Trong điện một mảnh an tĩnh, Nhất Thuần miệng há to, đủ để nhét vừa một quả trứng gà rồi. Nàng không phải kinh ngạc vì nữ trân quý, hiếm thấy này mà là nhất thời bừng tỉnh, thì ra là thể hiện cả nửa ngày, cuối cùng là phối hợp với người khác đem về tình nhân cho chồng mình.
"Quý quốc đã có lòng thành, trẫm làm sao cự tuyệt đại lễ!." Long Tiêu vui vẻ cười to, cả căn điện bên trong chỉ nghe được tiếng cười của hắn.
Đầu Nhất Thuần như bị một cái chùy lớn hung hăng đập vào mấy cái, ngay cả hô hấp cũng không thông. Trong lỗ tai quanh quẩn tiếng cườ vui vẻ của Long Tiêu, trong đôi mắt chỉ còn một mảnh mơ hồ, không biết phía dưới người nào lại đứng lên hiến cái gì, cũng không biết nữ nhân kia sao lại không thấy nữa, có phải là đã đi tắm rửa sạch sẽ để đưa đến trên long sàng?
Tất cả đều là gạt người, ban đầu còn nói vì nàng bỏ đi hậu cung, hiện tại lại đối với mỹ nhân mới tới kia không hề cự tuyệt. Thật là quá mâu thuẫn. . .
"Bệ hạ, Thiên quốc đất rộng của nhiều, tài hoa hơn người lại thêm kiến thức rộng rãi. Xin thỉnh giáo đây là vật gì?" Nam nhân một tay cầm một hộp quà tinh xảo dâng lên.
Nhất Thuần nháy nháy mắt, món đồ trước mắt đã lôi nàng trở về thực tế. Bên trong hộp là một cái áo ngực màu đen bằng tơ lụa quen thuộc nhìn một cái nàng biết ngay là của mình, lửa giận thiêu đốt lý trí, tức giận che lấp thẹn thùng:"Ngươi!"
"Nương nương, ngài làm sao vậy?" Hắn chau chau mày nhìn về phía Nhất Thuần, mặt ngoài rất cung kính đầy khách khí.
"Bốp!" Nhất Thuần giơ tay cho hắn một cái tát, tiêu sái xoay người đi ra ngoài điện.
Lúc này trong điện một mảnh an tĩnh, mọi người có thể nghe được chỉ là tiếng tim mình đập.
"Càn rỡ!" Long Tiêu mặt đầy lửa giận nhìn bóng lưng của Nhất Thuần
"Đứng lại!" Một nam tử khác lại đứng ra chỉ vào bóng lưng nàng rống to
Nhất Thuần dừng bước lại, đầu nhẹ nhàng xoay lại, dù dưới tình huống nào cũng muốn giữ một bộ dáng xinh đẹp tao nhã.
"Nương nương tại sao đánh người? Chẳng lẽ quý quốc trả lời không ra vấn đề liền muốn đánh người sao?" Nam tử một đôi mắt không hề che giấu tức giận chống lại Nhất Thuần
"Ngươi thật muốn biết vật này dùng làm cái gì sao?" Nhất Thuần mặt vô tội vừa nói.
"Xin trả lời." Nam tử nói.
"Vậy muốn mượn thân thể tôn quý của ngài dùng một chút được không?" Nhất Thuần trong nháy mắt âm hiểm cười nói.
"Vương điện hạ, như vậy làm sao có thể! Kẻ hèn nguyện ý thế thân xin nương nương phân phó." Nam tử bị đánh hồng nửa gương mặt, tiến lên xung phong nhận việc.
Nhất Thuần thật tán thưởng hắn hết lòng bảo vệ chủ tử, nhưng nghĩ đến đôi bàn tay bẩn thiu kia đã chạm qua nội y của mình, tâm tình kém đến cực điểm: "Được rồi, xin đại nhân đem áo cởi xuống!"
Lời này vừa nói ra, mọi người đều bắn tới ánh mắt khác thường.
"Hồ đồ, đi xuống!" Long Tiêu nhìn người yêu ra lệnh cho một người đàn ông khác cởi quần áo tại chỗ, lửa giận bốc lên.
"Ngoại trừ thiếp ra, không người nào có thể trả lời được vấn đề này. Bởi vì ngay cả bản thân hắn cũng không biết cái này dùng làm gì." Nhất Thuần mắt lạnh nhìn Long Tiêu, nghe được hắn trách cứ mình, tâm như bị mũi đao đâm thủng, không ngừng phun đầy máu. Hắn yêu đều là giả, xem ra bản thân hắn cũng muốn phối hợp tốt với đám người này diễn trò rồi.