Tần Lan ở trong nhà nghe vậy thì xấu hổ, đỏ mặt một trận chỉ có thể giả vờ không nghe thấy tiếp tục cúi đầu tập thêu.
Tần Mạch không cần nhìn cũng có thể tưởng tượng được bộ dạng thẹn thùng của tiểu đệ, trong lòng âm thầm cười trộm, nhanh chóng xách hai con cá
trích đi về hướng phòng bếp.
Lâm Vĩnh An nhìn ra thấy Tần
Mạch không có trở vào thì dừng nút thắt trên tay, ngước lên ra hiệu với
Tần Ngọc và Tần Lan. Không biết Lâm Vĩnh An muốn nói cái gì mà hai huynh đệ Tần Lan lúc đầu thì kinh ngạc sau đó chuyển sang vui vẻ, Tần Lan lập tức đứng dậy đi vào phòng của hắn. Thời điểm Tần Lan đi ra thì trên tay nhiều thêm hai tờ giấy, hắn đi tới đưa cho Lâm Vĩnh An.
Lâm Vĩnh An nhận lấy, đôi mắt trong trẻo ánh lên tia sáng như muôn vàn tinh tú, vô cùng lấp lánh. Khóe môi hắn hơi cong lên khiến khuôn mặt vốn dĩ
tuấn tú càng trở nên nhu hòa, rạng rỡ.
Tần Lan và Tần Ngọc đồng loạt ngẩn ra, bình thường Vĩnh An ca ca đều cúi đầu hoặc biểu tình lạnh nhạt nên hai người bọn hắn căn bản không dám nhìn kỹ Lâm Vĩnh An.
Thế nhưng lúc này, cả hai không kiềm được mà kinh ngạc, không ngờ Vĩnh
An ca ca khi cười rộ lên lại đẹp như vậy ! Nghĩ tới sau này Vĩnh An ca
ca sẽ trở thành phu lang của Tần Mạch, trong mắt Tần Lan và Tần Ngọc đều ẩn ẩn tia mong chờ. Đối với bọn họ mà nói, so với Lưu Tử Hoa thì Lâm
Vĩnh An còn muốn tốt hơn gấp trăm lần !
” Cảm ơn hai đệ.”
Lâm Vĩnh An ra hiệu, bàn tay lại vuốt vuốt hai tờ giấy. Nguyên lai là
mấy ngày trước hắn thấy giày của Tần Mạch bị hư, mà Tần Lan chỉ có thể
giúp nàng vá lại chứ không có may giày mới vì thế hắn mới muốn làm cho
nàng một đôi giày. Bất quá phụ thân hắn dặn, chuyện lấy kích cỡ giày chỉ có thể nhờ Tần Lan và Tần ngọc, như vậy mới có thể tạo được niềm vui
bất ngờ cho nàng.
Tần Lan và Tần Ngọc cùng xua tay, tác
hợp Vĩnh An ca ca và tỷ tỷ là chuyện bọn hắn nên làm, làm sao có thể để
Vĩnh An ca ca cảm ơn ?
Lâm Vĩnh An hiền hòa nở nụ cười rồi lấy từ trong tay áo ra hai cái hầu bao, một cái màu xanh nhạt một cái
màu hồng đưa cho Tần Lan và Tần Ngọc. Hầu bao tuy không phải vật quý
nhưng đường nét thêu của Lâm Vĩnh An rất tinh tế, từng mũi thêu đều cẩn
trọng, tinh xảo, vả lại từ màu sắc đến hoa thêu trên hầu bao đều là thứ
Tần Lan và Tần Ngọc ưa thích nhất.
Tần Lan có chút bất
ngờ, đôi mắt dính chặt vào hầu bao màu xanh nhạt thêu hoa hải đường “xảo đoạt thiên công”, hắn tự nhận bản thân thua kém Vĩnh An ca ca rất
nhiều. Bất quá, hắn hơi do dự nhìn Tần Ngọc, vật này nếu đem lên trấn
bán chắc chắn phải hơn 20 văn tiền.
Tần Ngọc cũng nhìn Tần Lan, tuy hắn nhỏ tuổi hơn Tần Lan nhưng tâm tư tinh tế hơn rất nhiều.
Ngoại trừ kinh ngạc và yêu thích, hắn còn hơi cảm động, không nghĩ tới
Vĩnh An ca ca thế nhưng lại hiểu rõ sở thích của hai huynh đệ bọn hắn
như vậy.
Cuối cùng vẫn là Tần Lan lắc đầu : “ Vĩnh An ca
ca, vật này huynh để dành đem bán đi, bọn đệ không cần đâu.” Hai cái hầu bao hơn 40 văn tiền, đối với hài tử nhà nông bọn hắn thật sự rất lớn
!
Lâm Vĩnh An hơi nhíu mày, không khoa tay múa chân mà
đứng dậy, cứng rắn nhét hai cái hầu bao vào tay Tần Lan và Tần Ngọc sau
đó trở về chỗ ngồi nhét hai tờ giấy vào tay áo rồi tiếp tục kết nút thắt như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Tần Lan và Tần Ngọc nhất thời không biết làm gì, vốn định trả lại thì thấy ánh mắt lạnh nhạt của Lâm Vĩnh An, tựa hồ người vừa đưa hầu bao không phải là hắn vậy !
Tần Mạch đem hai con cá trích vào bếp xong thì trở lại vào nhà, thấy trên
tay Tần Lan và Tần Ngọc nhiều thêm một cái hầu bao, mạc danh kỳ diệu
liếc qua Lâm Vĩnh An, thân là một người thêu thùa lành nghề nàng vừa
nhìn liền nhận ra đường thêu kia là từ tay Lâm Vĩnh An.
Lâm Vĩnh An liếc nàng, ra hiệu một cách đơn giản : “ Ta tặng bọn hắn.”
Tần Mạch nheo mắt, quả nhiên nhìn qua thì thấy khuôn mặt khó xử của hai
tiểu đệ. Hầu bao Lâm Vĩnh An làm chất liệu vải rất tốt, hoa thêu tinh
xảo, giá trị không thấp nên rất nhanh nàng liền hiểu. Bất quá với tính
tình của Lâm Vĩnh An, nàng không cho rằng trả lại hắn sẽ nhận lại nên
nàng đành gật đầu với Tần Lan và Tần Ngọc : “ Hai đệ đã cảm ơn Vĩnh An
ca ca hay chưa ?”
Tần Lan và Tần Ngọc nghe vậy thì hơi
ngạc nhiên nhưng tỷ tỷ đã cho nhận thì bọn hắn dĩ nhiên không thể từ
chối, lại nói bọn hắn đều thật thích hầu bao này : “ Cảm ơn Vĩnh An ca
ca.” Bọn hắn mở miệng song mới nhớ Lâm Vĩnh An không nghe được vì vậy
liền ra hiệu cảm ơn một lần nữa.
Khuôn mặt Lâm Vĩnh An lúc này mới hiện lên tia ôn hòa, vui vẻ gật đầu.
Mà trong lòng Tần Mạch hiện tại lại có chút buồn bực. Hắn tặng lễ vật cho
hai tiểu đệ nàng dĩ nhiên nàng cũng muốn ngược lại tặng cho hắn thế
nhưng đời trước nữ nhân tặng nam nhân đa số đều là đồ thủ công chính
mình tự làm như vậy mới có ý nghĩa, xuyên qua đến đây, thời đại nữ tôn
nam ti, lẽ nào nàng lại đi thêu khăn tay tặng cho hắn ? Như vậy chẳng
khác nào đâu óc nàng bị hỏng !
Buổi trưa Tần Mạch cũng
không cần đi mua thức ăn, cá chép và cá trích làm thành hai món đơn
giản, làm thêm một dĩa rau xào, một món khoai tay xào cải trắng liền có
một bữa ăn thật ngon. Lâm Vĩnh An cũng ở lại dùng bữa với bốn tỷ đệ Tần
Mạch, tất nhiên hắn cũng không còn câu nệ như trước.
Năm
người ăn cơm xong lại tiếp tục thêu thùa và kết nút thắt, cho đến chiều, Tần Mạch sang nhà Lâm Vĩnh An mượn thê phu Lâm thị một chiếc xe đẩy để
chở đống cây kim ngân phơi khô lên bán cho tiệm thuốc ở trấn trên.
Ba mươi cân kim ngân phơi khô, mỗi cân 15 văn tiền, kiếm được 450 văn
tiền. Tần Mạch nghĩ nghĩ liền quyết định đi ra chợ mua thêm một ít gà
con, như vậy cuối năm vừa vặn có thể kiếm thêm ít tiền.
”
Trương tú tài, ngươi làm ơn giúp ta, ta sẽ đưa ngươi tiền mà.” Đang lúc
suy nghĩ, một lão nhân tầm sáu mươi tuổi bỗng nhiên bị xô ngã va vào
người nàng. Tần Mạch thoáng giật mình, nàng nhanh chóng đỡ lão nhân dậy.
” Lão nhân, ông không sao chứ ?” Tần Mạch ân cần hỏi.
Lão nhân tóc bạc trắng, khuôn mặt nhăn nheo đầy vết chân chim, đôi mắt lại
ảm đạm, ông nhìn Tần Mạch : “ Đa tạ, ta không sao.” Nói xong ông vẫn
muốn đi vào tửu lâu vừa rồi bị đuổi ra nhưng tiểu nhị đứng trước cửa lập tức nhăn mặt, ngăn lại.
” Lão già, ngươi đi đi, đừng ở
đây làm phiền chúng ta buôn bán.” Tiểu nhị là một tiểu cô nương tầm mười bốn tuổi, khuôn mặt tuy thanh tú nhưng giọng điệu lại vô cùng khó chịu.
Lão nhân không có từ bỏ, tựa như cầu xin : “ Trương tú tài, ta chỉ muốn tìm Trương tú tài.” Lão nhân lại lao vào.
Tiểu nhị trừng mắt, xô ông ra : “ Đi đi, Trương tú tài làm sao lại gặp người như ngươi.”
Lão nhân lảo đảo vài bước, phong thư trên tay ông cũng theo đó mà rơi xuống đất. Tần Mạch nhíu mày, đỡ lấy ông ta, lại nhặt phong thư lên, thoáng
qua một tia nghi hoặc : “ Lão nhân, ông muốn tìm Trương tú tài sao ?”
Trương tú tài là tú tài duy nhất trong trấn, bình thường đều ngồi trong
tửu lâu viết văn chương theo yêu cầu.
Lão nhân ngẩn lên, đôi mắt ảm đạm, mờ mịt lóe lên tia sáng : “ Đúng vậy, tiểu cô nương, ngươi quen biết nàng ta sao ?”
Tần Mạch lắc đầu, nháy mắt lão nhân liền thở dài cúi đầu, song nàng mở
miệng : “ Ông tìm nàng ta là để làm gì ?” Trong đầu nàng xẹt qua một tia suy nghĩ.