũng không khoa trương! Mỗi ngày đều có người bị đánh chết, người bệnh chết, người tự sát. . . . . .
Thạch Đầu đúng là may mắn, cùng vài người có giao tình tốt trao đổi địa chỉ trong nhà trước kia, liền thừa dịp ban đêm mưa to mạo hiểm cùng nhau trốn thoát. Cái chỗ kia là hải đảo, mấy người Thạch Đầu không có tàu thuyền, chỉ có thể ôm cọc gỗ vụng trộm chuẩn bị cho tốt nhảy xuống biển. Nhưng mà vẫn bị phát hiện . . . Sức lực sáu người làm sao nhanh bằng tàu thuyền chứ? Trước sau bốn người đều bị bắt lên bờ, Thạch Đầu và một người đã hơn năm mươi tuổi là Tào đại thúc thừa dịp mưa to và trời tối tránh ở dưới đá ngầm, cuối cùng tránh thoát truy binh.
Hai người không biết phiêu bạc bao lâu, vừa khát vừa đói, dù sao Tào đại thúc tuổi tác đã lớn, kiên trì không nổi, liền cột vàng trên người mình vào trên người Thạch Đầu: “Lão nhân ta tin tưởng ngươi, đưa đi cho nhà ta, không biết nương tử ta, con ta còn có ở đó không? Nếu như không còn ngươi cứ dựa theo địa chỉ của bốn huynh đệ mà phân chút ít cho người nhà bọn hắn đi, còn dư lại bản thân ngươi cứ giữ lại, bốn huynh đệ. . . Ai!”
Nói đến đây Thạch Đầu lau nước mắt: “Về sau ta cũng mất đi tri giác, chờ khi ta tỉnh lại đã đến trên đất bằng, dùng một hạt vàng vụn đổi quần áo thức ăn. Cuối cùng sai người đến chợ đêm đổi một nửa vàng, tất cả mọi người đều biết rõ nguồn gốc của vàng là từ nơi nào. Dù sao gần như hàng năm đều có người mỏ vàng trốn tới, cũng bán vàng đi ra ngoài.
Án theo địa chỉ Tào đại thúc, mới phát hiện cả nhà Tào đại thúc một người cũng không còn, cũng đi tìm nhà bốn đại ca khác, nhưng chỉ có trong nhà Lý đại ca còn có người, ta để vàng lại. Đổi phần vàng còn dư lại rồi mướn thanh niên khỏe mạnh cùng nhau đi quan ngoại, qua lại làm mấy lần sinh ý cũng kiếm được của cải. Ta không dám về Kim Lan huyện, ta sợ ta nhịn không được đi tìm nàng. . . . Ta sợ. . .”
Nói đến đây, Thạch Đầu rất là áy náy nhìn Thạch Hoa Lan: “Ta liền ở huyện lân cận gần đây, về sau. . . Thật sự là, thật sự là chịu không nổi nỗi khổ tương tư ta liền, ta liền suy nghĩ cái biện pháp này, thật không nghĩ đến vẫn hại nàng, Lan nhi, Thạch Đầu ta xin lỗi nàng! Nhưng bây giờ Lan nhi nàng nguyện ý theo ta không? Thạch Đầu ta thề, đời này chỉ có một người là Lan nhi nàng! Tiểu Lỗi Tiểu Nguyệt Thạch Đầu ta xem như con ruột mà đối đãi, tuyệt đối không thiên vị. Cho dù về sau chúng ta có hài tử, nhưng gia sản vẫn do Tiểu Lỗi kế thừa như thế nào? Lan nhi?”
Tằng Tử Phu bị Thạch Đầu làm cho cảm động, Thạch Hoa Lan làm sao không có bị cảm động? Chỉ là Thạch Hoa Lan nhìn đến Thạch Đầu như vậy, thật sự là tự ti, nghĩ cũng không dám nghĩ, lắc đầu: “Đây không phải để cho người ta đâm ta cột sống sao? Thạch Đầu ca, dùng thân phận bây giờ của ngươi tìm tiểu thư nhà giàu làm thê mới là của lương duyên của ngươi. . . Ta không xứng với ngươi.”
Thạch Đầu có chút kích động đứng dậy: “Lan nhi, trong mắt ta ai cũng không bằng nàng! Ta. . . Ta thề, nếu ta có một câu nói dối ta liền bị thiên lôi đánh xuống! Lan nhi tin tưởng ta! Được không?” Thạch Hoa Lan tránh khỏi Thạch Đầu xoay người dứt áo đi ra ngoài, Thạch Đầu và Tằng Tử Phu đều đuổi theo. Thạch Lai Phúc chờ ở bên ngoài Lan phủ, nhìn thấy trong mắt tỷ tỷ nhà mình có vệt nước mắt, lập tức ngăn lại: “Tỷ, đây là làm sao? Tử Phu?”
Thạch Lai Phúc ngẩng đầu nhìn mắt Thạch Đầu cũng đầy vệt nước mắt, lập tức cũng không dám nhận thức, thấy nương tử nhà mình chạy ra từ đằng sau, mới xác định là Thạch Đầu ca. Còn chưa chờ Thạch Đầu mở miệng, Thạch Hoa Lan quay đầu cầu xin nhìn Thạch Đầu: “Van ngươi! Van ngươi! Bỏ qua cho ta đi! Quên ta đi! Ngươi đáng giá nhận được tốt nhất! Van ngươi! Van ngươi! Van ngươi!”
Tằng Tử Phu thấy vậy thở dài, nói với Thạch Đầu: “Để cho tỷ yên tĩnh một chút đi, tạm thời nàng cũng không tiếp thụ được.”
Thạch Đầu nhìn Thạch Hoa Lan cầu xin mình, trong lòng miễn bàn có bao nhiêu đau đớn, đành phải gật gật đầu: “Lan nhi, Thạch Đầu ta có thể đợi nàng nhiều năm như vậy, cũng có thể chờ nàng cả đời! Ta không ép nàng, dù cho nàng không vui Thạch Đầu ta cả đời không cưới, nhìn nàng cũng thỏa mãn.”