Đang ăn thì ngoài cửa có tiếng gọi : “ Tần cô nương, có nhà không ?”
Tần Mạch nghi hoặc nhìn Tần Lan, thấy hắn có vẻ cũng không biết là ai thì
đi ra mở cửa. Người tới là một nam nha hơn ba mươi tuổi, mặc bộ quần áo
màu hồng là lọa lụa tốt, trên khuôn mặt hắn bôi đầy một mảng phấn khiến
mùi hương quanh người càng nồng thêm. Nàng nhíu mày hỏi : “ Ngươi
là...?”
” Ây, Tần cô nương, cô nương quên ta rồi à ? Ta là mối ông họ Vương mấy tháng trước được mẫu thân cô mời đến tìm kiếm phu
lang cho cô đây.” Hắn vừa nói vừa uyển chuyển lắc cái mông đi vào nhà.
Ánh mắt quét mấy cái bánh bao trên bàn, khuôn mặt càng thêm niềm nở.
Nói đến đây Tần Mạch mới nhớ trong kí ức có một người như thế, nàng nở nụ
cười : “ Hóa ra là Vương mối ông, mời ngồi.” Nàng để cho Tần Ngọc và Tần Hoa ngồi chung một băng ghế, băng ghế còn lại để Vuơng mối ông ngồi.
Hắn rút từ trong tay áo ra cái khăn lụa màu đỏ, lau lau mồ hôi trên trán : “ Ta nói Tần cô nương siêng năng chăm chỉ, mười dặm mấy thiếu niên quanh
đây ai ai cũng thích a.”
Tần Mạch biết cái này mới là mở
bài, nàng không vội, liền cười : “ Ngươi nói quá rồi, mười dặm quanh đây nhà ai so với nhà ta cũng đều tốt hơn.”
Hắn lắc lắc đầu,
cười đến phấn rơi lả tả : “ Tần cô nương khiêm tốn, nam nhân ai mà chẳng mong được gả cho nữ nhân tài giỏi, còn gia hộ chi là thứ yếu mà
thôi.”
Nàng chỉ cười cười, không đáp.
Vương mối ông nghĩ nghĩ liền cười nói tiếp : “ Tần cô nương chăm chỉ giỏi
giang, lại có ba tiểu đệ khả ái như thế này có hay không muốn tìm một
phu lang về quản gia, ta đây đang có một mối khá tốt a.”
Cuối cùng cũng nói tới vấn đề chính, nàng cười một tiếng, lặng lẽ từ chối : “ Gia mẫu vừa qua đời, ta thân làm con phải giữ đạo hiếu một năm. Chuyện
tốt này e là phải nhường người khác rồi !”
Vương mối ông
nghe vậy liền cười tươi như hoa : “ Ai ui, cái này cũng thực vừa vặn.
Người ta muốn nói hiện nay chỉ mới mười ba tuổi, nhà bên kia cũng không
cần gì nhiều, lập tức gả qua liền có thêm một người hỗ trợ cô nương quản gia rồi a.” Lại nói,“ Nuôi hắn vài ba năm, lúc đó đều là người một nhà, chắc chắn thê phu càng hòa hợp hơn.”
Tần Mạch nhướn mày : “ Ý của ngươi là...?”
” Lão Triệu ở Triệu gia thôn có mấy đứa nhi tử, chỉ cần hai lượng bạc
ngươi có thể sang đó mang một đứa về. So với sau này bỏ ra mấy lượng bạc còn phải tổ chức tiệc tùng linh tinh dĩ nhiên tiết kiệm hơn nhiều.”
Vương mối ông nói dường như đối với Tần Mạch đây chính là miếng bánh từ
trên trời rơi xuống.
Tần Lan không nhịn được, mở miệng : “ Hắn mười ba tuổi thì có thể làm cái gì ? Còn không phải là các ngươi muốn kiếm lời a.”
Tần Mạch gật gật đầu, đồng ý với lời Tần Lan : “ Vương mối ông, ngươi thấy
đó, ta còn ba cái tiểu đệ, bọn họ còn chưa được ăn no ta làm sao có thể
mang thêm một người về.” Lần đầu tiên nàng có chut cảm khái, quả nhiên
thời đại đều có “nhất bên trọng, nhất bên khinh” đem con đi bán.
” Ta nói Tần cô nương, ta là nghĩ cho ngươi nên vừa bắt được hôn sự này
lập tức tìm đến ngươi a. Ngươi xem ngươi chỉ có hai mẫu ruộng cằn, thêm
ba cái tiểu đệ còn nhỏ như vậy, ngươi nếu từ chối sau này sẽ khó tìm
được người tốt a.” Vương mối ông than thở, sử dụng công phu miệng lưỡi
hết sức thuần thục.
Mà nghe Vương mối ông nói xong, Tần
Ngọc và Tần Lan đều như hiểu, ánh mắt do dự nhìn Tần Mạch, bọn hắn thực
không muốn chậm trễ hôn sự của tỷ tỷ.
” Ta còn trẻ, hiện tại ăn bữa nay lo bữa mai, không nói đến sau này có thể nuôi được người kia hay không, trước mắt ta cũng không có nhiều ngân lượng như thê.”
Tần Mạch vẫn uyển chuyển từ chối.
Vương mối ông thấy nàng
dầu muối không ăn, có chút khó chịu : “ Không phải ngươi vừa bán ngô sao ? Sao lại không có. Ngươi còn trẻ, tốt nhất vẫn nên cưới một nam nhân
về giúp ngươi quán xuyên, sinh hài tử. Còn mấy tiểu đệ này tùy tiện gả
đi là được, nếu không ta tìm cho ngươi mấy nhà mua con rể từ bé, chắc
chắn không làm ngươi thất vọng.” Ánh mắt quét sang mấy tiểu bánh bao tựa như nhìn hàng định giá.
” Vương mối ông !” Tần Mạch âm
trầm nói, “ Ta xem ngươi là có ý tốt nên mới ngồi nói chuyện với ngươi,
trước mắt ta không có ý đinh cưới phu mời ngươi về cho. Tốt nhất đừng
nên tính toán đệ đệ của ta.”
Vương mối ông lọai người nào mà chưa gặp qua, nghe giọng nói Tần Mạch không tốt lập tức trưng nụ
cười : “ Ta cũng chỉ nói giỡn, ngươi cứ suy nghĩ đi. Triệu lão bà có tới bốn đứa con trai, ngươi muốn thì cứ tùy tiện chọn một là được.”
Tần Mạch cười nhạt, đẩy hắn ra ngoài. Đây là làm mai ư ? Đây là trực tiếp bán con !
Vương mối ông thấy nàng vẫn khong tỏ vẻ gì, lắc lắc cái mông rời đi. Hắn vừa
đi một đoạn, phu lang Tưởng nhị nương nhà bên cạnh ghé đầu qua vách hỏi : “ A Mạch, Vương mối ông đến nhà ngươi làm cái gì a ?”
Tần Mạch cười khổ : “ Hắn muốn làm mai nhi tử lão Triệu ở thôn bên.”
” Lão Triệu ? Có phải lão Triệu có bốn nhi tử hay không ?” Phu lang Tưởng nhị nương kinh ngạc.
” Ân, là hắn. Vương mối ông nói chỉ cần đưa hai lượng bạc liền sang đó
chọn người đem về. Ta nói không có bạc nên để hắn đi.” Nàng đơn giản
nói.
Phu lang Tưởng nhị nương bĩu môi : “ Ai ui, ngươi
thật là khờ ! Ai không biết lão Triệu đó là một tay nghiện cờ bạc, hết
tiền lại đem con đi bán. Nghe đâu hắn còn là kẻ vô lại, ngươi nếu đồng ý không chừng sau này bị hắn ngày ngày mò tiền a.”
Nàng gật gật đầu, quả nhiên có ẩn tình. Chỉ là lời Vương mối ông không phải
không đúng, nàng chỉ có mấy mẫu ruộng lại thêm ba tiểu đệ, sau này muốn
có mối ông sự tốt thật sự rất khó.
” Ngươi cũng đừng lo
lắng nhiều, ta thấy dạo này ngươi cũng tốt hơn rồi. Chăm chỉ vài năm mua thêm mấy mâu ruộng liền không lo nữa.” Thấy nàng cúi đầu, phu lang
Tưong nhị lang như hiểu được gì đó an ủi mấy câu.
” Ân.”
Tần Mạch mỉm cười gật đầu. Nông thôn tuy đông đúc, vách nhà người này
sát nhà người kia nên đủ loại chuyện tình thế nhưng quan trọng nhất vẫn
là tình nghĩa xóm giềng. Không giống như kiếp trước, thành phố đông dân
nhà nhà đều cổng cao vách sắt, người này nghi kỵ người kia, thật không
thoải mái như hiện tại.
Dùng bữa xong, nàng tiếp tục vác
cuốc lên núi đào măng. Tuy có kết nút thắt kiếm thêm thu nhập nhưng Tần
Mạch luyến tiếc, dù sao đây là ưu đãi của thiên nhiên a. Nghĩ nghĩ nàng
liền bật cười, kiếp trước hợp đông làm ăn đều là sáu, bảy số không mà
nàng lại không mảy may nháy mắt. Nay lại luyến tiếc mây văn tiền này,
quả thật là “ ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây.”