Gió đêm se lạnh, Gia Áo lại ăn mặc phong phanh, Thuần Khanh chịu đựng ngượng ngùng ôm lấy bờ vai cô từ phía sau.
Gia Áo đang tắm mình trong hương vị biển ngọt ngào bên Thuần Khanh, thì cảm nhận được hơi ấm quen thuộc, cô mỉm cười hạnh phúc xoay người lại vòng tay qua eo anh. Đầu cô rúc vào hõm vai gầy gầy nhưng lại rất vững chắc, dụi dụi như một chú mèo nhỏ. Mà Thuần Khanh lại thích nhất những động vật mềm mại vô hại.
Nhưng mà, anh nhắm chặt mắt rồi lại mở ra cho thanh tỉnh. Thê quân vừa oai hùng vừa khí thế, sao anh có thể thấy cô giống mèo nhỏ được? Hẳn là cảm giác của anh bị lỗi rồi đi?
“Thuần Khanh.”
“Vâng?”
“Em yêu anh.”
Thuần Khanh rất lâu không có trả lời, cho đến khi cô nghĩ anh thẹn thùng tới đôi môi bị tan chảy không nói nổi luôn rồi, thì một giọng nói dịu dàng, và rất nhỏ, nếu không để ý thì nó sẽ tan vào cùng những con sóng vỗ bờ rì rầm ngoài kia, nhưng Gia Áo lại nghe rất rõ ràng: “Anh cũng yêu em.”
Cô mừng như điên, đây là lần đầu tiên hai người cùng nhau trao đổi lời yêu. Trước đây chưa từng ai mở miệng trước rằng mình yêu đối phương, dù cho tâm ý nhau đã rõ ràng. Gia Áo luôn nghĩ, yêu thì chỉ cần chứng minh bằng hành động được rồi, và cô rất xem thường những ai mở miệng là nói lời yêu thương vô nghĩa, đến khi có chuyện thì lại phủi tay chạy lấy người. Nhưng hôm nay cô mới biết, mới hiểu, thì ra lời yêu mà anh nói ra, cô nghe vào lại ngọt ngào đến vậy.
Trong một căn phòng có cửa sổ quay ra biển, Lâm Thanh ngơ ngác nhìn hai bóng người ôm nhau ngoài kia, hai hàng nước mắt chảy dài trên gò má. Tiêu Yêu Diệp nhìn thấy mà xót xa trong lòng: anh quen với việc chịu Thuần Khanh ngược rồi, nhưng mà thanh niên này việc gì phải khổ đến vậy? Thân là một ngôi sao trẻ tiềm năng, fan hâm mộ nhiều vô số, muốn có được sự trân trọng của ai mà chẳng được, đằng này lại đau khổ vì một cô gái đã có vị hôn phu là sao chứ.
Anh lấy khăn giấy trên bàn, đưa cho cậu. Lâm Thanh không nhận, anh hết cách đành phải giúp cậu lau nước mắt, đây là bản tính vốn có của một người phái mạnh, dù là đồng tính nhưng anh cũng là công, còn cái cậu Lâm Thanh này, nhìn cái làn da mềm mại trắng nõn như em bé, nhìn cái mái tóc dài mượt mà, chắc chắn là thụ.
Nhưng lau rồi vẫn rơi nữa, anh tức tối giật sợi dây buộc màn cho tấm màn rủ xuống. Tầm mắt nhìn ra hai bóng dáng bên ngoài bị chặn lại, Lâm Thanh chuyển sang ngơ ngác nhìn anh, nhưng nước mắt đã từ từ ngừng chảy.
“Một người con trai mà khóc khóc như vậy có xem được không hả? Đã đau lòng sao còn cứ nhìn chứ?”
Thực ra thì không thể đánh đồng Lâm Thanh với khái niệm “con trai” được. Cậu là tiểu thụ, không những vậy còn là nhược thụ, nếu không phải bản tính hiền lành lại dịu dàng, làm sao mấy năm qua Gia Áo sẽ đối xử đặc biệt tốt đặc biệt quan tâm với cậu, chứ không phải là thượng cẳng tay hạ cẳng chân nói năng lại không hề khách khí như với Vũ Thần và Mạc Vân chứ. Mà cũng vì vậy, ảo tưởng tình yêu trong cậu mới ngày một lớn dần, cho đến khi không vãn hồi được nữa...
Ngay cả Tiêu Yêu Diệp vừa mắng xong cũng cảm thấy sai sai, nhưng mà không biết mắng lại phải mắng thế nào cho đúng, đành rối rắm đứng một bên.
Lâm Thanh chu miệng, bất ngờ nhào vào lòng Tiêu Yêu Diệp, lớn tiếng khóc rống: “Hu hu, tại sao chứ? Tên Thuần Khanh đó có gì tốt hơn tôi? Khi mà Gia Áo chịu cực khổ lăn lộn trong hắc đạo, ai ở bên cô ấy? Khi mà Gia Áo chịu đau thương, ai giúp cô ấy xoa dịu? Khi đó Thuần Khanh ở đâu? Đến bây giờ cô ấy đứng trên đỉnh núi danh vọng thì cậu ấy lại xuất hiện, nhận lấy hết thảy yêu thương cùng hưởng thụ. Tôi mới là người đáng nhận những thứ đó. Tại sao không phải tôi chứ? Tại sao hết lần này tới lần khác lại phải Thuần Khanh chứ.”
“Thuần Khanh không phải loại người đó.” Tiêu Yêu Diệp cũng rống lên, dám bôi tro trát trấu lên hình tượng nam thần của lòng anh hả? “Thuần Khanh rất hiền lành, nhân phẩm lại tốt. Tuy có hơi bạo lực, nhưng là một người bạn rất tốt. Tôi từ nhỏ lớn lên cùng cậu ấy, đi học lại ở chung một phòng kí túc xá, ai ở bên cậu ấy trước? Ai yêu thương cậu ấy trước? Vậy mà cậu ấy vẫn chọn cái vị hôn thê định ra từ cái thuở nào xa xôi kia. Tôi cũng không có cam lòng!”
Phát tiết những gì trong lòng vẫn giấu kín, Tiêu Yêu Diệp thấy thoải mái hơn rất nhiều. Anh nhìn xuống, bắt gặp một đôi mắt viền hồng hồng rất đáng yêu đang nhìn mình: “Tôi biết.”
“Cậu thì biết cái gì?” Biết mình vừa lớn tiếng, Tiêu Yêu Diệp mím môi, bất giác nhẹ giọng. Thân thể của Lâm Thanh nhỏ nhắn thật, nhỏ hơn Thuần Khanh cao lớn là rất nhiều, lại còn mềm mại, hương thơm dụ hoặc... Tiêu Yêu Diệp lắc lắc đầu để xua đi những suy nghĩ không đứng đắn hiện lên trong đầu mình.