Xuyên Qua Làm Tô Gia Áo

Chương 51: Chương 51: Động tình.




“Không cần đâu. Tôi nghe nói cô đoạt lệnh bài tộc trưởng từ trong tay Lăng Băng?” Giọng Quý Vô Song vẫn cứ đều đều, toát ra sự trầm tĩnh mà lại sắc bén vốn có.

“Vâng. Nhưng con không nghĩ mình làm sai. Khi cầm lệnh bài, cô ấy không có nói không được đoạt. Khi cô ấy nói câu đó thì lệnh bài đã ở trên tay con nên vô hiệu.” Gia Áo với giọng điệu hết sức ngây thơ con nai tơ.

“Xem ra cô cũng có chút năng lực.”

Hừ, đâu chỉ có chút năng lực. Giờ cô đã là tu sĩ nguyên anh kì, đừng nói ở thế giới từ tiên cũng là cao thủ khó gặp, chứ ơr thế giới thường này ai còn có thể đụng tới cô?

Nhưng mà khiêm tốn chút vẫn hơn.

“Vâng, từ nhỏ mẹ con đã dạy con nghiêm khắc. Dù bản lĩnh không dám khoe khoang nhưng để đối phó với sắc lang dám nhòm ngó vị hôn phu con thương yêu nhất thì vẫn là có khả năng.” Rất rõ ràng. Ai dám giành Thuần Khanh của cô, cô sẽ không tha cho tên đó.

Quý Vô Song im lặng một chút, không biết đang suy nghĩ gì. Sau liền đổi chủ đề:

“Lăng gia đã gửi chiến thư cho cô, chiếu theo quy định Đông Nữ tộc, quyết đấu giành chồng.”

“Ồ, Lăng Băng không phải đối thủ của con. Con tin cô ta biết rõ điều này.” Lúc cần khiêm tốn thì khiêm tốn, lúc cần tự tin thì phải tự tin.

“Tộc nhân Đông Nữ đều xem Đông Nữ nhật báo phiên bản mạng, có video thấy cô nhẹ nhàng chế trụ Lăng Băng, cả Đông Nữ đều biết điều này. Nhưng mà không được đắc ý. Có một số chuyện, không thể nhìn mặt ngoài và suy nghĩ đơn giản được. Còn nữa, cô định khi nào thì cùng Thuần Khanh về ra mắt Quý gia chúng tôi?”

Lạ nha lạ nha. Quý Vô Song nói một lần được nhiều nhất từ trước tới giờ! Lại là nói về cô chứ.

Xem ra bà cũng không quá phản cảm cô. Vậy thì con đường chinh phục người nhà chồng sau này dễ hơn nhiều rồi.

“Con cũng đang định về đây ạ. Mẹ, cảm ơn mẹ đã báo cho con.”

“Thư quyết chiến sắp gửi đến nhà cô, tự mà giải quyết.” Thông qua Thuần Khanh, bà biết họ đang đi du lịch. Hiện tại mới hai ngày đầu, còn vài ngày nữa mới về, mà chiến thư ngày mai sẽ được gửi tới. Nhưng mà con nha đầu khó ưa này, còn chưa vào cửa, đã gọi ai là mẹ vậy?

“Vâng.”

Gia Áo cúp điện thoại, nhìn chằm chằm vào con số trên màn hình, suy nghĩ về Lăng gia. Lăng Băng là một đối tượng tốt để kết bạn, Gia Áo trong nguyên tác vốn không có năng lực bảo hộ Thuần Khanh, nên để Lăng Băng chen vào. Nhưng bây giờ cô đã không để cô ta tiếp xúc nhiều với Thuần Khanh, cũng ra đòn cảnh cáo, cô ta không thể vì một chàng trai mà mạo hiểm như vậy. Vậy chỉ có thể là Lăng gia...

Đông Nữ tộc biết năng lực của cô hơn Lăng Băng. Lăng Sương Hoa vốn là người sĩ diện, cộng với thèm khát ngôi vị tộc trưởng, chắc chắn sẽ ra ám chiêu gì đó để Lăng Băng thắng trong trận chiến này.

Nhưng mà giờ cô sẽ không để Thuần Khanh gần gũi Lăng Băng. Cô sẽ ghen á! Như vậy anh ấy cũng không thể vì cô mà yểm vô tướng yểm ti lên người Lăng Băng được. Nhưng không sao, dạo này Mạc Vân đang than vãn không có trò gì để chơi đây. Cô chắc chắn phải cho Lăng Sương Hoa một cái tát thật đau! Dám đánh chủ ý lên mỹ nhân của cô sao?

Thuần Khanh nhỏ giọng: “Thê quân...”

Gia Áo bị kéo ra khỏi dòng suy nghĩ, cô nhìn anh đang được ôm trong tay mình, mỉm cười ôn nhu: “Ừ, có chuyện gì không?”

“Em định giải quyết chuyện này thế nào?”

“Đương nhiên sẽ không để ai cướp đi Thuần Khanh của em rồi. Em sẽ chấp nhận thách đấu, bất quá anh không phải món hàng để mang ra để mọi người cùng tranh đoạt. Anh là bảo bối của em. Em sẽ chứng minh cho họ thấy.”

“Thê quân...” Thuần Khanh không biết nói gì hơn nữa. Anh không nghe lầm chứ? Thách đấu giành chồng là luật lệ từ xưa của Đông Nữ tộc, và người đàn ông không có quyền tự quyết định hôn nhân của mình. Vậy mà thê quân lại nói...anh là bảo bối không phải món hàng để mang ra giành giật. Nữ tử trong tộc từ cổ chí kim, xem ra cũng chỉ có một mình em ấy là coi trọng suy nghĩ của nam tử như vậy.

“Làm gì mà khuôn mặt anh đỏ lên vậy Thuần Khanh? Hai mắt rơm rớm nữa. Cảm động hả?”

Dù cảm thấy thê quân hỏi trắng ra như vậy thì quá là vô sỉ rồi, nhưng Thuần Khanh vẫn gật gật.

“Được, vậy anh lấy thân báo đáp đi? Em cũng không muốn anh bị người khác nhòm ngó rồi chạy đến giành anh.”

Thuần Khanh đỏ mặt, lắp bắp: “Thê...thê quân, sao có thể...ưm...”

Gia Áo đè anh lại, đặt lên môi anh một nụ hôn sâu. Mỹ nhân trong lòng, phòng khách sạn kín đáo cách âm, cả hai cùng nằm trên giường lớn mềm mại, thiên thời địa lợi nhân hoà, ai có thể bỏ qua đây?

Thuần Khanh bị hôn tới đầu óc mị mị, không có khả năng tự hỏi, chỉ biết mềm mại nằm giữa nệm chăn tuỳ Gia Áo khi dễ. Hai tay vô thức quàng qua cổ cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.