“Từ lúc Tần bá mẫu qua đời ta còn chưa nhìn thấy muội đâu, không biết
đám A Lan như thế nào rồi ? Chắc hẳn lớn lên không ít.” Lâm An Tử dịu
dàng cười, ngón tay đưa lên vuốt sợi tóc mai tạo bộ dáng uyển chuyển,
đằm thắm.
Tần Mạch hơi buồn cười, vẫn là từ tốn nói : “ Bọn hắn rất tốt, đều ngoan ngoãn.”
Lâm An Tử mỉm cười : “ Ta nhớ A Hoa tiểu tử cũng 5, 6 tuổi rồi phải không ? Trước kia mỗi lần thấy ta hắn cứ quấn quýt gọi ta là tỷ phu.” Hắn vừa
nói vừa liếc xem biểu tình của Tần Mạch, khuôn mặt còn tỏ vẻ thẹn thùng.
Nàng nheo mắt, ho một tiếng, vờ nghiêm mặt nói : “ Lời nói của tiểu hài tử
hi vọng tam ca không trách nếu không sau này tam tẩu biết được sẽ không
vui.”
Lâm An Tử hơi mất hứng, nghĩ đến Tần Mạch trước nay luôn
ngốc tử, trì độn cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục nói : “ Nếu ta phải gả
đi hẳn tam tẩu muội sẽ không nhỏ mọn như thế, ta nghĩ muốn tìm nữ nhân
như muội a, không chỉ giỏi làm ruộng còn là một người tốt bụng, phụ thân ta mỗi lần nhắc tới muội đều là khen ngợi không thôi.”
Tần Mạch
phiếm cười lại bất đắc dĩ nói : “ Nhà ta chỉ có vài mẫu ruộng cằn thì
làm sao có thể nói làm ruộng tốt ? Là thúc thúc quá lời thôi.” Nàng tựa
như không hiểu ám chỉ của Lâm An Tử, tùy tiện khoát tay.
Lâm An
Tử liếc mắt nhìn Tần Mạch một cái, trước kia cũng bởi vì gia cảnh nhà
Tần Mạch không tốt nên hắn mới không thèm để ý đến nàng nhưng hiện tại
thì khác, nàng ngốc như vậy một khi hắn gả đến sẽ làm nàng nghe lời hắn
bán ba tiểu tử kia đi, sau đó hắn liền hảo hảo mà hưởng phúc : “ Muội
đừng nói như vậy, nhớ lúc trước Tần bá mẫu không phải cũng từ bàn tay
trắng làm lụng nên sao, ông trời chắc chắn sẽ không bạc đãi người hiền
lành như muội.” Hắn dịu dàng an ủi, bàn tay muốn vuốt lên người nàng.
Tần Mạch không quen nhìn bộ dáng nam tử như vậy, tránh khỏi móng vuốt của
Lâm An Tử : “Cảm ơn tam ca, ta cũng chỉ tùy tiện nói, dù sao hiện tại
cuộc sống trôi qua cũng tương rất tốt.”
Lâm An Tử thấy nàng không có rung động gì với hành động của hắn, móng vuốt trên không trung nhanh chóng hạ xuống, miễn cưỡng tươi cười thăm dò : “ Phải rồi, ta nghe nói
hôm trước Vương mối ông đến tìm muội để làm mai nhi tử lão Triệu bên
Triệu gia thôn cho muội à ?”
“ Ân, bất quá ta thân ốc còn không
mang nổi mình ốc nên đã từ chối.” Nàng nói, trong lòng không khỏi cảm
khái, quả nhiên nông thôn người nhiều chuyện ít, chỉ riêng chuyện làm
mai của nàng mà đồn đãi khắp nơi mấy thôn lân cận ai ai cũng biết.
Ánh mắt Lâm An Tử lóe lên tinh quang, giả vờ lo lắng : “ Vương mối ông đúng là càng ngày càng hồ đồ, ai mà không biết lão Triệu đức hạnh như thế
nào chứ, hôm trước mẫu thân ta nghe được còn muốn đi tìm hắn đòi công
đạo cho muội.”Lão Triệu tuy đòi sính lễ chỉ có 2 lượng bạc nhưng ai mà
không biết hắn là nhắm đến ba tiểu tử nhà Tần Mạch, bọn hắn nếu tùy tiện bán đi đều được không dưới 50 lượng bạc.
Tần Mạch cười nhạt một tiếng, tỏ vẻ không sao cả : “ Dù sao ta cũng đã từ chối, chuyện này đến đây là xong thôi.”
Vừa đi vừa nói chuyện phút chốc ba người đã đi tới nhà của Lâm Vĩnh An. Lâm Vĩnh An từ lúc Lâm An Tử xuất hiện đều một bộ dáng hờ hững, thỉnh
thoảng lại ủ rũ cúi đầu. Hắn biết nàng không muốn nói chuyện với Lâm An
Tử nhưng khi thấy cả hai kẻ qua người lại hắn vẫn sinh cảm giác hâm mộ,
nhớ đến nàng thổi diệp khúc hắn lại không nghe được, mâu quang càng lúc
càng âm u.
“ Ngươi kiêu ngạo cái gì ? Không phải chỉ là một tên
câm điếc thôi sao ? Nếu không phải thấy hắn đáng thương ta còn lười đến
đây so đo với ngươi.”
“ Ngươi là một cái gà mái đến nữ nhi cũng
không sinh được lại còn sinh ra một tên câm điếc khẳng định kiếp trước
đã làm nhiều chuyện thất đức, ta ngại con ta cưới nhi tử của ngươi về sẽ dẫn đến ông trời trừng trị a, ngươi còn tưởng mình là cái gì cao quý
sao ? Hừ, ghét bỏ nữ nhi của ta, ngươi xứng sao !”
Trước cửa nhà
Lâm Vĩnh An tụ tập một đám thôn phu, trước cửa là một nam nhân mập mạp,
vóc dáng thô thiển liên tục lớn giọng chửi mắng Lâm phu lang đang đứng
trong nhà, bên cạnh hắn ta là một nữ tử tầm mười tám tuổi, chân đi khập
khiễng.
“ Ngươi…các ngươi cút đi cho ta.” Lâm phu lang ôm ngực,
tức giận đến thở hổn hển, bất quá nửa ngày cũng không buông ra được lời
thô tục chỉ có thể đuổi hai phụ tử người kia đi.
“ Ta là đang
đứng ngoài đường không có can hệ gì tới ngươi, ngươi lấy cái gì đuổi ta
đi ? Có một phụ thân vô dụng như thế này ta nghĩ tên tàn tật kia thực sự đáng thương, chi bằng để hắn làm phu thị của con ta, miễn cưỡng hai
mươi mấy mẫu ruộng nhà các ngươi ta liền chấp nhận hắn.” Nam nhân mập
mạp liên tục xỉa vả, giọng nói chan chát như đấm vào tai.
Lâm
Vĩnh An thấy Lâm phu lang ôm ngực tức giận, vội vàng chen vào chạy tới
đỡ lấy Lâm phu lang, đôi mắt vằn từng tia đỏ trừng nam nhân mập mạp.
“ Ai ui, ngươi trừng ta làm cái gì ? Một nam tử suốt ngày a a ô ô, người
không ra người thú không ra thú, không phải nữ nhi của ta coi trọng dung mạo ngươi ta còn lười đứng đây nói chuyện.”
Tần Mạch cau mày, hỏi một phu lang trẻ tuổi đang cắn hạt dưa xem kịch : “ Đây là chuyện gì vậy ?”
Vị phu lang trẻ tuổi cũng là người thích chuyện thị phi, phun ra một ngụm
vỏ hạt dưa, hứng thú nói : “ Hắn là đại phu lang của Lưu Tự ở Lưu gia
thôn, nghe nói là muốn cưới tên câm điếc nhà Lâm Tương lão nhị làm phu
thị cho nữ nhi của hắn, còn nói phải kèm theo hai mươi mấy mẫu ruộng, ai ui, ta thấy đại phu lang nhà Lưu Tự thực có công phu sư tử ngoặm.”
Nghe ba chữ tên câm điếc, Tần Mạch cau mày càng sâu, vị phu lang trẻ tuổi
không có để ý biểu tình của nàng, tiếp tục nói : “ Hai mươi mấy mẫu
ruộng, nếu nữ nhi của ta lớn hơn một chút cho dù hắn câm điếc ta cũng
muốn thú, đại phu lang nhà Lưu Tự tính toán thật tốt.”
Bên này
đại phu lang nhà Lưu Tự càng mắng càng hăng say : “ Ta nói Tô Mộc, ngươi với lão Lâm trước sau gì cũng chết, không có nữ nhi thì tài sản đó vẫn
là nên để nhi tử nhà ngươi mang theo gả cho nữ nhi của ta, như vậy cũng
không uổng phí công sức mấy năm của thê phu các ngươi.”
“ Ngươi
xem mười dặm quanh đây có nhà nào nguyện để nữ nhi thú một tên câm điếc
tàn tật chứ ? Ta là xem thê phu các ngươi ăn ở phúc hậu nên mới không
đành lòng nhìn các ngươi sợ hãi gả hắn không ra ( không gả được ), ngươi không cảm ơn mà còn oán trách ta đúng là “vong ân phụ nghĩa”.”
Lâm phu lang giờ phút này mặt từ đỏ ( tức giận ) chuyển sang xanh, sau đó
tái nhợt. Lâm Vĩnh An chỉ có thể gắt gao đỡ lấy Lâm phu lang, môi mím
chặt cơ hồ muốn bật ra máu.
“ Ai nói hắn gả không ra chứ ? Chỉ
bằng nữ nhi tàn tật nhà ngươi còn không xứng để hắn liếc mắt !” Tần Mạch đi tới trước mặt đại phu lang nhà Lưu Tự, khuôn mặt lạnh lùng, sắc bén. Hiện tại Lâm bá mẫu không có ở đây, Lâm phu lang tính tình hiền hậu
không phải là đối thủ của nam nhân này. Tuy nàng ra mặt sợ sẽ ảnh hưởng
đến khuê danh của Lâm Vĩnh An nhưng nếu không ra chỉ sợ đối với Lâm Vĩnh An càng thêm bất lợi.
--- ------ ------ ------ ------ ------ --------
Lời Tác giả : Khụ, cảm ơn các nàng ủng hộ ta. Ta oln nhìn số lượt thanks
thực sự vô cùng cảm động. Bất quá bây giờ ta mới biết có rất nhiều nàng
đọc chùa a * cười hắc hắc*