"Hoàng nhi đây là...?" Thái hậu đối với chuyện của Nhất Thuần sớm đã biết, hôm nay vừa thấy quả nhiên là một cô gái bất phàm, tự ngẫm không thể để nàng ta trở thành người quá đặc biệt với hoàng đế được.
"Hồi mẫu hậu, nàng chính là nô phi của trẫm!" Long Tiêu thâm tình nói, hai mắt nhìn say đắm người đang hôn mê bất tỉnh trên giường. Giống như tuyên bố nàng thuộc về hắn.
"Như vậy hoàng nhi có thể nói cho bổn cung biết đã xảy ra chuyện gì hay không?" trực giác của Thái hậu cho biết, vết thương của hoàng đế cùng với người trên long sàng kia nhất định có liên quan.
"Mẫu hậu, nhi thần có chút mệt mỏi, chờ điều tra tất cả mọi chuyện rõ ràng, nhi thần nhất định sẽ cho mẫu hậu một câu trả lời thỏa đáng." Long Tiêu ý tứ hạ lệnh đuổi khách, không muốn người khác làm phiền hắn và Nhất Thuần khó khăn lắm mới được ở chung một chỗ. Giờ phút này trong mắt của hắn chỉ có thể chứa đựng một người, cho dù là mẫu hậu cũng không được.
"Được rồi." Thái hậu muốn nói lại thôi, cuối cùng bất đắc dĩ rời đi.
"Cung tiễn Thái hậu!" Một thị nữ quỳ xuống đất hành lễ.
"Các ngươi phải cẩn thận hầu hạ, có bất kỳ sơ suất nào thì coi chừng cái đầu của mình!" Thái hậu tại cửa dừng lại, xoay người nói nói bọn thị nữ đang quỳ dưới đất .
"Nô tài không dám!" Trăm miệng một lời nói.
Thái hậu tiêu sái bước đi cùng đám tuỳ tùng.
Long Tiêu cho thị nữ lui ra, lẳng lặng ngồi ở trên đầu giường, thậm chí không dám nhắm mắt lấy một giây, chỉ chăm chú nhìn nữ nhân như hoa như ngọc trước mắt.
"Không cần ngủ nữa có được không? Mặc dù ta biết nàng rất mệt, nhưng là ta ích kỷ chỉ muốn nàng tỉnh lại, nàng còn chưa nói cho ta biết bài hát đó có nghĩa là gì? Ta thật sự rất muốn biết!" Long Tiêu lặng lẽ nói với người bên gối, mặc dù hắn biết nàng không nghe được, nhưng hắn không kiềm lòng nói rõ tâm sự của mình.
Phù dung trướng ấm độ đêm xuân,
Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi,
Quân vương từ đó không tảo triều. (1)
((1) Đây là 3 câu thơ trong Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị, bản dịch sau là của Ngô Linh Ngọc
Dịch:
Màn phù dung ấm, dập dồn đêm xuân.
Đêm xuân ngắn ngủi có ngần,
Buổi mai từ ấy thánh quân bỏ chầu.)
Long Tiêu nắm lấy bàn tay của Nhất Thuần, hôn lòng bàn tay của nàng, trong mắt đầy ngập yêu thương cùng đau lòng. Bao bọc lấy nàng bằng nhu tình của hắn, Long tiêu cứ tiếp túc như vậy, không màn chuyện triều chính mặc dù đã qua giờ thiết triều hơn một canh giờ.
Nếu là hắn trước kia, sẽ liếc mắt khinh thường chuyện nam nhi luỵ tình vì nữ nhi, nhưng giờ đây đã trải qua hắn mới biết vương vị và danh lợi đã không còn quan trọng nữa, dã tâm của hắn đã bị nàng xoá sạch.
Cảm thấy tay của Nhất Thuần bỗng nhúc nhích,Long Tiêu vui mừng la to: "Mau truyền ngự y!"
Lão ngự y bắt mạch chốc lát, lại chậm chạp không dám kết luận. Long Tiêu thì nhấp nhổm không yên như kiến bò trên chảo nóng.
"Hồi bệ hạ, bệnh tình của nương nương tạm thời đã có thể khống chế được, tuy nhiên sẽ không thể duy trì nổi thời gian dài." Lão ngự y thở dài, từ từ nói. Cũng nhờ có tối qua đột nhiên bị quốc sư gọi lại, còn tặng cho lão một viên đan dược đem cho nương nương ăn vào, nếu không thật không biết cái đầu lão bây giờ có còn nằm yên trên cổ lão hay không.
"Nàng bao giờ thì có thể tỉnh lại?" Long Tiêu biết bệnh của Nhất Thuần cũng không hề nhẹ, cho nên lần này không có trách cứ ngự y.
"Nương nương đã tỉnh rồi !" Đối với câu hỏi này của bệ hạ, lão ngự y đầu tiên là ngạc nhiên, rồi sau đó mới chầm rì rì nói.
"Cái gì?" Long Tiêu không muốn tin vào tai mình, nhưng lão ngự y đã nói như vậy, khẳng định là nàng không muốn mở mắt ra. Hắn nhắm mắt lại nặng nề nói: "Đi xuống đi!"
"Dạ!" Lão ngự y hận không được lập tức bay ra ngoài, đối với hỉ nộ vô thường của bệ hạ , lão đã có rất nhiều kinh nghiệm. Chỉ là mới vừa rồi bệ hạ lại không có xử phạt lão, tảng đá trong lòng cũng biến mất, lão không tự chủ giơ tay áo rộng lau lau cái trán đang toát ra đầy mồ hôi lạnh.
Long Tiêu đi lên phía trước nhẹ nhàng đỡ nàng dậy hỏi: "Tại sao không muốn mở mắt?"
Biết bị nhìn thấu rồi, Nhất Thuần hận không thể đem lão ngự y kia chặt làm trăm mảnh, miễn cưỡng mở ra hai mắt.
"Nói cho ta biết có chỗ nào không thoải mái không?" Long Tiêu từ phía sau ôm trọn lấy nàng, dịu dàng mà hỏi.
Nghe những lời quan tâm thâm tình của hắn, Nhất Thuần vui buồn lẫn lộn, cắn môi nói: "Không có, buông ta ra đi!"
Long Tiêu càng ôm nàng chặt hơn, như muốn đem nàng hoà làm một vào trong cơ thể, hóa thành một phần của hắn, giọng nói tràn đầy nóng nảy cùng bất an: "Tại sao lại muốn ta buông ra! Sau này sẽ ta không để nàng rời xa ta nửa bước, nàng là của ta, ai cũng đừng hòng cướp nàng từ trong tay ta, Thuần Nhi, đồng ý với ta, đừng trốn tránh ta nữa...bây giờ ta mới biết mình khao khát có được nàng như thế nào, khao khát đến mức... ngay cả tâm cũng đau rồi, Thuần nhi, nàng thật tàn nhẫn...thật là tàn nhẫn! Thuần nhi" mấy chữ cuối cùng tựa như Long Tiêu tự lẩm nhẩm với bản thân.
Môi của hắn tìm được môi nàng, tựa như trong sa mạc tìm thấy đại lục, đói khát và tuyệt vọng, dùng toàn bộ sức lực mà lao tới. Hắn cố ý mút chặt cánh môi của nàng đến đau đớn, giống như sự trừng phạt nàng đã không thuận theo.