“Đâu có đâu có. Nếu mà thật sự như vậy á, bây giờ còn chưa gả đi được sao?”
“Dì Trương à, Thuần Khanh nhà cháu hai mươi tư tuổi rồi. Cậu ấy mới mười tám, không vội.” Gia Áo nhắc khéo, cô đã là chậu có bông rồi nha.
“Ha ha, chưa gì mà đã gọi Thuần Khanh nhà cháu rồi hả? Còn phải quyết đấu nha.” Dì Trương trêu ghẹo.
“Con nhất định sẽ thắng, quyết không để Thuần Khanh rơi vào tay kẻ khác.” Gia Áo nói những lời này, trong mắt là đầy tự tin không thể che đậy. Trong thoáng đó, Trương Gia Minh cảm thấy như thấy lại Tô Lân năm nào.
“Khá lắm, khá lắm. Vậy mới là con của Tô Lân chứ! À, những người kia là thuộc hạ của cháu sao?” Dì Trương đánh mắt về phía năm cô gái.
Năm người kia thì hơi nhướn mày. Thuộc hạ? Mới không phải. Họ là anh em, là tay chân của thủ lĩnh nha, còn thân còn trung thành hơn hai chữ thuộc hạ nữa. Dù sao thì thuộc hạ chỉ là cấp dưới thuộc quyền quản lí của thủ lĩnh, mà nói vậy thì thủ lĩnh có hàng ngàn thuộc hạ á!
“Dạ, là thuộc hạ thân tín.” Gia Áo rất tự hào về đám đàn em này.
“Tốt quá. Nhìn qua liền biết rất có tiền đồ. Nếu A Hoa nhà ta mà có thê quân như vậy là phúc của nó.” Dì Trương nhìn thân hình tuyệt mỹ lại ẩn chứa sức bật, lại nhìn gương mặt kiều diễm của năm cô gái, càng nhìn càng thấy hài lòng. Nếu Gia Áo không được, vậy thì gả cho thuộc hạ thân tín của cô bé cũng rất có tiền đồ.
Gia Áo cùng năm người âm thầm trừu rút khoé miệng. Bà dì này, sao lại nhắm vào tụi cô chứ ? Không biết họ chỉ là những người ngoại tộc, khi ở đây thì địa vị chắc chắn sẽ thấp hơn người trong tộc hay sao ?
Gia Áo ôn hoà cười, khéo léo chuyển đề tài:
“Đây là ít quà mà mẹ cháu gửi cho dì, chỉ là chút lòng thành, mong dì nhận lấy.” Nói xong, A Kim liền mang lên một gói quà lớn. Dì Trương vui vẻ nhận lấy, gọi A Hoa ra mang vào, còn kín đáo đánh giá A Kim vài lần.
Nhiệm vụ đã xong, Gia Áo liền nói rõ mình còn phải đi thăm những nhà khác, rồi tìm khách sạn trước buổi tối nên phải đi rồi. Dì Trương thấy vậy cũng không tiễn.
Mà những nhà khác cũng có phản ứng giống vậy, khi biết cô là con gái Tô Lân thì thái độ liền niềm nở hơn hẳn, đám nữ nhân thì ngưỡng mộ 5 “thuộc hạ thân tín” còn đám nam nhân thì đỏ mặt nép sau màn.
Gia Áo vẫn là không quen, âm thầm nổi da gà. Con trai ở đây ẻo lả quá đi, vẫn là Thuần Khanh nhà cô tốt nhất.
Một buổi sáng cũng thăm xong các nhà cần thăm. Chỉ còn Quý gia.
“Các chị thấy sao?” Gia Áo đi phía trước, lơ đễnh hỏi.
“Ở đây đúng như Vũ Thần đã nói qua, rất ngược ngạo. Nhưng mà chị rất thích con trai ở đây. Động một chút sẽ xấu hổ đỏ mặt, còn rất ôn nhu hiền lương. Chị á, biết đánh đấm không biết nữ công gia chánh, chị nghĩ con trai ở đây nấu ăn giỏi lại biết việc nhà, sẽ rất hợp với chị.” A Kim là chị cả, tính tình hào sảng thẳng thắn nhất, liền nói ra suy nghĩ của mình.
Mọi người cũng gật đầu đồng ý. Con trai thời nay đa số chính là một lúc yêu quái thành tinh, nhìn chị em phụ nữ, nhất là những người xinh đẹp lại có thân hình nóng bỏng như họ liền lộ ra một bộ mặt ngựa đực tới kì động dục. Con trai Đông Nữ tuy có ẻo lả chút, nhưng mà các cô đủ cứng cỏi thay họ rồi. Người cường hãn thường thích bạn đời đơn thuần, không cần mạnh mẽ, không cần quá rực rỡ, chỉ cần ôn nhu, chăm sóc tốt cho mình là được, không phải sao?
A Thổ là em út, cũng là người tinh ranh nhất, nháy mắt mấy cái: “Chứ không phải chị Kim thích A Hoa nhà dì Trương rồi chứ?”
A Kim đỏ mặt: “Bậy nào.”
Gia Áo thấy vậy, cũng hùa theo: “A Kim thích A Hoa là chuyện tốt. Em thấy cậu ấy thanh tú dịu dàng, chắc chắn hợp với chị. Hay là để em thay vị trí trưởng bối đi hỏi chồng cho chị? Dù sao Đông Nữ tộc rất trọng lễ nghi, chị là thuộc hạ của em nên em có thể á!” Dứt lời liền nghe tiếng cười khúc khích của mọi người.
A Kim đỏ mặt, quát lớn:“Mấy cái đứa này...thủ lĩnh, chị giận em luôn.”
Gia Áo cười thành tiếng, áp lực sắp tới phải đối mặt với Quý Vô Song cũng theo đó mà tiêu tan.
Leo lên đỉnh núi cao chót vót là nơi ở của Quý gia, đám Tô Gia Áo vẫn phơi phới như đi trên đất bằng. Chuyện, leo như vậy chưa là cái đinh gì đối với chương trình huấn luyện của họ đâu.
Gia Áo gõ cửa, một cụ già tóc bạc ra mở: “Cô gái, có chuyện gì sao?”
“Dạ, con là Tô Gia Áo, con gái Tô Lân, hôn phu của Thuần Khanh. Con muốn gặp tộc trưởng.”
“Vào đi, tôi đi thông báo cho tộc trưởng, cô vào phòng khách ngồi đợi nhé.” Bà cụ nói rồi dẫn họ tới phòng khách.
Gia Áo ngồi trên ghế, Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ đứng thẳng tắp một hàng ở sau lưng, khí thế ngất trời.