Không biết tại sao mà dạo này Thuần Khanh có vẻ không vui. Ánh mắt của anh nhìn cô rất lạ,
như có điều uỷ khuất, muốn nói lại thôi, cô có gặng hỏi mà không được,
đành để chờ anh tự nói ra vậy.
Không lẽ Thiên đạo vẫn muốn cản
trở hai người họ cho diễn biến xảy ra theo đúng trình tự sao? Nhưng mà
đã vậy còn mang cô tới đây làm gì? Với lại dòng chảy của câu chuyện đã
bị đảo ngược lộn xộn rồi mà!
Haizzzz.
Cửa lớp mở ra, Tiêu
Yêu Diệp bước vào, phá hỏng không khí đầy tim hồng cũng đầy ngượng ngùng này. Thuần Khanh khó chịu ra mặt: “Hiệu trưởng đại nhân, đến lớp học có điều gì cần chỉ dạy sao?”
”Tớ cũng muốn làm học sinh, ngồi nghe
cậu giảng bài cũng là một cách thưởng thức.” Tiêu Yêu Diệp đắm mình vào
mộng tưởng được ngồi dưới mà thưởng thức phong thái giảng bài mê người
của giảng viên yêu nghiệt, nhất là yêu nghiệt đã chiếm lấy trái tim anh
từ lâu.
Thuần Khanh siết chặt nắm đấm, học sinh trong lớp có thể
thấy rất rõ vị giảng viên ôn hoà này đang tức giận, có vẻ như chuyện gì
liên quan đến Tiêu Yêu Diệp Thuần Khanh cũng sẽ không kiên nhẫn.
Mà đúng vậy, Thuần Khanh hết sức tức giận, tên Tiêu Yêu Diệp này rảnh rỗi
chạy tới đây nói nhăng nói cuội gì chứ, muốn chia rẽ tình cảm của anh
với thê quân sao? Nếu là lúc trước anh sẽ ỷ lại vào thê quân hết lòng
yêu chiều mà lơ cậu ta, nhưng mà bây giờ, dù thê quân rất yêu thương
anh, anh lại không thể an lòng, nhất là khi có một cản trở lớn chưa giải quyết được. Trong thời gian này, tình cảm của hai người phải không được có một vết rạn nào mới tốt.
”Này, đừng nổi nóng, tớ đến chỉ để
thông báo thôi.” Mặc dù không biết tại sao hôm nay Thuần Khanh lại phản
ứng mạnh vậy, nhưng mà kẻ bị ngược thành thói như Tiêu Yêu Diệp vẫn biết điều mà thu lại dáng vẻ ngả ngớn của mình, đi tới bục giảng. “Cho mượn
chút thời gian nhé. Trước mặt học sinh đừng đánh tớ, ảnh hưởng không tốt đâu.” Câu sau Tiêu Yêu Diệp cố ý nói nhỏ cho mỗi Thuần Khanh nghe, còn
ảnh hưởng không tốt là gì thì cả hai đều biết. Thuần Khanh là một người
dịu dàng ngoan hiền, không biết sau khi chứng kiến một mặt bạo lực của
anh Gia Áo có còn thích anh hay không.
Mà họ không biết rằng, Gia Áo rõ về Thuần Khanh hơn bất kì ai.
Tiêu Yêu Diệp hắng giọng, lấy lại phong thái uy nghiêm lồng lộng của một vị
hiệu trưởng đức cao vọng trọng: “Tôi muốn thông báo đến các bạn một
quyết định của trường, vì biết các bạn học hành rất căng thẳng, nhà
trường sẽ sắp xếp cho các bạn được nghỉ du lịch một tuần. Ngày mai xuất
phát. Đặc biệt, cùng đi với các bạn sẽ là minh tinh hot nhất hiện nay,
Lâm Thanh, cậu ấy muốn sống lại những ngày học sinh tươi đẹp nên đã chọn đi cùng chúng ta, sẽ là một kì nghỉ thuần tuý, không có máy quay, nhà
báo, cho nên các em hãy giữ bí mật chuyện này.
Lần dã ngoại này
chủ yếu là nghỉ ngơi, du lịch, khám phá. Đi một ngày đàng học một sàng
khôn, hiển nhiên chi phí sẽ do nhà trường cùng với minh tinh Lâm Thanh
hỗ trợ hoàn toàn.”
Cả lớp như bùng nổ, Lâm Thanh là ai chứ? Đương nhiên là ngôi sao tuổi teen rất được ngưỡng mộ, vừa hát hay diễn giỏi
lại đẹp trai lai láng, trẻ trung ngời ngời, là học sinh cấp ba thì đều
ngưỡng mộ anh ấy.
Gia Áo thất thần nhìn xa xăm. Lâm Thanh, đối
với cô không chỉ là thần tượng tuổi tên hào nhoáng, mà còn là người bạn
gần gũi đồng cam cộng khổ trong những tháng ngày gian nguy nhất.
”Vì mục đích của chuyến đi này là xây dựng tinh thần tập thể, mong các bạn
có thể giúp đỡ và phối hợp với nhau. Vì vậy các bạn hãy phân theo nhóm
hai người. Lâm Thanh cũng là một thành viên nhóm hai người, hôm qua cậu
ta đã bốc thăm tên học sinh sẽ cùng nhóm với cậu ấy. Bây giờ tôi đọc
danh sách phân nhóm: ......cuối cùng là Tô Gia Áo với Lâm Thanh.”
Tiêu Yêu Diệp vừa đọc xong đã bị Thuần Khanh xách cổ áo kéo ra ngoài: “Cậu ra đây cho tôi.”
Tiêu Yêu Diệp vừa bị kéo vừa nói vọng lại: “Các bạn hãy chuẩn bị đi nhé, enjoy yourself!”
Gia Áo ngẩn người. Lâm Thanh, chung nhóm...
Tiêu Yêu Cảnh nhìn Gia Áo, trong mắt là nồng đậm chua sót: tôi biết sai rồi, vốn dĩ cậu không có thích tôi. Nhưng mà có thể hay không đừng để hết
người này tới người khác lẩn quẩn quanh cậu, giành đi trái tim cậu trước mặt tôi. Quý Thuần Khanh, Lâm Thanh, ai cũng là người xuất sắc hết, đả
kích này sao tôi chịu nổi đây!
(Tác giả: cuối cùng em đã xuống, lạy...trụ điện.)
Thuần Khanh nghe đến Lâm Thanh thì vừa choáng váng vừa tức giận vô cùng, lại
thêm phản ứng khó hiểu kiểu có JQ của thê quân lại càng làm anh thêm uất ức, tức thì phải xả, anh kéo Tiêu Yêu Diệp lên thẳng phòng Hiệu trưởng, đóng cửa cái rầm, nhào vào cho hắn một trận.
”Thuần Khanh, đừng đánh vào mặt!”
”Cậu giải thích rõ ràng cho tớ, cậu đang làm cái trò gì thế hả?”
Pruistab: Mừng năm mới, ngoại truyện chưa viết kịp, khuyến mãi một chương. Moazz moazz độc giả.