CHƯƠNG 27
☆、027
Edit: Thanh Thạch
Hoa nở hai đoá, mỗi bông một cành.
Lại nói Lê phủ bên này, đuổi đi Lê Diệu Nam cái bạch nhãn lang này, cùng ngày Mã Ngọc Liên liền không thể chờ đợi được mà đi Cảnh Lan viện kiểm kê đồ cưới của Lâm Dĩ Hiên.
Lão phu nhân biết được tin tức xong, trong lòng thầm mắng Mã Ngọc Liên bất hiếu, nhẹ nhàng một câu sai người phong tồn đồ cưới, nói kia dù sao cũng là đồ của Lâm Dĩ Hiên, ai cũng không được động vào, sau đó, dùng tốc độ cực nhanh, đem toàn bộ đồ cưới vào phòng mình.
Mã Ngọc Liên tức đến ngã ngửa, thị vội trước vội sau vì ai, không nghĩ tới bị lão phu nhân chặn đường.
Cô cô, chất nữ cái gì, đứng trước lợi ích thì đều vứt đi.
Mã Ngọc Liên vắt hết óc muốn lấy đồ từ trong tay lão phu nhân.
Lão phu nhân lớn tuổi càng thích tiền bạc bàng thân, cho dù nhi tử hiếu thuận nhưng nào có như bạc sờ được giữ được, quan trọng nhất là trong lòng bà đều là nhi tử của Mã Ngọc Liên, tuy là tôn tử của bà nhưng dù sao cũng cách một tầng. Tuổi càng lớn, dục vọng quyền lực cũng càng lớn, vì địa vị nói một không hai ở Lê phủ, lão phu nhân thế nào cũng không để cho Mã Ngọc Liên được tiện nghi.
Lão phu nhân hiểu rõ, đừng tưởng bà không biết tiểu tâm tư của Mã Ngọc Liên, nếu không phải bà nắm tiền bạc trong tay, Mã Ngọc Liên sao có thể hiếu thuận như vậy.
Mặc kệ Mã Ngọc Liên nói rách miệng, lão phu nhân vẫn đồ sộ không động, nhưng đối với tôn tử bà vẫn rất hào phóng. Thời điểm Lê Diệu Tông rời đi, lão phu nhân nhét cho hắn ta một ngàn lượng.
Lê Diệu Tông từ đáy lòng thật sự thân cận với vị tổ mẫu này.
Mã Ngọc Liên buồn bực không thôi, chỉ mắng nhi tử mình ngu, lão phu nhân cầm nhiều đồ tốt như vậy mà chỉ cho Tông Nhi một ngàn lượng, chút tiền trinh ấy mà đã nghĩ thu mua nhi tử của thị, nằm mơ! Lại vội vàng lải nhải trước mặt nhi tử, cần phải để nhi tử hiểu được, hắn ta là từ trong bụng thị ra, không thể hướng về người ngoài.
Về phần người ngoài là ai ——
Lê Diệu Tông kỳ thật có chút đau đầu, vô luận tổ mẫu hay mẫu thân đều là muốn tốt cho hắn ta, vô luận hai người có tranh thế nào, chiếm tiện nghi cũng chỉ là hắn ta và đại ca. Hắn ta thật sự không hiểu, mẫu thuân và tổ mẫu cần gì phải tranh như vậy, thế là thu dọn đồ đạc chuồn mất.
Đương nhiên, trước khi đi hắn ta cũng không quên dỗ tốt tổ mẫu và mẫu thân, làm bọn họ đều cho rằng mình là nhi tử (tôn tử) nghe lời.
Dĩ vãng có Lê Diệu Nam như cái đinh trong mắt, tranh đấu giữa lão phu nhân và Mã Ngọc Liên còn không rõ ràng. Hiện giờ Lê Diệu Nam bị đuổi khỏi cửa, đồ cưới của Lâm Dĩ Hiên không phải số lượng nhỏ, Mã Ngọc Liên vốn bởi vì xuất thân không tốt mà không có đồ cưới, đối với khoản tiền lớn như vậy, thị chỗ nào nhịn được, bất hoà giữa bà tức cũng dần trồi lên mặt nước.
Hai người bên này đấu đến lợi hại, thời điểm cuối tháng, thương hộ tiến đến đòi nợ, lão phu nhân và Mã Ngọc Liên trợn tròn mắt. Nhìn bốn chưởng quầy trước mặt, Mã Ngọc Liên tái mét, không hề giữ hình tượng mà rống giận: “Đây là có chuyện gì?”
Mấy vị chưởng quầy biến sắc, trong đó có một người đứng dậy, lạnh lùng nói: “Phu nhân chẳng lẽ muốn quỵt nợ?”
Lão phu nhân tức giận đến phát run: “Ngươi, ngươi nói cho ta, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Lê gia lúc nào thì thiếu nợ, ta sao lại không biết?” Vị chưởng quầy này lão phu nhân nhận được, nghe nói cửa hàng này sau lưng có chỗ dựa là Thân vương phủ, Lê gia tất nhiên không đắc tội nổi.
“Ngày trước mừng thọ lão phu nhân, mua không ít đồ từ cửa hàng của chúng ta, nói tốt cuối tháng sẽ trả, như thế nào? Các ngươi không thừa nhận?” Lưu chưởng quầy lạnh lùng nhìn bọn họ, đối với cả nhà này đều không để vào mắt, cái gì hiền đức hiếu thuận cũng chỉ có thể lừa gạt dân chúng không biết chuyện, nhà giàu chân chính, ai mà không có vốn riêng. Thật cho rằng vin được Thượng thư phủ là có thể vô tư, chỉ là một cái thứ nữ mà thôi.
Mã Ngọc Liên hai mắt biến đen, thanh âm cũng run rẩy: “Đây, đây là nợ của tức phụ lão nhị…” không liên quan đến Lê phủ.
Mã Ngọc Liên còn chưa nói hết, Lưu chưởng quầy đã không kiên nhẫn mà nói: “Ta chỉ biết là Lê phủ chuẩn bị thọ yến, tổng cộng hai vạn sáu ngàn ba trăm hai mươi ba lượng, bỏ đi số lẻ, các ngươi đưa hai vạn sáu ngàn ba trăm lượng là được.”
“Chỗ này của ta cũng có bảy ngàn sáu trăm lượng.”
“Còn của ta, một vạn hai ngàn tám trăm lượng.”
“Ta là chín ngàn lượng.”
Mấy vị chưởng quầy lần lượt báo nợ, Lưu chưởng quầy thản nhiên nói: “Tổng cộng năm vạn năm ngàn bảy trăm lượng, các vị này lần lượt là chưởng quầy ở Tụ Bảo trai, Vân Hoa bố hàng, còn có Phúc Lai lương du.”
Lão phu nhân và Mã Ngọc Liên vừa nghe, tâm đều lạnh, mấy cửa hàng này sau lưng đều có chỗ dựa, trong đó núi dựa của Vân Hoa bố hàng thấp nhất nhưng cũng là sản nghiệp của Ngự sử phu nhân, bọn họ căn bản không có khả năng quỵt nợ.
Mã Ngọc Liên tức giận đến tim cũng đau, trong lòng hận đến ngứa răng, hoài nghi đây là Lâm Dĩ Hiên cố ý tác quái, bằng không cửa hàng ở Dương Châu nhiều như vậy, vì sao lại cố tình tìm mấy nhà này mua đồ, oán hận nói: “Các ngươi tìm Lâm Dĩ Hiên mà đòi, chính là song nhi của Cảnh Dương hầu phủ, y là tức phụ lão nhị nhà ta, công việc của thọ yến đều là y xử lý.”
Lý chưởng quầy cười nhạo một tiếng: “Phu nhân chớ không phải là đang nói giỡn chứ, trên giấy tờ ký chính là Lê phủ, ta chỉ nhận tiền không nhận người, nếu phu nhân không trả, tiểu nhân đành phải báo quan.”
Mã Ngọc Liên đứng ở một bên giả chết, công trung ở Lê phủ cũng không có nhiều bạc như vậy.
Lão phu nhân tức đến khó thở nhưng cũng không biết làm thế nào, đối mặt với mấy vị chưởng quầy gây sự, chỉ có thể đau lòng xuất tiền túi, sai người đi lấy bạc của bà ra.
Thật vất vả đuổi mấy vị chưởng quầy đi, lão phu nhân liền tức đến ngã bệnh, liên tiếp vài ngày đều ăn không ngon. Đồ cưới của Lâm Dĩ Hiên còn không có cầm nóng, vốn riêng của bà đã ra ngoài hơn phân nửa, trong lòng bà sao có thể không khó chịu, may mà hai tiểu súc sinh kia đã bị đuổi ra khỏi phủ. Lão phu nhân lập tức phân phó người gác cửa, thấy hai bạch nhãn lang kia liền đánh đuổi ra ngoài.
Mã Ngọc Liên vui sướng khi người gặp hoạ, sau lại cảm khái thay cho kẻ địch. Thấy lão phu nhân kinh ngạc, trong lòng thị quả thật cao hứng, ai bảo lão gia hoả kia chiếm lấy đồ cưới của Lâm Dĩ Hiên. Nhưng thanh toán mấy vạn lượng bạc cho người khác, Mã Ngọc Liên lại có chút khó chịu, những cái đó đều là đồ của nhi tử thị….
Quan hệ bà tức lập tức hợp lại, có cùng địch nhân liền có cùng ngôn ngữ, mỗi ngày nguyền rủa Lê Diệu Nam, trù hắn chết ở bên ngoài.
Lê Diệu Nam quả thực chính là liều thuốc làm dịu đi quan hệ của bọn họ.
Trong lòng càng thêm kiên định, phải bảo vệ tốt đồ cưới của Lâm Dĩ Hiên, ngàn vạn không thể để hai người kia lấy về, dù sao việc này bọn họ cũng không chiếm lý.
.
Lê Diệu Nam và Lâm Dĩ Hiên đến bến tàu Dương Châu, không trực tiếp đi trạch viện mới mà trở về Lê phủ.
Đoàn người nghênh ngang, chỉ thiếu điều khua chiêng gõ trống, nói cho người qua đường Lê gia nhị thiếu gia trở lại.
Diễn trò phải làm nguyên bộ, nếu đã quá kế, Lê Diệu Nam không muốn lưu lại bất luận tai hoạ ngầm nào. Hắn và Lê lão gia là phụ tử, tầng quan hệ huyết thống này không cắt được, cho dù hắn đã quá kế, Lê lão gia nếu lấy thân phận áp hắn, tuy hắn có thể không để ý tới nhưng rốt cuộc đối với thanh danh cũng không tốt. Về sau hắn muốn hành tẩu trong quan trường, chú trọng nhất chính là thanh danh, hắn không muốn tiền đồ của mình bị một nhà xấu xa này làm hỏng.
Chuyện Lê Diệu Nam bị quá kế, đại bộ phận người ở thành Dương Châu đều biết, được đến mức này cũng là một phần công lao tuyên truyền của hắn.
Đến cửa Lê phủ, không có gì bất ngờ, gia đinh ở cửa đóng chặt đại môn, không cho đoàn người bọn họ tiến vào.
Lê Diệu Nam cũng không sợ doạ người, lập tức kéo giọng khóc lớn: “Phụ thân không cần hài nhi nữa sao, vì sao ngay cả cửa cũng không cho hài nhi tiến vào?”
Lâm Dĩ Hiên vẻ mặt hắc tuyến, hai má trướng đến đỏ bừng, chưa bao giờ gặp chuyện như vậy, y chỉ hận không tìm được cái lỗ nào để chui vào.
Lê Diệu Nam khóc đến bi thống vạn phần, đánh chửi gia đinh, nói hắn là Lê gia nhi tử, vì sao lại ngăn hắn, đến tột cùng là ai cho bọn gã lá gan.
Mắt thấy người tập trung ở cửa Lê phủ nhiều hơn, chung quanh người xem náo nhiệt chỉ trỏ, gia đinh vội vàng đi vào bẩm báo.
Lão phu nhân vừa nghe bọn họ trở về liền phát lửa giận lên người gia đinh, chỉ vào mũi gã chửi ầm lên: “Đánh, đánh ra ngoài cho ta, đánh đi, làm cho bọn nó cút! Lê gia không có tử tôn như vậy!”
Mã Ngọc Liên hận ý khó tiêu, lặng lẽ kêu ma ma tâm phúc lại đây, dặn dò vài câu, lại đưa cho mụ một tờ ngân phiếu.
Vương má má gật đầu, đảo mắt một cái, vỗ ngực nói: “Cam đoan làm tốt việc này.”
Mã Ngọc Liên thả lỏng, vội vàng an ủi lão phu nhân: “Cô, ngài đừng tức giận, cẩn thận chú ý thân mình, ngài chính là trụ cột của Lê gia chúng ta, không cần để ý tới hai bạch nhãn lang kia.”
Khuôn mặt lão phu nhân âm trầm, trong lòng hận lắm. Nhớ tới năm vạn năm ngàn bảy trăm lượng bạc kia bà liền khó chịu, nếu không có đồ cưới của Lâm Dĩ Hiên bổ khuyết, bà lúc này chỉ hận không thể xé xác hai tiểu súc sinh kia mới được.
Lê Diệu Nam ở cửa khóc đến tê tâm liệt phế: “Phụ thân, lão phu nhân, các người không cần hài nhi nữa sao?”
“Cút cút cút, đừng nháo trước cửa Lê gia, lão phu nhân nói, Lê gia không có tử tôn như ngươi.” Gia đinh một bụng tức giận, lúc này tất nhiên không hoà nhã với Lê Diệu Nam, huống chi còn là một kẻ bất lực thân vô tài sản.
Lê Diệu Nam cực kỳ bi thương, liên tục lui lại phía sau vài bước, vẻ mặt khó có thể tin được: “Không có khả năng, ta muốn gặp lão phu nhân, ta là thân tôn tử của người, người không có khả năng bảo ta cút…”
“Bảo ngươi cút thì cút, cũng không phải người Lê gia, còn lằng nhằng ở đây làm gì! Nhị thiếu gia, nếu ngươi không đi, đừng trách chúng ta không khách khí!” Dù sao lão phu nhân cũng không muốn thấy hắn, nếu nói đánh ra ngoài, gã tất nhiên muốn theo phân phó mà làm việc.
“Không —-” Lê Diệu Nam bị đả kích lớn, che ngực ảm đạm.
Hai mươi mấy gia đinh vây quanh hắn chuẩn bị đánh.
Lê Diệu Nam rũ xuống mi mắt, che giấu khoé môi châm chọc, gia đinh lớn mật như thế chỉ sợ cũng chưa nói cho nhóm chủ tử của bọn gã biết chung quanh có người xem náo nhiệt. Mã Ngọc Liên yêu quý thanh danh, nhất định sẽ không để người hành hung hắn trước mặt công chúng, nhưng thế này cũng tốt. Thấy chung quanh người tụ tập ngày càng nhiều, Lê Diệu Nam cũng không định diễn tiếp, vẻ mặt bi thống quỳ xuống đất, quyết tuyệt nói: “Bá phụ, Lê lão phu nhân, hài nhi xin quỳ lạy các người một lần, về sau nhất định sẽ không lại đến quấy rầy, từ nay trở đi, hài nhi là lục phòng nhi tử!”
Người vây xem thấy hắn xưng hô đều thay đổi, sôi nổi nói chuyện, ánh mắt nhìn về phía Lê Diệu Nam cũng trở nên đồng tình.
Lê Diệu Nam từ đất đứng lên, vẻ mặt thâm tình, nắm chặt tay Lâm Dĩ Hiên.
Lâm Dĩ Hiên hơi giật mình, cảm giác tay như bị đốt nóng, nhẫn lại nhịn mới không bỏ tay Lê Diệu Nam ra.
Chỉ thấy Lê Diệu Nam thực hổ thẹn nói: “Phu lang, thực xin lỗi, đều tại ta vô dụng, đồ cưới của ngươi còn ở trong phủ, xem ra chúng ta không vào được, về sau ngươi đành phải theo ta cùng chịu khổ.”
Quần chúng xung quanh nháy mắt ồ lên.
Lâm Dĩ Hiên hai mắt tối sầm, rất nhanh hiểu được dụng ý của hắn, thản nhiên nói: “Chúng ta đi đi.”
Hai người tại trong mắt mọi người, nghèo túng, thê lương, chậm rãi nắm tay nhau từ cửa Lê phủ bước đi…