Xuyên Qua Làm Tô Gia Áo

Chương 20: Chương 20: Anh Là Của Em




“Em đang tốt với anh mà! Anh chạy qua chạy lại nãy giờ chắc mỏi chân rồi? Nào, ngoan ngoãn để người làm thê quân này bế anh!”

Người của Hắc Long lại được chứng kiến một màn mà họ cho là có lẽ độ khó xảy ra của nó ngang bằng với thấy mặt trời mọc đằng tây: thủ lĩnh lấy máu lạnh làm biệt danh của họ công khai ân ái với vị hôn phu của mình, khuôn mặt hạnh phúc, nụ cười ấm áp, hành động thân mật, giọng nói bao hàm sủng nịnh nhẹ nhàng.

Vũ Thần thở dài nhìn hai hình bóng đan vào nhau trên sofa: Gia Áo một tay phê duyệt văn kiện, tay kia xoa xoa đầu Thuần Khanh lúc này đang nằm trên đùi cô ngủ ngon lành.

Ngày hôm sau, nhà vệ sinh trong phòng bị hỏng, Vũ Thần lại thở dài khi nghe mấy tên đàn em nói chuyện trong nhà vệ sinh chung:

”Nghe nói hôm qua thủ lĩnh công khai danh tính hả?”

”Ừ, bất ngờ lắm, thủ lĩnh thì ra chỉ là học sinh cấp ba, mà còn công khai đại ca nữa!”

”Đại ca? Ai mà có năng lực ấy?”

”Không, không phải đại ca theo ý đó đâu. Gọi đại ca là vì anh ấy là hôn phu của thủ lĩnh.”

”Đang nói chuyện hôn phu của thủ lĩnh hả? Hôm qua lúc đi hai người đó cầm tay, lúc về thủ lĩnh bế anh ta nha.”

”Gì? Đàn ông con trai mà để con gái bế á? Thủ lĩnh tuy vóc người rất được nhưng dù sao cũng là con gái, bế được hả?”

”Sao không? Với lại thủ lĩnh cường đại như vậy, ai có năng lực sánh vai chứ? Ngược lại tao thấy vị hôn phu này xinh đẹp lại dịu dàng. Tụi bây không biết á hả, hôm qua đại ca còn nấu thức ăn khuya cho thủ lĩnh nữa. Thơm lắm, tao nhìn thôi cũng thấy thèm.”

”Vậy hả? Tao cứ tưởng Vũ Thần hợp với thủ lĩnh nhất, nghe vậy thì có vẻ đại ca hợp hơn rồi.”

”Đúng rồi, thủ lĩnh yêu thương đại ca như vậy, chúng ta phải lấy lòng đại ca, để sau này mắc sai lầm gì cũng có anh ấy giúp nói vài câu, thủ lĩnh sẽ phạt nhẹ hơn.”

”Đúng á, lấy lòng đại ca thôi. Đại ca hiền lành như vậy chắc là rất dễ gần á!”

Vũ Thần: >_< không cần khoa trương vậy chứ?

Sáng hôm sau, Thuần Khanh tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trên một cái giường kingsize rộng lớn êm ái, bên cạnh vẫn còn hơi ấm, chắc là Gia Áo vừa rời giường không lâu.

”Thuần Khanh, anh dậy sớm thế? Là em đánh thức anh hả?”

Gia Áo từ trong phòng tắm bước ra, cái khăn mặt quấn quanh cổ, tóc vẫn còn ướt, hẳn là vừa đi tắm.

”Không đâu, anh quen dậy sớm thế này mà.”

”À.” Thì ra mỗi sáng thức dậy cô đã có thức ăn ngon lành là nhờ Thuần Khanh dậy sớm chuẩn bị. Thật là yêu quá đi mất!

”Thê quân, đây là ở đâu? Anh nhớ hôm qua đang ngồi ở sofa thì ngủ quên mất!” Thế mà anh lại ngủ quên, chắc là do đã khuya, với có Gia Áo ở bên cạnh nên anh thấy rất an tâm mà thiếp đi đây mà.

”À, trong phòng làm việc có hai cánh cửa, một là phòng em, một là phòng Vũ Thần. Nếu có việc cần xử lý hay cần ngủ qua đêm ở ngoài, em thường ngủ ở đây.”

”Thì ra là vậy...thê quân, để anh giúp em lau tóc!”

Gia Áo ngồi lên giường, hưởng thụ phục vụ của Thuần Khanh, vui vẻ huýt sáo.

”Thuần Khanh, khi nào thì chúng ta tổ chức hôn lễ?”

Câu hỏi đột ngột làm mặt anh hơi nóng lên: “Khi nào cũng được, nếu thê quân muốn thì hai nhà sẽ định ra ngày hôn lễ, sau đó chờ khi em đủ tuổi lại đi đăng kí kết hôn là được.”

”Thuần Khanh, anh có muốn cưới em không?”

”Thê quân nói gì vậy, anh với em có hôn ước, anh đã là người của em rồi mà!”

”Em hỏi là anh có muốn cưới em không ấy, nếu giờ hôn ước không còn tác dụng, anh sẽ đồng ý chứ?”

”Anh nguyện ý, thê quân, anh từ lâu đã xem mình là người của em rồi, dù hôn ước bị huỷ anh cũng là người của em.”

”Nếu sau này em không đối xử tốt với anh nữa, anh có hối hận không?”

”Thê quân, anh không biết là em có thể trở thành một thê quân tốt hay không, nhưng mà lấy gà theo gà, lấy chó theo chó, đời này chúng ta sẽ bên nhau... Em không cần phải đối xử tốt với anh, anh sẽ luôn đối xử tốt với em.” Hai mắt Thuần Khanh trong giây lát như chứa ngàn vạn nỗi niềm u uẩn. Không tốt với anh cũng không sao, trách nhiệm của anh là luôn tốt với thê quân, nhưng mà nếu có ngày đó...anh không biết mình có thể gục ngã hay không, vì anh tham lam hơi ấm từ em ấy quá rồi, không dứt ra được nữa!

Nghe câu nói này sao thấy trong lòng như ăn mật vậy nhỉ? Gia Áo nắm lấy bàn tay Thuần Khanh đang lau tóc của mình, kéo anh chồm về phía trước, bản thân quay đầu lại, hôn nhẹ lên môi anh một cái:“Thuần Khanh ngốc, anh là của em, không tốt với anh thì tốt với ai đây.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.