"Như vậy, tiểu thư của ta, ngươi có nguyện ý làm nữ chính của giấc mơ này không?" Hắn xoay người đưa lưng về phía nàng, trong lời nói nghe không ra tâm tình của hắn.
Bóng lưng thon dài vừa quen thuộc vừa mơ hồ, hình như ở đâu đó trong trí nhớ nàng đã tứng thấy bóng lưng này.
"Tại sao lại là ta?" vấn đề cũ còn chưa hiểu rõ thì những vấn đề mới lại xuất hiện, giống như cứ đứng ở trước mặt hắn, nàng sẽ có vô số nghi vấn, mỗi câu đều bắt đầu bằng "tại sao"!
"Bởi vì là do nàng yêu cầu!" Hắn đột nhiên xoay người, trong ánh mắt lóe ra kiên nghị.
"A!" Nhất Thuần kêu lên, tới hôm nay bọn họ mới là lần thứ hai gặp mặt thôi, nàng lúc nào thì yêu cầu qua hắn, thế nào một chút ấn tượng cũng không có, chẳng lẽ trước kia nàng biết hắn?
Nếu hắn là giấc mộng, như vậy làm nữ chính tương đương với làm bạn gái của hắn, hoặc là làm nữ nhân của hắn, nàng làm sao có thể yêu cầu một nam nhân xa lạ làm nam nhân của nàng đây? Nàng làm sao có thể làm chuyện quá mức như vậy, rốt cuộc là ở đâu có vấn đề? Nơi này tất cả mọi thứ đều quá hoang đường rồi.
"Nếu như không muốn thực hiện nguyện vọng, như vậy về sau không cần cam kết lung tung với người khác!" Đối với nét mặt của nàng này lúc, đôi mắt màu lam kia hiên lên rõ ràng là không vui, giống như tử vong chi hỏa đang thiêu đốt.
Nghe được hắn nghiêm nghị trách cứ, trong lòng nàng dâng lên một chút đau lòng, nhìn thẳng vào trong mắt đầy lửa giận của hắn, nàng giống như ma nhập đi tới trước mặt hắn, nhẹ nhàng ôm lấy hắn, làm như vậy để cho nàng lòng của dễ chịu hơn một chút, muốn dập tắt đi lửa giận của hắn.
Hắn vươn tay ôm nàng, nhận lấy cái ôm chủ động này.
Bên trong phòng, chỉ thấy một nam tử yên lặng ôm chặt người con gái, mà nữ nhi này bây giờ mới phát hiện trong lòng mình đang khát an ủi nam nhân này, ngược lại nam tử vui vẻ cho là nàng nhớ lại chuyện phát sinh năm đó. Dưới tình hình như thế, không biết qua bao lâu, nam tử rốt cuộc chậm rãi ngẩng mặt lên, đáy mắt dịu dàng đã biến mất, trở lại sự cô tịch quen thuộc, chỉ có ánh mắt thâm trầm ngay cả chớp mắt cũng không kia đang chăm chú nhìn nàng.
Bị hắn nhìn thấy hai bên má mềm nhiễm một tầng hồng hồng, Nhất Thuần chỉ cảm thấy một tia hoảng hốt, lặng lẽ mở to mắt, đang muốn đánh vỡ không khí này, chẳng biết tại sao lại đột nhiên cảm thấy có chút mập mờ thì lại nghe được giọng hắn từ lạnh lùng đột nhiên chuyển sang dịu dàng vang lên: "Ta muốn xác định cảm giác của nàng bây giờ !" Trong giọng nói còn mơ hồ mang theo trách cứ.
Hả? Cảm giác? Cảm giác gì? Hắn không phải là hiểu lầm chứ?
Sững sờ nhìn theo hắn, cái miệng nhỏ nhắn của Nhất Thuần bởi vì quá mức kinh ngạc mà hé mở, nghĩ thật lâu cũng không biết phải làm thế nào trả lời hắn.
Thấy thế, Hudson bỗng dưng cười khẽ: "Thôi, không cần ngượng ngùng nói ra khỏi miệng, ta cho là đồng ý rồi." Dứt lời, liền cúi đầu hướng cái miệng nhỏ nhắn đang hé mở hôn lên.
Rầm! Núi lửa bộc phát, chỉ thấy cả người huyết khí dâng trào, đầu trống rỗng, trong nháy mắt hóa đá!
Bá đạo của hắn không giống với sự cường ngạnh Long Tiêu, luôn làm cho người ta không kìm hãm được, càng làm cho người ta không thể hiểu đươc mà vẫn hồ đồ nghe lệnh. Giả như đúng như theo lời hắn, đây tất cả đều là nằm mơ, nàng nguyện ý làm nữ chính của hắn, thì trong thế giới này sẽ không có tranh giành đấu đá lẫn nhau, không có tàn bạo chém giết, lại càng không có tình yêu giả tạo, cũng không có đa tình dối trá, nơi này tựa như thiên đường, có thể thoải mái giương cánh tự do bay lượn.