Mấy ngày liên tiếp người lên núi đào măng ngày càng nhiều nên Tần Mạch
không lên núi nữa mà chỉ ở nhà cùng kết nút thắt với mấy đệ đệ. Hôm qua
Tần Lan vừa vặn dệt xong khúc vải nên sáng nay nàng dậy sớm mang khúc
vải cùng với năm mươi mấy nút thắt đem lên trấn trên bán.
Vốn Tần Mạch muốn để khúc vải đó lại may y phục mới cho bọn hắn nhưng Tần
Lan một mực không chịu, nàng cũng không thể cố chấp. Nghĩ nghĩ nàng vẫn
làm theo ý Tần Lan là mang đi bán.
Thời điểm nàng tới trấn
trên còn rất sớm, người đi lại không nhiều. Tần Mạch đi đến cửa hàng vải vóc trước. Cửa hàng vải vóc này khá thân quen với Tần Mạch nên không
đợi nàng lên tiếng lão bản đã hỏi.
” Tần cô nương bán vải dệt sao ?” Lão bản là một nam nhân trung niên khoảng bốn mươi tuổi gọi là
Tạ Tưởng. Nguyên lai ông cũng được xem là một nhân vật nổi tiếng ở trong trấn bởi vì là nam nhân nhưng ông ta không lấy thê chủ mà cưới để nàng
ta làm dâu, là một nam nhân rất mạnh mẽ.
” Ân, tiểu đệ trong
nhà vừa dệt xong, Tạ bảo bản xem thử.” Nàng đặt khúc vải lên quầy, khúc
vải dệt màu xanh nhạt, vô cùng mềm mại.
Tạ lão bản đưa tay
sờ lên mặt vải, gật gật đầu : “ Hàng tốt, tiểu đệ nhà Tần cô nương đích
thực rất khéo tay. Không biết năm nay hắn bao nhiêu tuổi ?” Trong đáy
mắt ông lóe lên một tia tinh quang.
Tần Mạch mỉm cười : “ Hắn năm nay mười hai, khúc vải này chỉ là trong lúc luyện tập gia chánh mà
dệt thôi.” Nàng khiêm nhường đáp.
Tạ lão bản cũng nở nụ cười : “ Còn nhỏ như vậy mà tay nghề đã tốt thế này, tương lai chắc chắn không ít nhà đạp cửa làm mai.”
” Tạ lão bản nói quá rồi, hắn còn nhỏ cái gì cũng chưa biết a.” Nàng xua
xua tay, chuyển chủ đề, “ Tạ lão bản xem khúc vải này được bao nhiêu ?”
Tạ lão bản vuốt vuốt chòm râu nhỏ, cười nói : “ 600 văn tiền, Tần cô nương thấy thế nào ?”
Một khúc vải bông bình thường chỉ tầm 300 - 400 văn tiền, vải dệt này 600
văn tiền là vừa vặn nếu không muốn nói là đã chiếu cố ít nhiều. Tần Mạch gật đầu : “ Được, không uổng công ta phải đợi cửa hàng mở cửa để mang
đến cho ngươi.”
Tạ lão bản nhanh chóng đếm 600 văn tiền xâu
thành một chuỗi, đáp : “ Sau này cô nương có gì muốn bán cứ trực tiếp
mang đến đây, ta nhất định sẽ cho giá tốt nhất.” Nói xong còn đưa cho
Tần Mạch một ít vải vụn dùng để thêu thùa : “ Cô nương mang về cho tiểu
đệ tập thêu thùa một chút, cái này ở cửa hàng ta cũng không có tác
dụng.”
Nàng từ chối một hồi cuối cùng vẫn nhận lấy. Rời khỏi cửa hàng gấm vóc nàng đi đến cửa hàng thêu thùa của Triệu chưởng quầy.
” Tần cô nương đến bán đồ tú sao ?” Triệu chưởng quầy nhìn bọc vải trong tay nàng, nghi hoặc hỏi.
Tần Mạch cười cười đem bao nút thắt đặt lên quầy : “ Ta đến bán nút thắt, Triệu chưởng quầy xem có mua được không ?”
Triệu chưởng quầy kinh ngạc đổ bao nút thắt ra : “ Nhiều như vậy ?” Rồi bà tà xem xét từng nút thắt, phân chia từng dạng : “ Đều là cô nương kết sao ? Tất cả đều kết rất tốt.” Là một người trong nghề, bà ta chia nút thắt
làm ba dạng, một là loại đơn giản 10 văn tiền 1 nút, 2 là loại tầm trung 20 văn tiền, còn lại là phức tạp dựa vào mức độ tinh xảo để định giá.
Nàng khẽ gật đầu : “ Chính là ta cùng mấy tiểu đệ kết.”
Đương lúc này một nam nhân bước vào cửa hàng, hắn vận y phục bằng gấm màu
xanh lam, tóc búi ngọc quan, làn da trắng nõn, khuôn mặt tuấn mỹ, ôn
nhuận như ngọc. Hắn cầm lấy một nút thắt bội ngọc hỉ phượng : “ Là cô
nương kết sao ?”
Triệu chưởng quầy vội vã : “ Nhị công tử.”
Nguyên lai đây là cửa hàng của Liễu gia, người trước mặt là nhị công tử Liễu
gia Liễu Hàm Tịnh. Liễu gia sản nghiệp rộng lớn, từ trấn nhỏ cho đến phủ thành đều có chi nhánh của họ, mà nhị công tử Liễu gia này đường đường
là nam tử nhưng rất được gia chủ Liễu gia yêu thích giao cho quyền chủ
quản buôn bán nhiều cửa hàng mặt tiền.
Tần Mạch từ lúc trọng
sinh đến nay đều nhìn quen những người nông dân tay chân lấm bùn, lúc
này nhìn vị công tử ngọc thụ lâm phong trước mặt thì có chút cảm khái,
rất nhanh liền che lấp vẻ kinh ngạc, cười nói : “ Là ta và mấy tiểu đệ
kết.”
Liễu Hàm Tịnh cũng đánh giá Tần Mạch, nàng mặc một bộ
đồ vải thô màu tím nhạt, tóc cột gọn gàng, khuôn mặt hơi đen nhưng tinh
thuần, sạch sẽ. Tuy dung mạo không thể so sánh với mấy tiểu thư phú hào
nhưng cả người nàng toát lên một loại an nhàn khiến người ta thoải mái.
” Một ngày cô nương có thể kết được bao nhiêu cái ?” Hắn hỏi.
Nàng nghĩ nghĩ : “ Tùy theo là loại nào, nếu là đơn giản chắc chắn hơn 30 cái. Còn phức tạp phải kết xong mới biết.”
Liễu Hàm Tịnh vuốt vuốt nút thắt trên tay, nói : “ Sắp tới Liễu gia sẽ khai
trương một cửa hàng thêu ở phủ thành nên cần khá nhiều hàng, cô nương
nếu kết xong nút thắt đều có thể mang đến đây bán. Ta nghĩ những nút
càng phức tạp, tinh xảo càng tốt.” So với những thợ thủ công lâu năm thì tay nghề kết nút thắt của cô nương này hơn hẳn, như vậy cửa hàng ở phủ
hàng có khả năng sẽ buôn bán tốt hơn.
Tần Mạch không nghĩ nhanh như vậy đã được đặt hàng, liền nói : “ Không biết mấy ngày nữa sẽ khai trương ?”
” 10 ngày.” Liễu Hàm Tịnh nhìn đôi mắt cong cong của nàng như phát ra một loại tia sáng đặc biệt, hắn bỗng muốn nhìn nhiều hơn một lúc.
” Thật sự là bao nhiêu cũng mua ?” Nàng sợ làm nhiều quá sẽ dư hàng.
Liễu Hàm Tịnh khẽ cười, hàm răng trắng nõn lộ ra : “ Đúng vậy, cô nương yên
tâm, Liễu gia có rất nhiều cửa hàng nên không sợ bị tồn trữ đâu. Lại nói nút thắt của cô nương rất đặc biệt chắc chắn không lo bị ế.”
Nàng mỉm cười : “ Được, vậy ta nhất định không làm nhị công tử thất vọng.”
Liễu Hàm Tịnh nghe nàng xưng hô như vậy, ẩn ẩn không vui : “ Ta gọi là Liễu
Hàm Tịnh, cô nương cứ gọi ta là Hàm Tịnh. Không biết cô nương xưng hô
thế nào ?” Mặc dù nơi này nữ tôn nam ti, nam nhân chưa gả lại cho người
khác biết khuê danh là không tốt nhưng Liễu Hàm Tĩnh xuất đầu lộ diện
buôn bán nhiều nên cũng không quan tâm mấy chuyện đó.
Tần Mạch chỉ cười đáp : “ Liễu công tử, ta gọi là Tần Mạch.”
Liễu Hàm Tịnh thấy nàng như vậy cũng không miễn cưỡng bảo Triệu chưởng quầy
tính tiền số nút thắt này cho nàng. Hai mươi nút đơn giản 200 văn tiền,
hai mươi nút tầm trung 400 văn cùng với mười lăm nút phức tạp 600 văn,
tổng cộng 1200 văn tiền. Nàng lấy ra 200 văn tiền mua dây thắt, đoán
chừng sẽ thắt được hơn trăm nút.
Sau khi Tần Mạch rời đi Liễu Hàm Tịnh còn dặn đi dặn lại Triệu chưởng quầy khi nào Tần Mạch đến bán
nút thắt thì thông báo cho hắn một tiếng, tiếp đó hắn mới trở về Liễu
phủ.
Mấy ngày nay mỗi lần lên trấn trên Tần Mạch đều mua thịt về, hôm nay cũng không ngoại lệ. Mới đây không lâu nàng trọng sinh,
trong nhà hết tiền hết gạo, hôm nay bán đồ được 1 chuỗi 6 xâu tiền cùng
với tiền bán ngô và măng mấy hôm trước tích cóp được hiện tại nàng có
khoảng 3 chuỗi tiền tương đương 3 lượng bạc, xem ra con đường mua ruộng
mua đất còn xa lắm.
Nàng ghé quầy thịt mua hai cân thịt sườn, hôm nay sẽ làm sườn xào chua ngọt. Nghĩ đến mấy tiểu đệ đệ nàng qua cửa hàng tạp hóa mua một ít kẹo đường và bánh điểm tâm. Bởi vì không phải
bán măng nên chưa tới giờ thìn nàng đã về đến Lâm gia thôn.
Ngoài sân, Tần Lan, Tần Ngọc và Lâm Vĩnh An đang kết nút thắt bên bàn. Tần
Hoa lùa lũ gà con cho chúng ăn sâu mà hắn vừa bắt được. Mấy ngày trước,
thời điểm Lâm Vĩnh An sang nhà nàng lấy bản vẽ mẫu đã thấy Tần Mạch dạy
mấy tiểu đệ kết nút thắt, nàng thấy hắn rãnh rỗi nên cũng dạy hắn, tất
nhiên nút thắt hắn kết nàng vẫn trả tiền xem như tiền công.
” Tỷ về rồi !” Tần Hoa thấy Tần Mạch thì vội vàng chạy tới, nở nụ cười sáng lán để lộ ra chiếc răng sún.
Nàng cười dịu dàng : “ Hôm nay tỷ mua rất nhiều kẹo đường và điểm tâm cho A
Hoa nè, nói cho tỷ nghe, sáng nay A Hoa bắt được bao nhiêu con sâu cho
gà ăn ?”
Tần Hoa vội vàng khoe : “ Rất nhiều a ! Đệ đã cho lũ gà con ăn thật no.” Nói xong liền đưa mắt nhìn bao bánh điểm tâm trên
tay Tần Mạch.
Nàng bật cười, đưa cho hắn bao kẹo đường và
điểm tâm : “ Đệ phải chia cho ba ca ca ăn nữa, đừng có ăn một mình.” Nói xong nàng đặt mấy bao dây thắt lên bàn rồi đem thịt đi vào bếp cất.
Lâm Vĩnh An nhìn theo bóng lưng nàng, nghĩ đến cái gì đó lại cúi đầu tiếp tục kết nút thắt.