"Trong cuộc đời của muội rồi sẽ có một vai nam chính vĩnh viễn làm bạn với muội đến chết, cho nên muội sẽ không cô độc đâu!" Nam tử khẽ vuốt lưng của nàng, an ủi.
"Vậy sao?" Cô gái nhỏ ngẩng mặt lên, đôi mắt trong suốt nhìn người con trai trước mắt.
"Ừ!" Nam tử khẳng định gật đầu một cái.
"Vậy muội lớn lên muốn ca ca trở thành nam chính trong cuộc đời mình." Cô gái nhỏ mặt vui vẻ tuyên bố, nhón chân lên ở trên môi người con trai ấy ấn xuống nụ hôn của nàng: "Như vậy ca ca cứ vĩnh viễn là đại ca ca được rồi! Hì hì, nhà hàng xóm dì cũng làm như vậy đối với chú, cho nên bọn họ luôn được ở chung một chỗ cùng nhau!"
Đúng vậy, nàng nhớ lại hết rồi, lần đó nàng lại bị bắt cóc, cũng chính là cái lần đó nàng mất đi sự trong trắng thuần khiết, hắn chính người con trai xa lạ đã cứu nàng, mạng của nàng là của hắn, nếu không có sự xuất hiện của hắn, nàng đã không thể còn ở trên đời này rồi. Nàng vì không thể chịu đựng được chuyện cũ, cũng vì vậy mà quên mất hắn.
Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của hắn, hắn bây giờ lại giống y như trong trí nhớ nàng trước đây, một chút thay đổi cũng không có, từ trên người hắn không nhìn ra năm tháng đã lưu lại bất cứ dấu vết gì.
Hắn cầm lấy đôi tay mềm không an phận của nàng: "Xác thực, đúng như nàng suy nghĩ, con người đối với chúng ta mà nói chỉ là thoáng qua rồi biến mất như hư ảo, ta cũng từng ích kỷ nghĩ, đem nàng biến thành quái vật hút máu giống như ta, rồi cùng ta vượt qua thời gian dài này" .
"Không sao, chỉ cần ca ca nói, muội cái gì cũng nguyện ý làm theo." Huynh ấy còn là đại ca ca mà cô gái nhỏ thích nhất, chỉ cần ở bên cạnh đại ca ca, cũng đủ cảm thấy an toàn, "Thế giới của muội bắt đầu là nhờ có huynh" .
Hudson cúi đầu ở trên trán nàng ấn xuống một nụ hôn: "Mới vừa rồi chỉ là nói đùa thôi, có hù được nàng hay không, ha ha, đùa giỡn có chút hơi quá!" Hắn tuyệt không làm cho nàng biến thành loại sinh vật như vậy.
"Ách!" Nhất Thuần nhìn nam tử đang cười lơn, không hiểu buồn cười ở chỗ nào, mới vừa rồi nàng cũng rất nghiêm túc mà.
Nhìn dáng vẻ cùa hắn hiện tại thật cao hứng, Nhất Thuần mở miệng hỏi: "Hudson ca ca, những nữ nhân biến mất bí ẩn thật sự cùng huynh có liên quan sao?"
"Nghe giọng điệu của nàng nói có phải không muốn cho ta cùng những nữ nhân kia có quan hệ đúng không?" Hudson chau chau mày.
"Dạ!" Nàng đột nhiên thành thực gật đầu, vậy nên nàng càng thêm tin chắc những chuyện kia thật sự cùng hắn không liên quan, giả như những vụ án đó thật là do hắn làm, như vậy căn bản không cần thiết phải che che giấu giấu.
"Trong lòng nàng đã có đáp án tại sao còn phải hỏi ta đây?" Hắn cười hỏi nàng, bất kể ở thời đại nào, bất luận trải qua bao nhiêu năm tháng, nàng đối với hắn vẫn còn chân thành như vậy.
"Bởi vì lần trước muội hỏi huynh thì huynh cũng không có phản đối, ngược lại còn nói đều là những nữ nhân đó đó tự nguyện. Muội bị huynh làm cho hồ đồ, cho nên muội muốn. . ." Nàng nói chuyện càng ngày càng nhỏ, thỉnh thoảng còn nhìn lén hắn một cái.
"Ha ha! Cùng nàng ở chung một chỗ thật khiến cả người cảm thấy vui vẻ." Hắn nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Nhất Thuần, tiếng cười lớn hơn, nàng giống như màn đêm dịu dàng bao quanh hắn, vuốt ve sự ưu thương, luôn có thể làm cho hắn quên đau khổ bi ai.
"Hudson ca ca rốt cuộc là buồn cười chỗ nào nhỉ?" Nàng nghiêng nghiêng đầu, hiển nhiên là có chút tức giận. Nàng không muốn ở trước mặt hắn vĩnh viễn là cô bé chưa trưởng thành.
"Đừng nóng giận nữa mà, chuyện kia thật sự chẳng quan hệ tới ta!" Hắn cười tít mắt, tư thái dịu dàng tới mức dường như không có bất kì thứ gì có thể thể ngăn cản.