Tần Mạch hơi nhíu mày, nói : “ Trước kia là ta không hiểu rõ chính mình làm ngươi hiểu lầm, hiện tại ta xin lỗi, người ta thích là Lâm Vĩnh An.”
Mặc dù nàng thay thế “Tần Mạch” sống tiếp nhưng không có khả năng tiếp
tục yêu thích Lưu Tử Hoa, nàng chỉ có thể dứt khoát nói ra tuy là có
chút áy náy với hắn.
Lưu Tử Hoa trợn mắt, đầy vẻ khó tin, ánh mắt quét qua Lâm Vĩnh An, hung hăng lôi kéo hắn : “ Tần Mạch, ngươi rốt cuộc đã bị tên câm điếc này cho ăn thứ gì ? Cư nhiên hôm nay nói thích
hắn, còn muốn bỏ ta ?”
Nàng đi tới kéo Lâm Vĩnh An ra khỏi tay Lưu Tử Hoa, nói : “ Ta là thích hắn, ngươi không cần phải phí tâm suy đoán.”
Lưu Tử Hoa thấy nàng bảo vệ Lâm Vĩnh An, mắt càng mở to hơn, tức giận đến
thở phập phồng. Vừa muốn mở mở miệng thì nhìn tới ánh mắt sắc bén, lạnh
nhạt của nàng liền không thốt nên lời, nửa ngày sau mới dậm chân rời
khỏi, trước khi đi còn hung hăng nói : “ Tần Mạch, ngươi hãy nhớ kỹ lời
ngươi nói !”
Tần Mạch cũng không có để ý tới hắn, quay đầu ra hiệu với Lâm Vĩnh An : “ Ngươi không sao chứ ?”
Đáy mắt Lâm Vĩnh An tràn ngập ý cười, đôi con ngươi cũng trong trẻo hơn
bình thường. Nhớ tới vừa rồi nói thích hắn, không nhịn được cong cong
khóe môi, lắc lắc đầu tỏ vẻ không sao.
Nàng không hiểu tại
sao khuôn mặt của Lâm Vĩnh An trông sáng lán hơn bình thường, nhìn môi
hắn hồng nhuận kéo lên một đường cong liền nghĩ tới nụ hôn lúc trưa, mùi hoa cúc vẫn quanh quẩn khiến hai gò má nàng lập tức ửng đỏ, nói với Tần Lan : “ Tỷ đi ra phía sau cho gà ăn.” Nói xong nhanh chóng đi về phía
sau vườn.
Tần Lan khó hiểu, đang định nói Tần Hoa đã cho gà
ăn thì thấy Tần Ngọc nháy mắt, mạc danh kỳ diệu mỉm cười cũng không có
mở miệng mà là tiếp tục kết nút thắt, thỉnh thoảng còn liếc nhìn Lâm
Vĩnh An, thấy hắn vẫn ẩn ẩn ý cười, dường như hiểu ra cái gì đó.
Sáng hôm sau, như trước Tần Lan dậy sớm nấu một nồi cháo ngô và bánh nướng
làm bữa ăn sáng. Tần Mạch vì muốn sang nhà Lâm bá mẫu giúp bọn họ trồng
trọt nên dậy sớm hơn bình thường, đem nước xách đầy sau đó ăn bữa sáng
rồi mới đi tới nhà Lâm bá mẫu. Trước khi đi nàng còn đưa cho Tần Lan 20
văn tiền để hắn đi lên trấn trên mua thịt nấu bữa trưa. Mặc dù trấn trên và Lâm gia thôn cách nhau không tới 2,3 dặm nhưng có thể danh chính
ngôn thuận lên trấn trên đi dạo Tần Lan rất vui vẻ. Hiếm khi thấy hắn
cao hứng như vậy, nàng còn đưa hắn thêm 20 văn tiền nữa để hắn mua một
ít thứ yêu thích.
Thời điểm Tần Mạch đi tới nhà Lâm Vĩnh An
vừa vặn lúc thê phu Lâm thị chuẩn bị ra đồng để lại Lâm Vĩnh An ở nhà
chuẩn bị cơm trưa. Nghe nói Tần Mạch muốn giúp bọn họ trồng trọt, Lâm bá mẫu rất cao hứng nhưng vẫn có chút áy náy đợi đến khi Tần Mạch nói
trong nhà cũng nhàn rỗi nên mới theo giúp bọn họ thì mới buông lỏng lo
lắng, vui vẻ để Tần Mạch đi theo.
Nhà Lâm bá mẫu tổng cộng có bảy mẫu ruộng cạn, năm mẫu ở trong thôn và hai mẫu dưới chân núi. Hôm
nay Lâm bá mẫu là muốn trồng đậu phộng ở hai mẫu dưới chân núi. Mà trong các loại hoa màu, đậu phộng là thứ có giá trị cao nhất, hàng năm số
tiền để trang trải vào các dịp lễ tết đều dựa vào việc bán đậu phộng vì
vậy nông dân đối với việc trồng đậu phộng rất là cẩn thận.
Hai mẫu ruộng này Lâm bá mẫu đã sớm cày xới xong, hôm nay là ngày gieo hạt. Hạt đậu phộng gieo phải đúng cự li, không được cách xa nhau quá cũng
không thể gần nhau quá. Sau khi gieo hạt xong, khó khăn nhất là công
đoạn đắp đất. Đắp đất nếu chặt qua sẽ khiến nhánh đậu phộng không thể
chui xuống đất kết hạt, còn nếu mềm quá thì mưa xuống sẽ cuốn trôi hạt,
như vậy một năm vất vả coi như xong.
Thê phu Lâm thị và Tần
Mạch đều là người có kinh nghiệm, mỗi người chia ra một khoảnh tập trung gieo hạt. Lâm bá mẫu gieo hạt thỉnh thoảng lại nhìn Tần Mạch một cái
thấy nàng kiên nhẫn, tay chân mau lẹ, thành thục liền hài lòng không
thôi. Khuôn mặt còn lộ ra ý cười tươi rói.
Ba người làm một
buổi sáng cuối cùng cũng xong gần một mẫu rưỡi, Tần Mạch thấy trời đã
đưa nên hướng thê phu Lâm thị nói muốn trở về nhà dùng cơm, đợi ăn xong
sẽ lại ra giúp bọn họ. Thê phu Lâm thị dĩ nhiên không đồng ý, Lâm bá mẫu còn để cho Lâm phu lang trở về giúp Lâm Vĩnh An nấu ăn, đồng thời sang
nói với mấy huynh đệ Tần Lan để bọn hắn khỏi phải đợi Tần Mạch.
Tần Mạch khó xử một hồi cuối cùng đành phải buông tha, cùng với Lâm bá mẫu ngồi nghỉ uống trà dưới một tán cây xanh.
Một phụ nhân trong thôn đi ngang qua thấy hai người lập tức sửng sốt, cười
to nói : “ Lâm Tương, ngươi còn chưa gả nhi tử cho người ta đã muốn nàng tới giúp ngươi làm ruộng ! Quả là không tệ.”
Lâm bá mẫu
cũng cười, dĩ nhiên đối với phụ nhân này quan hệ không tệ, vỗ vỗ vai Tần Mạch : “ Ngươi là ghen tỵ sao ? Ta nhớ trước kia ngươi muốn cưới Bạch
Anh không phải cũng cần cù như A Mạch nhà ta a !”
Phụ nhân
kia hắc hắc cười, đánh giá Tần Mạch một cái, liền nói : “ Nếu vậy thì
Vĩnh An nhà ngươi thực có phúc, cư nhiên có thể gả cho cái nữ tử giống
ta.”
Lâm bá mẫu cười to hơn, lại cùng phụ nhân kia nói vài
câu sau đó mới để bà ấy rời đi. Nguyên lai phụ nhân kia gọi là Trần
Giao, là người ở Lưu gia thôn, trước đây “Tần Mạch” chưa từng gặp bà ấy
nên nàng dĩ nhiên không có nhận thức được.
Đợi chừng hơn nửa
khắc, Lâm Vĩnh An và Lâm phu lang mang theo hai hộp gỗ đựng cơm và thức
ăn đem ra ruộng. Mặc dù Lâm Vĩnh An và Lâm phu lang ở nhà nhưng cũng
không có ăn trước mà là cùng với Lâm bá mẫu ăn ở ngoài ruộng.
Cơm trưa có một món thịt xào, đậu hũ chiên trứng, rau cải xanh xào và bánh
nướng trứng, rất phong phú. Lâm phu lang vừa xới cơm cho Tần Mạch vừa
cười nói : “ Ngươi ăn nhiều một chút, đợi buổi chiều cũng gọi mấy huynh
đệ Tần Lan sang nhà chúng ta ăn. Hôm nay ta vừa vặn mua được mấy cân cá
tươi, khẳng định hấp lên ăn thật ngon.”
Tần Mạch hơi ngại
ngùng, lập tức nói : “ Không cần đâu, cá đó để bá mẫu và thúc thúc ăn.
Bọn Tần Lan cũng không có thích ăn cá.” Nàng mặt không suy hơi không
suyễn nói, nàng muốn giúp bọn họ là thật lòng, không muốn bọn họ vì cảm
ơn nàng mà mua này nọ phiền phức.
Lâm phu lang hiền hậu cười : “ Ta và bá mẫu ngươi làm sao ăn hết, ngươi a, đừng có câu nệ nhiều như
vậy. Không nói nhiều nữa, buổi chiều ta tự sang gọi các ngươi, nếu các
ngươi không tới tức là xem thường ta và bá mẫu của ngươi.”
Tần Mạch bất đắc dĩ : “ Chuyện này...”
Lâm bá mẫu cười ra tiếng, gắp cho Tần Mạch một đũa thịt, xua tay nói :“Thúc thúc ngươi nói đúng, sắp tới đã là người một nhà ngươi cũng đừng
câu nệ quá nhiều. Lại không nói tới thời điểm mẫu thân ngươi qua đời đã
gởi gắm ngươi cho ta, lẽ nào bá mẫu còn phải luyến tiếc với ngươi một
bữa cơm.”
Tần Mạch thấy bọn họ nhất quyết còn lôi Tần mẫu ra
chỉ đành buông xuống ý định, đáp : “ Nếu vậy thì A Mạch chỉ có thể cảm
ơn bá mẫu và thúc thúc.”
Lâm phu lang cười tươi, thấy Lâm
Vĩnh An thỉnh thoảng lại liếc Tần Mạch, buồn cười nói : “ A Mạch, ngươi
ăn nhiều chút, đồ ăn đều là Vĩnh An cất công làm cho ngươi a.” Lâm Vĩnh
An tuy là biết nấu ăn nhưng bình thường Lâm phu lang rất ít khi để hắn
nấu, thế nhưng hôm nay mặc kệ Lâm phu lang ngăn cản, Lâm Vĩnh An vẫn
kiên quyết đứng bếp, điều này khiến Lâm phu lang cười mãi không thôi.
Tần Mạch đang ăn, nghe vậy nhìn sang Lâm Vĩnh An, không hiểu sao đôi lúc
nàng dường như cảm thấy hắn hiểu lời bọn họ nói. Lúc này khuôn mặt Lâm
Vĩnh An phiếm hồng, đôi mắt trong trẻo thoáng một tia ngượng ngùng, vừa
vặn nàng nhìn sang đáy lòng liền rung động, nếu không phải nàng có định
lực tốt đã muốn nhào qua trêu chọc hắn một phen.
Lâm phu
lang thấy hai người e ấp, thẹn thùng, liếc Lâm bá mẫu một cái, ý cười
càng đậm. Xem ra quyết định của hắn là không sao, hắn hi vọng Tần Mạch
có thể thật lòng yêu thương nhi tử của hắn, càng hi vọng hơn Vĩnh An có
thể mở lòng với mọi người.