Xuyên Qua Làm Tình Nhân Của Hoàng Đế

Chương 57: Chương 57: Yên lặng chờ đợi






"Nương nương, ngài nên đợi thì tốt hơn, chừng ngày mai hoặc ngày mốt là sứ giả các nước rời đi rồi." Mộng Phàm chỉ là nói như vậy nói, nàng đã sớm đem chuyện này báo tin, nhưng bên kia nói bệ hạ quá bận rộn, không có thời gian quan tâm mấy chuyện nhỏ nhặt này, đem nàng đuổi đi.

Nghe nàng nói như vậy, Nhất Thuần trong lòng cảm kích, Mộng Phàm không muốn nàng đau khổ, thật ra thì nàng cũng hiểu tên đầu sỏ gây chuyện giờ còn đang bận hưởng thụ trong ngực mỹ nhân, cũng giống như lần trước, là hắn ra lệnh làm như thế, hắn còn có thể tới đây sao? Chỉ là lừa mình dối người, là lừa mình dối người mà thôi.

"Ừ, ngươi đi xuống đi. Ta mệt quá!" Nhất Thuần nhắm mắt lại, không muốn làm cho nước mắt rơi ra.

"Nương nương để cho nô tỳ bồi ngài chứ?" Mộng phàm nhẹ nhàng cầu xin.

"Không cần, đi xuống đi!" Nhất Thuần phất tay một cái xoay người sang chỗ khác đưa lưng về phía Mộng Phàm.

"Aizz!" Mộng phàm thở dài, khép cửa rời đi. . .

"Tiểu Bách, đây là bổn cung tưởng thưởng cho ngươi." Linh phi tháo chiếc nhẫn hắc bảo thạch trên tay ra, thỉnh thoảng liếc tiểu thái giám quỳ trên mặt đất.

"Tiểu Bách không dám, làm việc cho nương nương là phúc phận của Tiểu Bách, càng không thể nhận tưởng thưởng của nương nương cho." Tiểu thái giám cẩn thận lựa chọn lời nói, ở trong cung này phải cẩn thận tránh khỏi đem thân vùi lấp, vạn kiếp bất phục.

"Coi như ngươi còn có chút hiểu biết, chỉ là bổn cung cũng không bạc đãi người hầu, cầm đi." Linh phi nhếch nhếch miệng, thị nữ bên cạnh đem một bọc ngân lượng vứt xuống trước mặt tiểu thái giám.

"Tạ ơn nương nương, về sau nếu Tiểu Bách có thể hữu dụng trong việc gì, xin cứ việc nói một tiếng, Tiểu Bách nhất định bất chấp dầu sôi lửa bỏng." tiểu thái giám quỳ trên mặt đất cười đến không khép miệng được.

"Lui xuống đi!" Linh phi phất tay một cái đuổi người.

"Tạ ơn nương nương!" Tiểu Bách vạn phần cảm tạ lui ra ngoài, ra khỏi cửa này miệng càng thêm cười hớn hở.

"Thiên Nhất Thuần, lần này ta chờ xem ngươi về sau làm sao mang thai long chủng, ha ha ha. . ." Linh phi đắc ý lớn tiếng cuồng loạn.

Bên trong ngự thư phòng, Long Tiêu vùi đầu vào một đống lớn tấu chương, ngay cả thời gian gặp Nhất Thuần cũng không có. Tối qua chỉ có thể ở Ngự Thư Phòng ngủ một canh giờ, tối nay cũng không muốn đến nơi nào khác, có lẽ hắn là vị hoàng đế tốt, cũng có lẽ hắn là mọt người cuồng công việc. Bây giờ hắn không thể đến thăm nàng, chỉ là buổi chiều có phái người đem một bát canh đem qua, nàng khẳng định vẫn còn đang tức giận, nếu không thì sớm đến tìm hắn.

Kỳ thật hắn cũng biết Nhất Thuần đang vì chuyện nước Vô Khương hiến nữ nhân mà tức giận, nhưng bây giờ hắn ngay cả thời gian giải thích cũng không có. Long Tiêu lưu lại nữ nhân kia hoàn toàn là vì Nhất Thuần, nàng lần trước bị trúng một loại cổ độc, bây giờ mặc dù trước mắt là không có chuyện gì, nhưng chỉ cần độc một ngày chưa tiêu trừ, như vậy nàng vẫn còn nguy hiểm một ngày.

Bảo vật Vô Khương quốc có thể giải bách độc, như vậy độc trong người Nhất Thuần khẳng định cũng có biết tới, hắn là muốn đợi sau khi sứ giả các nước rời đi, đem máu của nữ nhân kia tới giải độc cho Nhất Thuần.

Aizz. Long Tiêu thở dài, tiếp tục phê duyệt tấu chương. . .

Ngày kế tiếp...

Bầu trời xanh thẳm không mây, tựa như bảo thạch rực rỡ chói mắt phủ kín phía chân trời mênh mông.

Đang sắp hoàng hôn, mà mặt trời vẫn còn treo thật cao, tựa như một quả cầu lửa lớn muốn nổ tung để phá hủy vạn vật, phàm là những vật mà nó đang chiếu rọi thì làm sao có thể không sợ hãi, thậm chí là một bụi cỏ nhỏ tầm thường, cũng muốn né tránh này sự đối đãi vô tình này.

Nhất Thuần nằm ở trên giường, suốt cả một ngày bước xuống, càng không mở mắt ra, đều đều hô hấp, cự tuyệt bất cứ kẻ nào làm phiền nàng, chân mày nhíu lại, nói cho người khác biết nàng ngay cả nằm mơ cũng không phải tốt đẹp gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.