Nếu phải kể đến những hoạt động không thể thiếu của Gia Áo mỗi đêm thì chắc chắn là có cuộc gọi cho Thuần Khanh.
- Alo, thê quân.
Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói trầm ấm dịu dàng làm môi Gia Áo cong lên thành một nụ cười.
- Ừm, Thuần Khanh, anh ăn tối chưa?
- Anh vừa ăn xong, em ăn chưa?
- Rồi, nhưng không nhiều lắm.
- Sao vậy? Thê quân không biết lo cho mình gì hết!
Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói hờn dỗi, làm cho nét cười bên khoé miệng Gia Áo càng sâu thêm. Cô luôn thích trêu chọc Thuần tiểu bạch thỏ. Quả vậy:
- Tại chủ quán nấu không ngon bằng anh mà. Thuần Khanh, em nhớ anh. Thi đấu xong em sẽ đưa anh về Tô gia ngay mới được. Hừm, khi đó anh sẽ nấu cho em một ngày ba bữa, còn phải nấu canh bổ dưỡng, làm điểm tâm, pha trà nữa. Nếu mà ăn đồ anh nấu, em thành heo cũng cam lòng
- ... Thê quân, em thật xấu xa!
Thuỷ và Thổ đang nghe lén ngoài cửa: Quào, thủ lĩnh đúng là thật xấu xa, thủ lĩnh với đại ca còn ngọt ngào chết ruồi, ngọt chết luôn mấy con người nghe ké, làm mấy thặng nữ như họ gato. Nhưng mà thủ lĩnh cứ ăn hiếp người đáng yêu như đại ca, phải quay về mách với đồ đệ ruột của đại ca là Mạc Vân mới được. Hí hí.
Rùng mình, không nghe, không nghe nữa!
Cho đến ngày quyết đấu, vị thủ lĩnh đầy “tội nghiệp” mới gặp được tiểu bạch thỏ thật sự mà cô mong chờ bấy lâu. (Cả tuần á, lâu lắm. Việc gặp tiểu bạch thỏ “cáo già” làm tam quan của cô mất cân bằng nghiêm trọng, phải lấy lại thăng bằng trong cuộc sống thôi.)
Tràng quyết đấu của Đông Nữ tộc hoành tráng y như...đài đấu võ ở chi nhánh của Mode, chỉ khác ở chỗ nó toàn những người mặc quần áo cổ trang, phong cách cũng cổ xưa. Đã nhìn qua truyện một lần nên Gia Áo không mấy ngỡ ngàng khi bước vào, nhưng mà Ngũ hành tỷ muội (Kim Mộc Thuỷ Hoả Thổ) thì lại tỏ ra rất hứng thú với mấy thứ nhìn cổ cổ này. Hành vi đó vào trong mắt của Lăng gia đương nhiên chính là một đám lỗ mãng không hiểu quy củ, thua xa sự bề thế nghiêm trang của Lăng gia họ.
Bên Lăng Băng có thợ trang điểm, chuyên gia dinh dưỡng, bác sĩ gia đình...các loại, vừa nhìn vào Gia Áo đã cảm thấy trào phúng. Còn Ngũ hành tỷ muội thì bật cười thành tiếng. Vẫn là Quý gia chu đáo và ổn thoả, mời cho Gia Áo cả một hàng bác sĩ, nếu có sơ xuất gì thì có thể nhanh chóng cứu chữa được.
Mặt Lăng Băng đen lại: “Gia Áo, cô cười cái gì?”
Gia Áo nhún nhún vai vô tội: “Tôi có cười đâu?”
“Hừ, cô không cười, thủ hạ của cô cười, không lẽ không nên có một lời giải thích sao?”
“À, cô có thể nói thủ hạ của cô nhìn vào tôi mà cười, tôi cũng sẽ không có ý kiến.”
Cơ mặt Lăng Băng co rút dữ dội, một lát sau bên đó xảy ra lục đục nội bộ:
- Nè, cô đánh phấn đi đâu vậy?
- Xin lỗi xin lỗi.
- Cái con nhỏ Tô Gia Áo này, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, hãy đợi đấy.
Gia Áo chẳng dư hơi mà quan tâm, cô đang đá lông nheo với người con trai có suối tóc bạch kim dài đang đi vào kia, anh cũng dùng đôi mắt thỏ hồng hồng dễ thương mà nhìn cô, làm cô chỉ muốn bay ngay lại gần mà thân thân một trận.
Nhận ra ánh nhìn háo sắc của Gia Áo làm con trai mình xấu hổ đỏ mặt cúi đầu, Quý Vô Song trừng Gia Áo một cái. Gia Áo rùng mình, cùng một màu mắt, thế quái nào một phía đầy đáng yêu, còn người kia lại đầy sát khí vậy chứ.
Gia Áo nghĩ vậy, nhưng đây là mẹ chồng tương lai, cô ngoan ngoãn dời tầm mắt, chuyển sự chú ý tới đấu trường.
Người của Đông Nữ tộc thích làm màu mè mọi thứ lên nhỉ? Đi thi đấu mang theo chuyên gia trang điểm, chuyên gia dinh dưỡng, đấu trường thì có một cột cao treo tú cầu, ai bắt được chắc là người thắng ha? Thật rườm rà. Cô muốn trở về bên mấy anh em của mình, cái nơi mà không vừa lòng là tìm nhau ra chỗ trống choảng một trận, sứt đầu mẻ trán không đứng dậy được rồi thì nói chuyện giảng hoà.
Có thứ gì đó chói vào mắt Gia Áo, cô nhìn lên, đứng cạnh Lăng gia chủ Lăng Sương lúc này là Mạc Vân, anh dùng mặt gương trong chiếc đồng hồ quả quýt nhỏ, trông thì như đang xem giờ nhưng thật ra là đang phản chiếu ánh sáng vào mắt Gia Áo, đây là tín hiệu mọi việc đã sẵn sàng, theo một cái chớp mắt của Gia Áo, ánh sáng phản chiếu bé nhỏ đấy cũng biến mất, bao nhiêu cao thủ ở đây cũng không kịp phát hiện ra.
Đã có thể yên tâm lên đài rồi.
Sau một tràng lễ nghi dặn dò phát biểu, cuối cùng hai tuyển thủ cũng được đọ sức.
Lăng Băng ngay lập tức tấn công về phía Gia Áo, vừa đánh vừa cười nửa miệng: “Gia Áo, tôi sẽ đánh cho cô thua thảm hại, tôi sẽ để cô đủ mất mặt trước Thuần Khanh!”
Gia Áo: “...” Bà này lấy đâu ra tự tin đó vậy? Đúng là tuổi trẻ khí thịnh sao? Còn cô thì già rồi nên không ngáo đá như cô ta được?