Long Tiêu nhìn khuôn mặt trên long sàng đang nhắm nghiền hai mắt kia, lộ rõ vẻ mệt mỏi, trong lòng càng thêm đau xót. Thật ra thì hắn sớm muốn mang Nhất Thuần hồi cung, nhưng thấy thái độ Thái hậu đối nàng thận thiết quá mức, phải để hắn nhiều lần nhắc nhở Thái hậu mới đáp ứng thả người, làm cho nàng chịu đựng tới bây giờ.
Hắn dời người qua, đem Nhất Thuần nhẹ nhàng ôm vào trong ngực, bàn tay dịu dàng vuốt ve gương mặt của nàng.
"Tín, đem cái chân heo ngươi lấy ra! Bản cô nương hiện tại mệt chết đi được không có thời gian quan tâm tới ngươi!" Cảm thấy có bàn tay êm ái ở trên má, Nhất Thuần còn tưởng rằng vẫn đang ở trong Tín vương phủ, bình thường nàng hay cùng Tín nói đùa, hiện tại liền không chút kiêng kỵ nói ra.
". . ." tay Long Tiêu chợt cứng đờ, thì ra lời đồn đãi đều là thật, Thuần nhi của hắn đã là nữ nhân của người đàn ông khác, lời của Nhất Thuần cũng chứng minh bọn họ là đồng sàn cộng chẩm (1).
(1): đồng sàn cộng chẩm: ngủ chung giường.
Hắn nói không ra tâm tình bây giờ, nhớ tới trong ánh mắt Nhất Thuần toát ra vẻ đề phòng, Long Tiêu thật muốn tự tay giết mình, hiện tại giữa hắn với nàng rõ ràng có ghim một cái gai , mà cái gai đó chính là Tín.
Ham muốn chiếm hữu của nam nhân làm sao có thể cứ như vậy dễ dàng buông tha chứ, hắn muốn tự tay đem cái gai này nhổ sạch.
Ngủ thẳng nửa đêm, Nhất Thuần đột nhiên bị ác mộng làm cho thức tỉnh, một loại cảm giác trống rỗng quái dị, làm cho nàng phải thức tỉnh.
Trực giác của nàng nhìn về bên cạnh, phát hiện trống không, chăn gấm bị vén đến một bên, không thấy bóng dáng Long Tiêu đâu cả.
Nhất Thuần lúc này mới để ý đến, lời nói đột nhiên thốt ra đó, chẳng lẽ Long Tiêu đã nghe được?
Nghĩ tới đây, Nhất Thuần trong giây lát thanh tỉnh không ít, vội vàng bật dậy nhìn xung quanh, trong khoảnh khắc, nàng tìm được hắn liền thở phào nhẹ nhõm.
Long Tiêu an vị ở cửa sổ bên cạnh nàng, nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ trầm tư, thậm chí ngay cả nàng tỉnh lại nhìn hắn, hắn cũng không hề phát hiện.
Long Tiêu đang sâu kín nhìn mặt trăng trên bầu trời, vẻ mặt mang nét đau thương nhàn nhạt, ánh sáng ảm đạm từ rèm cửa bằng sa mỏng đang chiếu vào, ánh lên bộ dạng không khỏi thê lương.
Đây là vẻ mặt nàng chưa từng thấy qua, ở trước mặt nàng, hắn luôn là anh dũng mạnh mẽ, biểu tình giống như bảo vệ trong tường đồng vách sắt, mà bây giờ hắn lại trở nên như thế này, đáng thương, cô độc, làm cho nàng đau lòng không thôi.
Long Tiêu quay đầu lại thì thấy Nhất Thuần ngồi ở bên giường, giai nhân tỉnh lại hắn cũng không phát hiện ra, quả nhiên cùng nàng ở một chỗ tính cảnh giác của hắn trở nên càng ngày càng thấp.
Nhất Thuần đi tới trước mặt hắn, giang hai cánh tay ôm lấy hắn: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi!"
Đối với vòng ôm chủ động của Nhất Thuần, Long Tiêu trong lòng vui mừng tới hoá đá, rồi sau đó đưa tay vòng siết lấy nàng thật chặt, lấy lại quyền chủ động.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi!" Nhất Thuần còn chìm ngập thật sâu trong sự tự trách, nàng không muốn tổn thương bất kì ai, nhưng những người xung quanh quan tâm tới nàng nàng luôn bị nàng làm cho tổn thương .
Người bên cạnh vui vẻ, nàng mới có thể vui vẻ, nhưng mà nàng lúc nào cũng chếm đoạt đi niềm vui của những người bên cạnh, nàng không cách nào tha thứ cho chính mình.
"Đừng nói xin lỗi nữa! Ta không muốn nghe nàng xin lỗi ta!" Long Tiêu giơ bàn tay nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đang cúi đầu vùi ở trong lòng hắn. Hắn đau lòng nhìn vẻ mặt tự trách của nàng.