Xuyên Qua Làm Ruộng Hảo!

Chương 10: Chương 10: Bán Đồ Tú




Tần Lan đầu tiên là nấu cơm, trong thời gian đợi cơm cạn hắn ra sau vườn hái một rổ rau cải thìa, đậu sừng và rau muống. Buổi sáng Tần Mạch mua hai khối đậu hũ còn chưa dùng, hắn lấy một khối cắt hình vuông xào chung với cải thìa và đậu sừng, khối kia nấu canh dưa chua đậu hũ. Rau muống thì xào riêng với cọng hoa tỏi non, cho thêm một ít thịt khô.

Hắn nghĩ nghĩ cuối cùng lấy bột mì làm thêm bánh nướng, bánh nướng bột mì thêm trứng, hương vị ngầy ngậy, thơm phức khác với loại bánh nướng bằng bột thông thường.

Xào xong mấy món ăn, nồi cơm cũng chín, bốc lên thơm phức.

Tần Lan gọi Tần Ngọc vào bưng thức ăn ra sắp trên bàn, cũng chuẩn bị thêm một đôi bát đũa cho Lâm Tiểu Phúc. Thức ăn còn nóng bốc lên từng đợt khói trắng xen lẫn hương thơm khiến người ta vô thức thèm thuồng.

Tần Mạch bẻ nốt một thân ngô, gọi Lâm Tiểu Phúc cùng nàng đi ra áng nước rửa tay ăn cơm nhưng nàng ta lắc đầu : “ Muội đã ăn cơm ở nhà rồi, tỷ với các đệ đệ ăn đi, muội tiếp tục làm cho xong.”

Tần Mạch nhíu mày, dĩ nhiên biết nàng ta chưa ăn nhưng cũng không vạch trần : “ Lúc nãy muội ăn sớm, làm việc nãy giờ hao phí nhiều sức, vẫn nên nghe lời tỷ ăn thêm một chút.”

Nàng ta tiếp tục lắc đầu : “ Muội còn no lắm, tỷ mau đi rửa ráy rồi ăn cơm đi. Muội làm một chốc nữa là xong rồi.”

Lần nay không phải Tần Mạch lên tiếng mà là Tần Lan : “ Tiểu Phúc tỷ, tỷ mau cùng đại tỷ ta rửa tay đi a, ta có làm bánh nướng, cho dù không đói vẫn có thể ăn thêm một ít.” Đây là lúc hắn làm thức ăn đã nghĩ đến cá tính của Lâm Tiểu Phúc.

Lâm Tiểu Phúc nghe vậy, miệng nhoẻn nhoẻn cười nhưng không lập tức đáp ứng : “ Ta không ăn đâu a, bánh nướng nếu dư thì để lại cho Tần Mạch tỷ ngày lên hái măng mà ăn lót dạ.”

” Tiểu Phúc tỷ một mực không muốn ăn có phải chê ta nấu ăn tệ hay không ?” Tần Lan đang xếp bát đũa, vì đứng hơi xa nên không nhìn rõ biểu tình trên mặt hắn.

Lời này khiến Lâm Tiểu Phúc lắp bắp, liên tục nói : “ A, không...không phải...”

Tần Mạch không để nàng ta dài dòng, lập tức lôi nàng ta : “ Nếu đã không phải thì rửa tay ăn cơm thôi, chậm chạp như vậy thức ăn sẽ nguội mất.”

Trên bàn ăn, Lâm Tiểu Phúc chỉ một mực ăn bánh nướng cũng không gắp cái gì, Tần Mạch bất đắc dĩ múc cho nàng ta một bát canh đậu hũ dưa chưa, nói : “ Nếu đã ngồi cùng một bàn thì đừng câu nệ a !”

Lâm Tiểu Phúc tiếp lấy bát canh, hớp một ngụm canh lại cắn một miếng bánh. Thật ra không phải nàng ta câu nệ mà nàng ta biết hoàn cảnh nhà Tần Mạch không tốt, người nông dân lại vô cùng chú trọng khẩu phần lương thực nên dù chịu đói nàng ta cũng không muốn ăn cơm cùng.

Tần Mạch liếc Lâm Tiểu Phúc một cái rồi thờ dài, đứa nhỏ này đúng là thật thà. Bất quá nếu có ý với Tần Lan, sau này chắc chắn Tần Lan sẽ không thiệt thòi. Nghĩ tới đây nàng liền hưng phấn một chút, vui vẻ ăn cơm. Lúc này Tần Mạch không nghĩ tới nàng đã thực sự trở thành một phần của ngôi nhà này, còn thay đệ đệ lo nghĩ đến chuyện tương lai.

Bẻ xong tất cả ngô, Tần Mạch cho chúng vào bao đựng lương thực định ngày mai sẽ bán. Còn thân ngô thì dồn về sau bếp để làm củi đốt.

Một đêm không mộng mị. Sáng hôm sau Tần Mạch dậy sớm hơn, đầu tiên là liên lạc với người mua ngô, một mẫu ngô được tám trăm cân, một cân 2 văn tiền, nàng giữ lấy một trăm cân còn lại bảy trăm cân bán được một điếu 4 xâu tiền ( 1 điếu là một ngàn văn tiền, 1 xâu là một trăm ). Nhìn xe bò chở lương thực đi ngày càng xa, nàng thở dài một cái.

Đồ ăn sáng hôm nay là do Tần Lan chuẩn bị, bánh nướng hôm qua còn lại được hấp nóng, nấu thêm một nồi cháo ngô.

Như trước nàng gánh măng và rau củ lên thị trấn, trước khi đi Tần Lan đưa nàng đồ tú mà hắn với Tần Ngọc gần đây thêu được để nàng tiện thể đem đi bán. Đồ tú không nhiều, chỉ có mười chiếc khăn tay và năm cái hà bao, tất cả đều là thêu hoa đơn giản.

Hoa màu thu hoạch sắp xong, đã có vài hộ nông dân Lâm gia thôn đào măng đi bán. Lần nay hai mươi cân măng của nàng bán tương đối khó khăn nhưng vẫn hết, thu được bảy mươi văn tiền. Bán xong đống rau củ Tần Mạch mới ghé cửa hàng tú thêu.

Chưởng quầy cửa hàng là một phụ nhân họ Triệu tầm hơn ba mươi tuổi, thân thể có chút mập nhưng mắt rất sáng. Trước đây Tần Mạch kia từng đến đây bán đồ tú không ít lần nên Triệu chưởng quầy không câu nệ : “ Tần cô nương lại đến bán đồ tú sao ?”

Tần Mạch nở nụ cười, gật đầu : “ Có chút đồ tú của mấy đệ đệ trong nhà làm, đến nhờ Triệu chưởng quầy thu giúp.”

Triệu chưởng quầy đánh giá mấy cái khăn tay và hà bao, sảng khoái nói : “ Như cũ, khăn tay 9 văn tiền một cái, hà bao 12 văn, tổng cộng 150 văn chẵn.”

Nghe vậy Tần Mạch gật gật đầu, thời đại này đồ thủ công giá trị vẫn rất cao. Nàng nhận tiện sau đó hướng Triệu chưởng quầy mua một bao chỉ màu giá 6 văn tiền. Đang định rời đi thì thoáng thấy mấy nút thắt treo bên quầy, đa số là nút thắt đơn giản, bội kết thì không nhiều. Đáy mắt nàng lóe sáng, hỏi : “ Nút thắt này bao nhiêu tiền một cái ?”

Triệu chưởng quầy nghĩ Tần Mạch muốn mua, liền nói : “ Cái đó phải xem là loại nào, đơn giản thì mười văn tiền, phức tạp thì phải xem rồi mới nói giá được. Tần cô nương muốn mua ta sẽ lấy giá gốc cho a !”

Tần Mạch nghĩ nghĩ rồi nói ra ý định của nàng : “ Triệu chưởng quầy có thu mua nút thắt không ?”

Triệu chưởng quầy “a” một tiếng, nói : “ Tần cô nương muốn bán nút thắt ?”

” Ân, nút thắt đơn và phức tạp ta đều có khả năng, còn có đồng tâm kết, vạn hoa kết, hỉ song kết,…” Nàng liên tục liệt kế một số nút thắt khó, nàng đã nhìn qua mấy nút thắt phức tạp lẫn bội ngọc kết trên quầy, so với nút thắt nàng kết cơ hồ còn không đẹp bằng.

Triệu chưởng quầy nghe vậy dĩ nhiên vui vẻ : “ Nếu vậy thì Tần cô nương cứ kết nút rồi tới đây bán, Bổn tiệm ta khẳng định mua cao hơn so với cửa hàng khác.”

Nàng mỉm cười : “ Ta dĩ nhiên tin Triệu chưởng quầy nếu không ta đã không định kỳ bán đồ tú cho tỷ a.” Nói xong nàng mua hai bao dây kết, hai bao này có thể thắt được năm mươi cái nhưng giá chỉ có một trăm văn tiền, Tần Mạch vui vẻ chào Triệu chưởng quầy rồi rời đi.

Có đường tiền tài, nàng chi tiêu cũng mạnh tay hơn. Nhớ tới Tần Lan đã 12 tuổi, quần áo toàn là mụn vá, nàng ghé cửa hàng vải vóc mua một khối vải bông màu xanh nhạt giá 450 văn tiền, đây là lấy từ tiền bán ngô.

Sau đó nàng mua hai cân bột mì, một cân thịt, ba khối xương là 40 văn tiền, nàng định trưa nay sẽ làm bánh bao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.