Xuyên Qua Nhà Có Tiểu Phu Lang

Chương 48: Chương 48




CHƯƠNG 48

Tiểu biệt thắng tân hôn đến hơi muộn :v

.

☆、048

Edit: Thanh Thạch

Lê Diệu Nam dở khóc dở cười, hồi tưởng lại cảm giác vừa rồi, trong lòng kỳ thật có một chút tiếc nuối, còn chưa nếm được hương vị tiểu phu lang đã trốn rồi!

Lê Diệu Nam quyết định, trở về nhất định phải nói cho tiểu phu lang biết, hôn môi không phải như vậy. Trong lòng nghĩ thế, Lê Diệu Nam cũng không chậm trễ, cất bước đi đến chính viện, sắp tối rồi, cũng là thời điểm nên nghỉ ngơi.

Lâm Dĩ Hiên sớm đã khôi phục lại bình thường, một bộ dịu ngoan ngại ngùng, nhìn thấy Lê Diệu Nam mặt không đổi sắc, nào còn một tia nghịch ngợm vừa rồi.

Lê Diệu Nam đầy thâm ý mà nhìn y, trong ánh mắt lộ ra mấy phần trêu tức, còn có một tia ái muội.

Lâm Dĩ Hiên bình tĩnh đáp lại, chỉ coi như không phát hiện, bỏ qua khuôn mặt ửng đỏ của y, hết thảy thoạt nhìn thực bình thường.

Lê Diệu Nam khẽ nở nụ cười, trong lòng càng ngứa, muốn trêu đùa tiểu phu lang của hắn, lập tức kéo người vào ngực, Lê Diệu Nam ra vẻ giáo huấn: “Vừa rồi ngươi làm sai.”

Lâm Dĩ Hiên sửng sốt, cắn chặt môi, ánh mắt u oán nhìn hắn, phu quân vừa rồi không phải không phản đối sao, lúc này lại xảy ra chuyện gì? Không đợi y suy nghĩ cẩn thận, chỉ thấy Lê Diệu Nam cúi xuống, khẽ chạm một cái vào môi y, cười nói: “Phải như thế này mới đúng.”

Lê Diệu Nam vươn đầu lưỡi ra thăm dò, liếm liếm, cảm thấy hương vị không tồi liền hôn y thật sâu.

Đầu Lâm Dĩ Hiên trống rỗng, hai má xoát một cái đỏ hồng đến lỗ tai, tuy vừa rồi là y chủ động nhưng tình huống hiện tại ngược lại, mắc cỡ chết người được không.

Lê Diệu Nam thực vừa lòng phản ứng của y, hôn đủ mới buông tiểu phu lang của hắn ra.

Hai người rửa mặt chải đầu, mãi cho đến lúc nằm thẳng trên giường, ánh mắt Lâm Dĩ Hiên còn mơ hồ bất định, xấu hổ đến thần tình đỏ bừng, chỉ có thể ôm hài tử đang ngủ mà dời đi sự chú ý. Trong lòng có hai người nhỏ xíu đang đánh nhau, một đứa bảo y thừa thắng xông lên, nhanh chóng bắt lấy phu quân, một đứa lại nữu nữu niết niết, ai! Kia thẹn thùng lắm nha!

Trong rối rắm, Lâm Dĩ Hiên mơ mơ màng màng thiếp đi.

Lê Diệu Nam chăm chú nhìn khuôn mặt y ngủ say, thản nhiên nở nụ cười, hắn biết ý tưởng trong lòng tiểu phu lang, cảm thấy hẳn cũng đến lúc rồi. Hắn không ghét tiểu phu lang, thậm chí còn thực thích, thấy nhi tử cùng phu lang, tim hắn đều nhanh tan chảy, cái chuyện này mở đầu thì khó, qua một năm tự điều chỉnh, hắn cho là mình có thể tiếp thu, chẳng qua…

Trong mắt Lê Diệu Nam hiện lên một ý cười giảo hoạt, tiểu phu lang trăm phương nghìn kế câu dẫn hắn mới thật sự thú vị. Hiện nay vẫn trong lúc khoa khảo, việc này cũng không sốt ruột, hắn quyết định chờ một chút, vừa lúc để tiểu phu lang dưỡng dưỡng thân mình.

Tiểu phu lang đáng thương không biết mình lại bị phu quân trêu đùa.

Ngày hôm sau, sinh hoạt hết thảy như thường, Lê Diệu Nam tiếp tục nhốt mình tại thư phòng nghiên cứu công khoá, Lâm Dĩ Hiên thì phân phó hạ nhân mua không ít đá tiêu về, an bài một đại viện tử, sai người nghiêm khắc canh gác, mang tới vài tâm phúc, bắt đầu công trình chế băng.

Lê Diệu Nam để mặc y đùa nghịch, tiểu phu lang nhà hắn thích mấy cái đó, chỉ cần cao hứng là được.

Ngày ấm áp vẫn luôn trôi qua đặc biệt nhanh, từ sau khi hôn môi, không khí giữa hai người càng thêm thân mật, mỗi buổi sáng Lê Diệu Nam sẽ thơm nhẹ trán phu lang nhà mình một cái, thời điểm cao hứng cũng hôn y một chút.

Lâm Dĩ Hiên từ thẹn thùng đến quen dần, tới khi thỉnh thoảng phản kích, trộm thơm lại cũng chỉ mất có ba ngày mà thôi.

Lê Diệu Nam chỉ biết cảm thán tiểu phu lang nhà hắn thật đúng là vận dụng linh hoạt, học gì cũng nhanh!

Lưu má má ở bên nhìn, vừa vui mừng lại vừa khó chịu, ban ngày ban mặt, tình cảm giữa công tử với cô gia quá tốt, tuy đây là chuyện đáng mừng, nhưng… rốt cuộc có chút đồi phong bại tục! Nếu để người ngoài nhìn thấy thì thế nào?

Sốt ruột của Lưu má má người ngoài tất nhiên không biết, nhưng có biết thì cũng chẳng ai để ý!

Lê Diệu Nam bình thường rất chú ý chi tiết, lúc nhiều người tuyệt đối sẽ không làm ra hành động vượt rào, chẳng qua Lưu má má người già thành tinh mới có thể nhìn ra một ít manh mối. Lê Diệu Nam tỏ vẻ, phu phu hai người thân mật là chuyện bình thường, Lưu má má không cần đại kinh tiểu quái, có oán chỉ oán bà quá khôn khéo, trách được ai?

Đây đại khái chính là cái gọi là bắt chó đi cày, một mảnh hảo tâm của Lưu má má bị mặc kệ.

Lâm Dĩ Hiên thì vui vẻ vô cùng, toàn bộ tháng tám, y kiếm được khoảng chín ngàn lượng ngân phiếu, dựa theo cách nói của Lê Diệu Nam chính là kiếm tiền đếm tới tay rút gân, thích không chịu được, Dương Châu quả nhiên không hổ là nơi phồn hoa giàu có và đông đúc.

Lê Diệu Nam bên này thì ôn tập lại công khoá một lần, tập trung giải đề thi Hương những năm trước, hắn tin chiến thuật biển đề thi của hiện đại khẳng định có tác dụng.

Lúc giải đề, có chỗ nào không hiểu, hắn sẽ thỉnh giáo Lâm Dĩ Hiên, không hề thấy tự ti khi học hỏi người dưới, học vấn của Lâm Dĩ Hiên tốt hơn hắn, hắn chỉ thấy kiêu ngạo.

Trương Khải Hiền liên tục hơn mười ngày không tới, Lê Diệu Nam thấy hơi kỳ quái, đến Trương phủ mới phát hiện, vị tam biểu ca này đang kêu khổ thấu trời, bị lão tử nhốt trong phòng nghiên cứu học vấn, chuẩn bị cho kỳ thi Hương tháng chín.

Lê Diệu Nam đối với chuyện này không có chút nào đồng tình, chỉ trào phúng cười với hắn ta, càng biểu hiện như hài tử ngoan, thỉnh giáo mấy vị trưởng bối Trương gia những chỗ không hiểu.

Nhị cữu phụ thấy thế liên tục gật đầu, hài tử nhà người khác ngoan lắm, vì thế, nhị cữu phụ nháy mắt hoá thân thành kế phụ, tam biểu ca tiếp tục bị chà đạp, thẳng đến ngày đi Kim Lăng, sắc mặt vẫn không tốt.

Lê Diệu Nam không thèm để ý, tam biểu ca vốn thông minh, đầu óc nhanh nhạy, chỉ là tâm không ở chỗ học vấn, chỉ thích thơ từ ca phú, muốn làm một tài tử phong lưu, bằng không mấy năm trước đã trúng Cử nhân, làm sao phải chờ đến hiện tại, nhị cữu phụ cũng là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Gần tới tháng chín, thời tiết dần chuyển lạnh, Lê Diệu Nam sắp phải đi Kim Lăng, Lâm Dĩ Hiên buông hết mọi sự trong tay, bắt đầu chuẩn bị hành lý cho hắn.

Trong lòng Lê Diệu Nam ấm áp dào dạt, nhớ hồi đi Tô Châu, tiểu phu lang đang ở cữ, hắn chỉ thu thập vô cùng đơn giản liền đi. Cho dù đồ vật đủ dùng nhưng ngày qua quả thật không tốt, toàn thân khó chịu, ăn không ngon, ngủ không yên, làm gì cũng không quen.

Hiện giờ có tiểu phu lang chuẩn bị, tất nhiên là không giống lúc trước, chỉ là….

Lê Diệu Nam nhìn hai cái thùng to ở cửa, không biết là cảm động hay đau đầu.

Lâm Dĩ Hiên nhẹ nhàng mỉm cười, liếc hắn một cái: “Nhìn ngươi ngốc kìa, mấy cái đó không phải để ngươi mang đi trường thi.” Nói xong, xốc mành xe ngựa lên, chỉ một cái túi lớn bên trong: “Đây mới là đồ dùng cho cuộc thi.” Bên trong có lư hương, nhang, ấm nước, nến, bút, mực, chăn, nghiên mực, còn có một cái gối cùng một cái bô nhỏ, đậy nắp vào sẽ không tản ra mùi khác thường, ngoài ra còn có chậu và khăn mặt, trừ đồ ăn ra, mọi thứ đều đầy đủ.

Lâm Dĩ Hiên nhu hoà nhìn hắn, tiếp tục cẩn thận dặn dò: “Đồ ăn ngươi đến Kim Lăng hẵng chuẩn bị, hiện giờ mặc dù thời tiết chuyển lạnh nhưng ta sợ để lâu sẽ hỏng.”

Lê Diệu Nam cười, lời hay há miệng liền đến: “Vẫn là phu lang cẩn thận.”

Lâm Dĩ Hiên hơi đỏ mặt, chỉ một tiểu tư nói: “Lần này mang cả hắn đi cùng, không có việc gì để hắn chạy chân, bưng trà rót nước cái gì, so với một mình ngươi vẫn tốt hơn.”

Lê Diệu Nam hổ thẹn một phen, lần trước thi Đồng hắn đúng là quên dẫn người hầu hạ, ngẫm lại cũng thật khờ, giữa trời nắng còn chạy tới cửa nha môn chen rách đầu nhìn yết bảng.

“Ngươi cũng phải chiếu cố mình và nhi tử thật tốt.” Lê Diệu Nam giữ chặt tay y, đặt bên môi hôn hôn, sau đó chỉ huy hạ nhân bê thùng lên xe ngựa, miễn cho trước khi đi còn phải đưa đến dọn đi.

Đêm đó, phu phu hai người nói lời tạm biệt. Tiểu Húc Nhi hiện giờ đã có thể phát ra tiếng a a a, tiểu móng vuốt cũng biết hại người, thấy cái gì cũng muốn nắm, vẻ u sầu khi ly biệt của hai người khi bị nó thường thường ngắt lời cũng trở thành hư không, bầu không khí cũng trở nên ấm áp.

Sáng sớm hôm sau, Lê Diệu Nam chuẩn bị khởi hành, Lâm Dĩ Hiên nhịn không được mà đỏ hốc mắt, ôm hài tử lưu luyến nhìn phu quân nhà mình.

“Đừng lo lắng, ta sẽ mau trở về.”

“Ta biết.” Lâm Dĩ Hiên rầu rĩ nói, y biết Lê Diệu Nam rất nhanh sẽ trở lại, nhưng y vẫn nhớ.

Lê Diệu Nam cười cười, bất đắc dĩ nhìn tiểu phu lang nhà mình, lặng lẽ ghé vào tai y nói nhỏ một câu.

Lâm Dĩ Hiên thực xấu hổ lườm hắn một cái, trên mặt nổi lên đoá đoá đỏ ửng.

Lê Diệu Nam cười đến thoải mái thích ý, ôm chầm ấu tử mềm mại, bước lên xe ngựa, phất tay: “Ngươi mau về đi.”

Lâm Dĩ Hiên hoảng hốt nhìn hắn, thấy xe ngựa càng lúc càng xa, thẳng đến khi không tìm thấy tung tích mới mất mát xoay người hồi phủ.

Y phát hiện, phu quân vừa mới rời đi, mình đã bắt đầu nhớ rồi.

Lê Diệu Nam lần này đồng hành cùng Trương tam biểu ca, hai người ước gặp nhau ở đình cách thành mười dặm.

Trương Khải Hiền thấy hắn liền không có sắc mặt hoà nhã, bộ dáng kia như là hận không thể cắn hắn một hơi: “Ngươi đến rồi.”

Lê Diệu Nam ôn hoà hữu lễ, chắp tay: “Tam biểu ca khoẻ.”

“Ta không khoẻ.” Trương Khải Hiền nặng nề nói, kéo dài ngữ điệu, vỗ vỗ mặt mình: “Ngươi nhìn xem, nương đều nói ta gầy, tinh thần cũng héo rũ, ta một chút cũng không khoẻ.”

Lê Diệu Nam cười nhạo một tiếng, không lưu tình chút nào mà nói: “Ngươi có béo quay nhị cữu mẫu cũng sẽ nói ngươi gầy.”

“Ngươi có ý gì? Ngươi có còn lòng đồng cảm hay không?” Trương Khải Hiền cực kỳ không vui, chui vào xe ngựa của Lê Diệu Nam, đuổi tiểu tư đi một bên, tính toán lý luận với tiểu biểu đệ.

Lê Diệu Nam vội vàng nói: “Đừng, ngươi là tài tử phong lưu, ngàn vạn không thể hoá thân thành nhị cữu phụ.”

Trương Khải Hiền trừng hắn: “Ngươi cũng biết phụ thân ta đáng ghét, vậy ngươi làm chi mà thấy chết không cứu.”

Lê Diệu Nam nhướn mày mỉm cười, đương nhiên sẽ không nói cho hắn ta biết, kỳ thật mình còn bỏ đá xuống giếng: “Nhị cữu phụ rốt cuộc là trưởng bối, ngươi cũng nên nghe lời, đừng làm ông ấy bận tâm, đợi cho tên đề bảng vàng, tuỳ ngươi hồ nháo thế nào nhị cữu phụ cũng không nói một câu.”

“Ngươi nói cũng đúng.” Trương Khải Hiền gật gật, ngưng mi bắt đầu trầm tư, ánh mắt càng ngày càng sáng, càng nghĩ càng cảm thấy lời này chính xác, ảo não mà vỗ cái bàn nhỏ bên cạnh: “Sao ta lại không nghĩ ra.”

Lê Diệu Nam vội vàng ngăn hắn ta lại: “Đừng kích động, xe ngựa không rắn chắc, không chịu nổi lực đạo của ngươi.”

“Đức hạnh!” Trương Khải Hiền lườm hắn một cái, điển hình qua sông đoạn cầu, xoay người liền xuống xe ngựa, trở lại xe của mình.

Lê Diệu Nam rất kinh dị phát hiện, vị biểu ca nhà mình thế mà thật sự bắt đầu nghiêm túc đọc sách, ăn cơm đi ngủ đều ôm sách luận.

Lê Diệu Nam không còn gì để nói, không biết nhị cữu phụ thấy biểu hiện của tam biểu ca có vui mừng hay không!

Nhưng với hắn mà nói, hiệu quả cũng rõ ràng, thấy tam biểu ca nghiêm túc như thế, hắn chỗ nào còn dám chậm trễ, dọc đường đi càng dụng công ôn tập công khoá, quyết định làn này nhất phải thi được hàng đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.