Nhất Hàng giơ lên bàn tay khẽ vuốt gương mặt nàng: "Nếu như ca ca về sau không thể theo giúp muội nữa, muội còn có thể nhớ tới ca ca không?"
"Không được rời xa muội! Muội muốn ca ca vĩnh viễn ở bên cạnh Thuần nhi, vĩnh viễn. . ." Nàng tê tâm liệt phế kêu gào, hiện tại trong mắt của nàng chỉ có huynh ấy, không quan tâm tiếng chém giết sau lưng, không thèm nghĩ tới còn có ai cần cứu vớt. .
"Thuần nhi của ta. . ." Nhất Hàng thanh âm càng ngày càng thấp, Nhất Thuần tựa đầu áp vào trước mặt của huynh ấy, nàng muốn ghi nhớ rõ ràng mỗi một câu của Nhất Hàng ca ca .
"A!" Nhất Thuần ngẩn người tại đó, không nhúc nhích, khi nàng cúi người đến trước mặt Nhất Hàng thì huynh ấy dùng tất cả sức lực ở trên gương mặt nàng, in lại một nụ hôn, khuôn mặt tái nhợt hiện rõ nụ cười hạnh phúc. Nhất Hàng ca ca đã mang theo tình yêu say đắm cả đời với nàng mà ra đi...
Huynh ấy dùng sinh mạng chỉ để đổi lấy một cái hôn, giống như sợ nàng trách cứ, liền bỏ lại nàng còn đang hoá đá một mình lặng lẽ ra đi, mang theo phần tốt đẹp đó. . .
Lúc nàng hồi phục tinh thần thì huynh ấy đã yên lòng nhắm mắt lại, nụ cười vẫn còn treo trên mặt kia, bộ dáng của Nhất Hàng giống như đang ngủ, an nhàn mà hạnh phúc...
"Không...." nàng ngửa mặt lên trời gào xé, giống như một con sư tử cái bị thương
Vũ quốc hoàng đế mang theo binh lính một đườngkeéo tới, nhìn thấy Nhất Hàng trên đất cũng hiểu ra vì sao Nhất Thuần mang bộ dạng thương tâm như vậy. Hudson nhìn Nhất Thuần đau đớn tuyệt vọng, ánh mắt băng lãnh nhìn hướng đầu sỏ gây nên, hắn không muốn để cho tên này sống lâu thêm một phút nào nữa, bởi vì súc sinh kia hại công chúa của hắn thương tâm.
Hudson thẳng hướng tên đó đi tới, nam tử mỗi một chưởng phát ra cũng đánh vào trên người hắn, nhưng một chút cũng không thấy vết thương, gã hốt hoảng sau đó lui dần, Hudson tay như một loại thần khí, gọn gàng chọc vào trái tim gã , kết thúc đi trò chơi nhàm chán này.
Hành động thật kinh người, mọi người hoá đá ngay tại chỗ, bao gồm cả hoàng đế.
Hudson xoay người lại đến trước mặt Nhất Thuần, hắn lẳng lặng nhìn Nhất Hàng nằm trong vũng máu . vẻ mặt vô cùng lạnh lùng. Trong nội tâm của hắn ghét Nhất Hàng, nếu không phải hắn xen vào việc của người khác , cũng sẽ không đưa tới cái mạng này, càng sẽ không khiến Nhất Thuần khóc thương tâm đến như vậy.
Quá ngu xuẩn! Hudson trong lòng nghĩ, bởi vì hắn ở tạo kết giới mạnh mẽ xung quanh Nhất Thuần, coi như là bom nguyên tử cũng không thể nổ tung . Đúng vậy, đúng như lời hắn nói, Nhất Hàng dù sao cũng là dùng đầu óc của người thường để suy nghĩ. Cũng có lẽ tên ngu xuẩn này là cố ý làm như thế.
Không biết qua bao lâu, Nhất Thuần ở thi thể trước mặt khóc tới choáng váng, nãy giờ vẩn một mực yên lặng lặng yên đứng ở sau lưng Nhất Thuần, Hudson ôm lấy nàng chuẩn bị rời đi.
"Ngươi là ai?" Hoàng đế cảnh giác hỏi, hắn cũng muốn đi an ủi Nhất Thuần, nhưng lại không dám đến gần, bởi vì bên cạnh nàng có một nhân vật nguy hiểm .
"Người nào sao?" Hudson tự hỏi một tiếng, sau đó xoay người nhìn thẳng hoàng đế: "Ta cũng đang muốn biết." Hắn quỷ dị cười một tiếng, ôm người trong ngực rời khỏi hiện trường, biến mất ở trong bóng đêm.
Hoàng đế sững sờ nhìn theo phương hướng bọn họ biến mất , hắn cũng coi như là gặp qua vô số người rồi, có người ưu tú nào chưa từng thấy qua, nhưng người giống nam nhân này, thật đúng là lần đầu tiên nhìn thấy, hắn toát lên khí chất cao quý ưu nhã, gương mặt tuyệt mỹ thần bí giống như ảo ảnh, bảo thạch ở trong tròng mắt lóe ra ngọn lửa liêu nhân. .