Xuyên Qua Làm Nữ Phụ Kiêu Ngạo

Chương 4: Chương 4: Xuyên qua




Edit: Yukira

Beta: Kiri

Thế nhưng đã ở liền nửa tháng mà vẫn không có kết quả, Đường Vãn Chi quyết định quay về.

Cố Nguyên Hàn cũng không nói gì, cứ nhìn cô như vậy.

“Chúng ta đã nghĩ hết cách mà vẫn không được, không bằng hãy suy nghĩ khác đi, có lẽ, thật sự phải tìm được cái chìa khóa kia mới có thể mở được cánh cửa này.” Cô chỉ cái hình hoa kia.

“Nhưng ngay cả chìa khóa là gì cô cũng không biết.”

“Đúng vậy, tôi không biết, nhưng tôi có thể đi tìm người biết. Tôi sẽ tiếp tục phí thời gian ở đây nữa.”

Nghe Đường Vãn Chi nói xong, Cố Nguyên Hàn gật đầu.

Đường Vãn Chi nói đến người biết chuyện này, chính là người được giang hồ xưng Vạn sự thông Bạch lão gia tử. Không phải Cố Nguyên Hàn chưa nghe qua người như vậy, nhưng không biết tại sao mà hắn dùng hết tài lực, cũng không thể tìm được vị Bạch lão gia tử này, có thể thấy được, muốn tìm ông, cũng không hề dễ dàng như vậy.

Mà Đường Vãn Chi, vừa may lại có thể tìm tới người này.

Bạch lão gia tử gần như là thần thông bậc nhất, chuyện ngược xuôi gì cũng đều biết, điều này thật sự là không thể tưởng tượng nổi.

Khi Cố Nguyên Hàn theo Đường Vãn Chi đi tới chỗ ở Bạch lão gia, lão gia tử đi vòng quanh cô vài vòng, cảm khái: “Con này, ông thấy ấn đường của con đã biến thành màu đen, sinh mạng yếu ớt, sợ là con lành ít dữ nhiều đó! Chớ vì mấy thứ liên quan tới tiền mà đi chịu chết, con nên nghe lời của gia gia.”

“Không phải là ông thần thông sao? Chẳng nhẽ không nhận ra lần này con không thể không đi? Con không đi, ai sẽ lo cho thằng nhãi nhà con?”

Bạch lão gia tử lại nhìn sang Cố Nguyên Hàn.

“Khói đen trên người Đường gia nha đầu đây có thể bay xa vạn dặm rồi, cậu thật sự nhẫn tâm nhìn nó đi chịu chết ư?”

“Nếu như cô ấy xảy ra chuyện, dù có tìm được mạn châu sa hoa bảy màu hay không, tôi vẫn sẽ chăm sóc em trai cô ấy cả đời.” Cố Nguyên Hàn bảo đảm.

Đường Vãn Chi thật sự không ngờ rằng Cố Nguyên Hàn sẽ nói như vậy, càng không ngờ hắn sẽ bảo đảm như vậy, nhưng cô vẫn gật đầu một cái.

“Yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức.”

Bạch lão gia tử nhìn hai người này, cũng biết khuyên thế nào cũng đều vô dụng.

“Vậy được rồi, con gái, nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì.”

“Con muốn biết, cửa đá ở Quỷ Cốc vương mộ phải mở ra bằng cách nào. Con đi xem rồi, trên cửa một hình khắc cánh hoa, chắc là một loại chìa khóa, nhưng con lại không biết, phải đi đâu để tìm nó.”

“Con gái, thật ra chỉ cần là người hữu duyên, bất kỳ vật gì cũng là chìa khóa, không có duyên phận, cái gì cũng đều không phải là chìa khóa. Tựa như… nó.” Bạch lão gia tử gỡ chiếc trâm cài trên tóc Đường Vãn Chi xuống.

Cái trâm cài tóc này cũng có hình bông hoa.

“Vậy thì làm sao có thể biết được có phải là người hữu duyên không?” Cố Nguyên Hàn hỏi, trong mắt có sự hoài nghi.

Không biết ông lão này có cố tình nói Đường Vãn Chi không phải là người hữu duyên, để ngăn cản cô ấy đi không?

“Lão liếc mắt một cái liền thấy trâm gài tóc của Đường gia nha đầu này, cậu nói xem, nó có phải là người hữu duyên không?”

Mấy người bỗng nhiên hiểu ra, Đường Vãn Chi chính là người hữu duyên kia.

“Cảm ơn Bạch gia gia. Đây là tiền thù lao.” Đường Vãn Chi dẫn mấy người rời khỏi.

“Đường gia nha đầu!” Bạch lão gia tử gọi.

Đường Vãn Chi dừng bước lại.

“Mọi chuyện phải cẩn thận.”

“Cảm ơn Bạch gia gia, Vãn Chi hiểu rồi.”

Nhìn Đường Vãn Chi như đang viết lời trăn trối, Tiểu Phượng và Tiểu Ngũ không biết phải nói gì.

Cố Nguyên Hàn nói không nên lời cảm giác của mình là gì, hắn là một người tim lạnh như băng, nhưng cũng không phải là một người độc ác. Đường Vãn Chi vì em trai, biết rất rõ ràng lần này đi lành ít dữ nhiều, nhưng cô vẫn chấp nhận đi, làm cho Cố Nguyên Hàn nhìn cô bằng ánh mắt khác.

“Đường Vãn Chi.”

“Có việc gì?” Cô quay đầu lại nhìn hắn?

“Cố Nguyên Hàn tôi thề với trời, nếu như cô xảy ra chuyện, người của Đường gia cô, Cố gia tôi sẽ phụ trách, em trai của cô Đường Lệ Chi, chính là em trai tôi. Dù tôi chết, Cố gia cũng sẽ chăm sóc hắn ta thật tốt.”

“Người người đều nói Cố gia nhất ngôn cửu đỉnh, vậy thì Đường Vãn Chi tôi xin đa tạ.”

Bọn họ làm việc này, chuyện đột ngột tử vong không phải là ít. Cho nên đối với cái chết, Đường Vãn Chi rất thoải mái, cô chỉ không yên tâm về em trai mình. Thật ra, cô cũng rất muốn mình được như những người con gái khác, ngày ngày vui chơi, uống trà, làm đẹp, dạo phố, ca hát, và nhảy múa.

Nhưng không được, cô là Đường Vãn Chi, sinh ra ở thế gia trộm mộ, cha mẹ cô đã không trở về nữa vì trộm mộ, một tay cô thay họ cáng đáng gia đình này, cô không thể để đứa em trai duy nhất của mình cũng bước lên con đường này, vì thế nên bây giờ cô mới như vậy.

Tuy rằng cô là Đường gia Thất tiểu thư ai ai cũng hâm mộ, nhưng mà, không có ai biết, cô chỉ muốn muốn được làm một người bình thường.

Bạch lão gia tử luôn luôn tiên đoán rất chuẩn, thật ra trong lòng cô cũng rất băn khoăn, nhưng mà cô biết, Cố Nguyên Hàn sẽ không cho cô từ bỏ, nếu như cô và em trai, trong hai người, chỉ có một người có thể sống, vậy thì, cô muốn dành cơ hội này cho em trai mình.

Cô cũng chuẩn bị sẵn tâm lý rồi.

Cố Nguyên Hàn này tuy rằng đáng ghét, nhưng chắc chắn là một người nhất ngôn cửu đỉnh, nếu hắn ta đã đảm bảo, vậy thì cô cũng an tâm hơn nhiều.

Dù cô có mất, em trai vẫn còn có người khác để dựa vào, còn có Tiểu Phượng và Tiểu Ngũ có thể giúp đỡ.

Bỏ bức thư vừa viết xong vào trong dây chuyền của mình, Đường Vãn Chi vung tay lên, mấy người kia nhanh chóng đuổi theo.

Cho dù mấy người Cố Nguyên Hàn vẫn có chút nghi hoặc, nhưng ngay khi Đường Vãn Chi gắn trâm cài của mình lên cửa đá, thì vừa khít, chỉ nghe thấy một tiếng vang lớn vang lên.

Nhìn cửa đá chậm rãi mở ra, ngoại trừ vui vẻ, Đường Vãn chi còn có một tia tuyệt vọng.

Không biết có phải do làm nghề này đã lâu không, mà tự nhiên cô sinh ra một cảm giác rất xấu, dường như, nơi này, cô sẽ không thể ra được nữa.

Nhìn đóa mạn châu sa hoa bảy màu, ánh mắt Cố Nguyên Hàn vốn dĩ rất lạnh lùng nay lại vô cùng nóng.

“Các người không ai được vào.” Thanh âm tỉnh táo của Đường Vãn Chi vang lên.

“Lão đại…”

“Tôi nói rồi, các người không ai được đi vào, tôi có một dự cảm rất xấu. Hơn nữa, Bạch lão gia tử đã nói ấn đường của tôi biến thành màu đen, ngoại trừ mạn châu sa hoa, chúng ta không lấy bất kỳ vật gì, do đó một mình tôi là đủ rồi. Tôi sẽ dùng tốc độ nhanh nhất lấy nó ra, Tiểu Phượng Tiểu Ngũ nhớ lời của chị đã nói đấy. Nếu như chị xảy ra chuyện, có chuyện gì, cũng có thể đi tìm Cố Nguyên Hàn.”

Cố Nguyên Hàn ở bên cạnh không nói gì thêm, chỉ gật đầu.

Đường Vãn Chi nhanh chóng xông vào.

Tiểu Phượng và Tiểu Ngũ đều cắn răng đứng ở cửa. Bọn họ đều có kinh nghiệm phong phú. Nên nhìn động tác của Đường Vãn Chi thì đều nhíu mày.

Gốc cây mạn châu sa hoa này nhìn thì có vẻ cách cửa đá rất gần, nhưng thật ra khi thật sự bước vào, Đường Vãn Chi mới phát hiện, thật sự rất xa. Giống như hình ảnh bọn họ nhìn thấy khi ở ngoài cửa, đều là ảo ảnh.

Cô nhanh chóng bước vào, ở đây quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức khiến người ta cảm thấy đáng sợ, một ngôi mộ vốn không nên như thế này.

Nhìn đóa mạn châu sa hoa nở rộ bên đá, Đường Vãn Chi nhanh chóng xung quanh một vòng.

Không có gì khác thường, có đôi lúc không có khác thường chính là khác thường lớn nhất.

Mặc kệ thế nào, cô cũng phải nhanh lấy gốc cây này ra rồi rời khỏi đây.

Một tay nhổ hoa lên, cô đang muốn rời đi, lại cảm thấy toàn thân mất hết sức lực.

Đóa hoa này quả thật là rất quái dị. Nhưng nghĩ tới đứa trẻ đang cần cứu mạng kia, nghĩ tới em trai của mình, Đường Vãn Chi vẫn gắng sức chạy như bay. Nhưng ngay từ lúc cô nhổ gốc mạn châu sa hoa bảy màu kia, cửa mộ đã dần dần hạ xuống.

Không chỉ có bên trong bắt đầu sụp đổ, mà ngay cả cửa đá cũng đang hạ xuống, sẽ đóng lại ngay lập tức.

“Lão đại…” Nhìn cánh cửa đá, Tiểu Phượng muốn xông vào, lại bị Tiểu Ngũ ngăn lại.

“Không được vào.”

“Lão đại đang gặp nguy hiểm… Cút ngay.”

“Cậu đã quên lời lão đại bảo sao? Chúng ta còn phải chăm sóc Lệ Chi.” Vành mắt Tiểu Ngũ đỏ lên.

Bất quá thật may mắn, ngay khi cửa đá chỉ còn hở ra một khe nhỏ cuối cùng, một bóng đen đã nhanh chóng lăn ra.

“Rầm!” Cửa đá đã đóng kín lại.

Đường Vãn Chi cầm đóa hoa đang nở rực rỡ, sắc mặt tái nhợt nằm đó.

“Lão đại…” Tiểu Phượng Tiểu Ngũ vội vàng chạy đến.

Ngay cả Cố Nguyên Hàn cũng căng thẳng bước đến.

“Khoan đã, đừng động vào cây hoa này…” Ngay lúc Cố Nguyên Hàn muốn động vào hoa, Đường Vãn Chi run rẩy nói ra những lời này.

“Hoa có độc?” Mọi người giật mình.

“Tiểu, Tiểu Ngũ, dùng, sử dụng thiết bị cất nó vào… Ho Khụ, chị, chị cảm giác, sợ là, sợ là không được rồi. Các…. các…. người biết nên làm thế nào…… làm như thế nào rồi đấy. Cái này… cái này…. đưa cho Lệ Chi. Cố… Cố gia, ngài… ngài phải nhớ kỹ lời… lời hứa với tôi.” Cô tháo vòng cổ của mình xuống.

Tiểu Phượng và Tiểu Ngũ đều biết, đây là bùa hộ mệnh của lão đại. Hai người đều khóc rõ to.

“Lão đại, lão đại… Chị mau tỉnh tỉnh, lão đại…”

“Đường Vãn Chi…”

Tuy rằng bọn họ gọi rất to, bác sĩ đi theo cũng nhanh chóng kiểm tra, nhưng Đường Vãn Chi đã yếu lắm rồi.

Nhanh chóng rời khỏi nơi tà ma này, Đường Vãn Chi nhanh chóng được đưa đến bệnh viện.

Qua nửa tháng điều trị, Đường Vãn Chi chỉ tỉnh một lần, lần đó cũng là lúc Đường Lệ Chi đến thăm cô,một chàng trai hai mươi tuổi khóc như người bị bệnh tâm thần.

Đường Vãn Chi nói với hắn, sau này, không được phép làm nghề này, cũng dặn dò, có việc gì thì có thể tìm Cố Nguyên Hàn, về phần hắn, cũng không cần nghĩ đến chuyện báo thù, cô làm nghề này, đã sớm nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy.

Đường Lệ Chi khóc rất thương tâm.

Đường Vãn Chi nghĩ, thật ra thì cô đã cứu được một người, tối thiểu, con trai Cố Nguyên Hàn đã tỉnh lại.

Đường Lệ Chi nức nở nói, nói là Cố Nguyên Hàn dùng mạng của chị mình, đổi lại mạng của con trai hắn ta.

Nhưng Đường Vãn Chi lắc đầu với hắn, sinh tử phú quý do trời quyết định.

Chuyện gì, cũng không thể oán giận người khác.

Cứ như vậy, nửa tháng sau, Đường Vãn Chi đã tắt thở, lẳng lặng rời khỏi nhân thế, thật ra trong khoảng thời gian cuối, cô đã hoàn toàn mất ý thức. Nhưng trong đầu cô vẫn có rất nhiều ảo giác, sau chuyện này Đường Lệ Chi đã lột xác, trở thành một con người khác, trở thành một nhân vật danh tiếng.

Tiểu Phượng và Tiểu Ngũ đã kết hôn rồi, cùng nhau phụ giúp Đường Lệ Chi, Đường gia bọn họ rốt cuộc cũng được nở mày nở mặt.

Thật ra cả đời cô, vẫn luôn rất mệt mỏi, hôm nay, cuối cùng cô cũng có thể yên tâm nghỉ ngơi rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.