Xuyên Qua Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con

Chương 63: Chương 63: Chổi chà




Edit: Hong Van

Beta: Tiểu Tuyền

Tiêu Lê Hoa đứng ở đó, khuôn mặt bình thường ôn hòa có chút căng ra, liếc mắt nhìn qua Phương thị và Như Ý, cũng không nhìn Tử thị, nàng biết rõ Tử thị đến đây khẳng định cũng là bất đắc dĩ.

“Năm đó lão bà bà dạy cho ta những bí phương này đã từng nói những bí phương này có thể bán, nhưng nếu trong nhà tự mình làm để buôn bán thì có thể dẫn đến cửa nát nhà tan, lượng cơm có bao nhiêu thì dùng bấy nhiêu chén, mấy hộ nông gia như chúng ta vẫn nên trung thực chút. Thời gian này cuộc sống của mọi người càng ngày càng tốt, không cần phải kinh doanh, nếu muốn làm, thì dùng bản lĩnh của mình mà làm ra, đừng đi đường ngang ngõ tắt.”

“Như Ý, muội đã tiến vào Cao gia thì hãy lo sống phần của muội đi, đừng mãi nghĩ đông nghĩ tây, nếu như Cao Chính Bình lại bảo muội đến đây, thì hãy nói với hắn ta đã biết chuyện năm đó nhà bọn họ lợi dụng ta để hại người, hiện tại ta giúp đỡ Hoa công tử, cũng là do bọn họ bức thôi. Hắn tốt nhất là đừng đến chọc ta, nếu không đến lúc đó ta tức giận lên cũng không biết là sẽ làm ra được chuyện gì đâu!”

Tử thị nghe thấy thì thầm nghĩ Tứ đệ muội cũng thật là lợi hại, không ầm ĩ không náo loạn, nhưng mà lời nói lạnh như băng thế này vừa ra thì thật đúng là còn có khí thế dọa người hơn cả việc ồn ào một trận.

Cả hai người Như Ý và Phương thị đều há miệng mở to hai mắt, trong lòng nghĩ sao tư thế lúc Tiêu Lê Hoa nói những lời này lại quái như vậy chứ, giống như trưởng bối đang giáo huấn tiểu bối vậy, nàng ta dựa vào cái gì chứ?

Sắc mặt của hai người đều rất khó coi.

Như Ý nói: “Tứ tẩu! Tẩu có biết rõ tẩu làm như vậy sẽ khiến ta lâm vào cảnh nước sôi lửa bỏng không? Tẩu đối xử với em gái chồng như vậy sao? Ta biết rồi, tẩu chính là hận lúc trước ta tính toán Triệu Lâm Đình, khiến tẩu mất thể diện với Triệu Lâm Đình, để hắn trách tẩu. Sau đó ta lại gả cho thiếu gia, gả cho thiếu gia mà tẩu không thể trèo cao được! Cho nên tẩu mới hận ta đúng không, có đúng không?”

Tạ Hữu Thuận cau mày nói: “Như Ý! Muội không biết xấu hổ thì cũng đừng kéo theo người khác như vậy!”

Như Ý ủy khuất nhìn Tạ Hữu Thuận nói: “Tứ ca! Huynh cũng giúp đỡ Tứ tẩu! Ta mới là muội muội ruột của huynh mà!”

Tạ Hữu Thuận nói: “Muội là muội muội ta, nhưng muội đâu bao giờ chú ý đến người ca ca như ta, muội vạch trần vết sẹo của tẩu tử muội chính là đang vạch trần vết sẹo của ta đó! Gả đến Cao gia là do muội tự tìm lấy, tẩu tử của muội không muốn dính líu đến Cao gia, ta cũng không muốn, muội đừng ép chúng ta, nếu không về sau cũng đừng đến gặp chúng ta nữa.”

“Tứ ca!”

Như Ý cắn cắn môi, tức giận dậm chân một cái, nàng thầm nghĩ Tứ ca mọi thứ đều tốt, chính là huynh ấy quá tốt với vợ,lúc trước khi Tiêu Lê Hoa còn bị người ta ghét thì huynh ấy nhường nhịn nàng ta, hiện tại Tiêu Lê Hoa thay đổi thái độ thì huynh ấy lại hận không thể cung nàng ta lên, một chút cũng không để ý sống chết của muội muội này, trong nội tâm Như Ý đã rất thất vọng với người Tứ ca này.

Phương thị nói: “Tứ đệ, không muốn dính líu đến Cao gia cũng được, chúng ta cũng không ép các ngươi, nhưng tại sao giúp đỡ trong nhà làm buôn bán lại không được, Tứ đệ muội nói cái gì mà lượng cơm có bao nhiêu thì dùng bấy nhiêu chén, còn để cho chúng ta dựa vào chính mình, chẳng lẽ trong mắt các ngươi Tạ gia chúng ra cũng chỉ xứng làm nghề trồng trọt thôi sao? Bảo các ngươi giúp đỡ người trong nhà một chút cũng không được sao? Tứ đệ, các người đã giúp đỡ mấy người Tạ Khánh Phong như vậy, chẳng lẽ người trong nhà như chúng ta còn không bằng cả người ngoài sao?”

Như Ý cũng hầm hừ nói: “Nói cái gì lão bà tử, ta thấy chính là nói dối!”

Tiêu Lê Hoa trừng mắt nói: “Cho dù là ta có nói dối thì các ngươi cũng không xen vào được! Đó chính là bí phương của ta, ta muốn cho ai thì cho người đó! Loại người không biết thân biết phận như các ngươi, cho các ngươi thì ta sẽ hối hận chết! Được rồi, không hài lòng cũng ngại phải nói thêm nửa câu, ta thấy có nói gì đi nữa thì các ngươi cũng không quan tâm, vậy thì đi đi!”

“Ngươi đuổi chúng ta đi!” Như Ý trừng to mắt.

“Đúng vậy! Ta làm tẩu tử của ngươi nhiều năm như vậy, ngươi còn không biết tính tình của ta sao, nói chuyện nhẹ nhàng với các ngươi thì các ngươi lại không chịu nghe, vậy cũng đừng trách ta đuổi các ngươi, đi nhanh đi, nếu không đi nhanh thì ta động thủ đó!”

Tiêu Lê Hoa thật sự là phiền rồi, nghĩ đến vốn dĩ Tiêu Lê Hoa lúc trước cũng là một nữ nhân nóng giận lên là vừa đánh vừa mắng, nàng nghĩ thầm bản thân mình cũng nên học tập một chút, dùng phương pháp này đối phó vô lại là tốt nhất.

Tiêu Lê Hoa nói xong thì đi đến góc tường cầm lấy một cái chổi lông quét nhà.

Tử thị thấy thời cơ đến rồi, vội vàng lôi kéo Như Ý và Phương thị để cho các nàng đi mau, lúc này hai người Như Ý và Phương thị mới nhớ đến Tiêu Lê Hoa vốn là một nữ nhân táo bạo hở cái là động thủ, chỉ có điều nửa năm nay nàng đã thay đổi tốt hơn, ngược lại để cho các nàng quên mất lúc trước Tiêu Lê Hoa cũng là một bà điên mà các nàng không muốn trêu chọc đến. Hai người lập tức không cần Tử thị kéo liền tự động lui ra ngoài, sợ Tiêu Lê Hoa sẽ vung chổi đánh mình.

Tạ Hữu Thuận nhìn thấy vợ như vậy thì trong lòng chẳng những không tức giận, mà còn không biết vì sao lại muốn cười, chẳng qua là hắn vẫn xụ mặt đuổi mấy người Như Ý ra ngoài.

“Các ngươi đừng đến nữa, nếu tiếp tục đến, nàng có đánh các ngươi ta cũng mặc kệ.”

“Tứ ca.” Như Ý chật vật đứng vững, kêu một tiếng oán trách, “Huynh không bao giờ nghĩ lúc ta trở về phải ăn nói với thiếu gia thế nào sao? Ta sống không tốt huynh sẽ an tâm sao?”

Giọng nói của Tiêu Lê Hoa truyền ra từ trong nhà: “Bây giờ ngươi trở về chỉ là không hoàn thành chuyện mà Cao gia giao cho ngươi, lỗi không lớn lắm, nếu còn làm phiền ta nữa, ta sẽ nói với người Cao gia là do chán ghét ngươi nên mới không đưa bí phương cho ngươi, chính ngươi xem mà xử lý!”

“Được lắm, được lắm! Thật sự là Tứ tẩu tốt của ta!”’

Như Ý tức đến đỏ mặt, quay người rời đi, ra đến ngoài cửa thì được nha hoàn nâng lên xe, Phương thị vội vàng lên theo, Tử thị còn chưa đi tới thì Như Ý đã để cho xa phu nhanh chóng thúc xe ngựa đi.

Tử thị cũng không tức giận, nói với Tạ Hữu Thuận: “Lần này xem như các đệ đã triệt để cắt đứt tâm tư của Cao gia, nhưng cũng đắc tội với Như Ý rồi, đệ là ca ca của nàng, cũng biết rõ tính tình nàng ấy, về sau cần phải cẩn thận đề phòng nàng. Ta đi về trước đây, đệ phải khuyên nhủ Tứ đệ muội cho tốt, đừng để nàng tức giận.”

“Nhị tẩu đi thong thả.” Tạ Hữu Thuận đưa mắt nhìn Tử thị rời đi, sau đó mới đóng cửa lại.

“Vừa rồi ta đối xử với các nàng như vậy mà chàng không tức giận sao?” Tiêu Lê Hoa đứng trước cửa phòng, nhìn Tạ Hữu Thuận rồi hỏi.

“Không đâu, ta chỉ cảm thấy nàng thật là lợi hại, cho dù không có ta bảo hộ thì nàng cũng không sợ gì, về sau mấy việc thế này cứ giao cho ta là tốt rồi, để cho nàng thấy được ta cũng có chỗ dùng.”

Tạ Hữu Thuận thật sự nghĩ như vậy, bây giờ trong nhà đang sống rất tốt là nhờ có vợ, hắn đang nghĩ bản thân phải xuất lực thật nhiều để có thể che chở ba mẹ con, kết quả vợ vẫn lợi hại giống như trước, một cây chổi lông chà là có thể dọa người khác chạy ra ngoài, hắn thật đúng là có chút uể oải.

Tiêu Lê Hoa nghe xong thì vui vẻ nói: “Đó là người nhà của chàng a, ta ra tay phù hợp, nếu lại có người nào muốn khi dễ mẹ con ta thì lúc đó toàn bộ dựa vào chàng rồi.”

Hai phu thê đi vào phòng, chỉ thấy Thạch Đầu và Mộc Đầu đã leo lên trên giường rồi.

Thạch Đầu nói: “Nương, cô cô bị ngài dọa đi rồi sao? Có phải cô cô lại khi dễ người không? Con nghe cô cô nói muốn cái gì đó từ ngài, nương không muốn cho, Đại bá mẫu cũng thật xấu, còn giúp đỡ cô cô.”

Tiêu Lê Hoa nói: “Thạch Đầu yên tâm đi, không có ai khi dễ nương con đâu, các con xem trong tay nương có thứ này cơ mà!” Nói xong thì quơ quơ chổi lông chà trong tay.

Mộc Đầu nói: “Nương, con sẽ không để người khác khi dễ nương đâu.”

Tiêu Lê Hoa cao hứng nói: “Được a, Tiểu Mộc Đầu còn biết bảo hộ nương, chẳng qua là con còn nhỏ, về sau còn đụng phải chuyện này thì phải tránh đi, đừng để bản thân bị thương. Nếu các con bị thương thì nương còn khó chịu hơn cả khi bản thân nương bị thương nữa, có biết không? Nương đã dạy có con rồi đó, lúc nào thì nên đánh, lúc nào thì nên chạy!”

Tạ Hữu Thuận lấy chổi lông gà trong tay Tiêu Lê Hoa rồi nói: “Nàng a, tương lai không biết sẽ dạy hai đứa nhóc này thành dạng gì nữa.”

Vốn là Thạch Đầu, Mộc Đầu còn có chút nhát gan, hiện tại có cha yêu nương thương, có ăn ngon mặc đẹp, lá gan cũng dần lớn lên, từ hai tiểu oa nhi nhát gan trung thực lúc trước đã biến thành hơi giảo hoạt rồi. Tạ Hữu Thuận thích nhìn thấy nhi tử như vậy, tưởng tượng đến bộ dáng của các con khi trưởng thành thì đã muốn cười, cảm thấy vợ thật không giống với tất cả phụ nhân mà hắn từng gặp, cũng làm cho hắn càng thêm thích nàng, thầm nghĩ cần phải chung sống thật tốt với nữ nhân đã khiến hắn càng ngày càng mê muội này cả đời, nhìn xem hài tử càng ngày càng lớn lên, bọn họ chậm rãi già đi.

Thạch Đầu nói: “Chúng con muốn biến thành viên chè trôi nước, bên trong đen bên ngoài trắng. Chẳng qua chúng con là đen ngọt ngào a!”

Mộc Đầu cũng gật đầu nói theo: “Trong bụng chúng con toàn bộ là đồ tốt a!”

Tiêu Lê Hoa nghe xong thì xoa đầu các con rồi cười, lời nói chính mình vô tình nói ra nhưng lại khiến các con nhớ kỹ, nói không chừng tương lai thật là hai tiểu phúc hắc, vậy thì thật sự tốt quá.

Sau khi cả nhà bọn họ đuổi mấy người Như Ý đi thì vui sướng như không có việc gì, nhưng sau khi Như Ý trở về thì lại tức giận khóc một trận, cáo trạng với cha nương.

Phương thị cũng ở một bên thêm mắm thêm muối nói phu thê Tạ Hữu Thuận có bao nhiêu vô tình, còn nói Tiêu Lê Hoa muốn đánh mấy người bọn họ, khiến Uông thị tức giận muốn đi tìm Tiêu Lê Hoa tính sổ, nhưng bị Tạ Sinh Tài cản lại.

Tạ Sinh Tải thở dài nói: “Không cho các ngươi đi thì các ngươi cũng không nên đi, Lão Tứ đã từng nói là không muốn rồi, vợ của Lão Tứ cũng đã nói như vậy, lần này Như Ý trở về bọn họ đều không muốn đến thì cũng đã khẳng định rồi, các người một hai phải đi đụng vào bức tường này, bây giờ còn muốn trách bọn họ hả, không phải đều là tự tìm sao? Hiện tại ta nói một câu, nếu các ngươi muốn đi tìm bọn họ thì ta không đồng ý!”

Uông thị liền nói: “Lão đầu tử, ngươi không muốn trong nhà sống tốt lên chút sao? Bây giờ trong nhà Lão Tứ càng ngày càng tốt rồi, ta cũng cao hứng, nhưng mấy người Lão Đại vẫn còn khổ như vậy, Như Ý lại càng chỉ còn nhà mẹ đẻ chúng ta làm chỗ dựa thôi. Bây giờ muốn Lão Tứ cho chúng ta một bí phương, chúng ta bắt đầu làm buôn bán,… nói không chừng mấy năm nữa là có thể có tiền như Cao gia, nghĩ đến những ngày đó a, nói không chừng chúng ta còn có thể giúp Như Ý phù chính* rồi. Không phải ông cảm thấy nữ nhi của chúng ta làm thiếp thất là xấu hổ sao? Ông không muốn giúp nữ nhi phù chính sao?”

*Phù chính: Từ thiếp được nâng lên vị trí chính thê (vợ cả).

“Bà câm miệng cho tôi! Cao gia đã có chính thất! Như Ý phù chính sao? Bà là muốn Cao gia hưu nguyên phối kia hay là muốn để bọn họ giáng nguyên phối đó thành thiếp hả? Các ngươi còn nghĩ được như vậy sao? Đó là chuyện mà người thành thật làm ra được hà?”

Tạ Sinh Tài nổi giận, đứng lên nói: “Như Ý, con trở về đi, đã tiến vào cửa Cao gia, con đường này chính là con tự chọn, con hãy tự mình đi hết đi! Tạ gia chúng ta không giúp đỡ được gì cho con, chẳng qua người làm cha này cam đoan với con, nếu Cao gia dám đuổi con đi, nếu không phải là con sai thì chúng ta sẽ làm chủ cho con, nếu là con sai, cái nhà này cũng không thiếu một ngụm cơm cho con!”

“Cha!” Như Ý nhìn Tạ Sinh Tài vén rèm đi vào nhà, tức giận dậm mạnh chân.

“Cái lão già chết tiệt này!” Uông thị thầm nghĩ chính mình như thế nào lại gả cho một lão đầu tử đầu gỗ thế này chứ, nàng không ngớt lời an ủi nữ nhi.

Như Ý vừa tức vừa vội mà trở về, trong lòng thầm nghĩ không thể kể cho Cao Chính Bình những chuyện phát sinh trong nhà được, nếu nói cho hắn biết, hắn lạnh nhạt bản thân mình thì phải làm sao đây? Nàng vẫn là phải nghĩ biện pháp để cho Tứ ca Tứ tẩu cho nàng một bí phương, nếu Tứ tẩu đã dùng chổi lông gà đuổi nàng, nàng sẽ không ôn tồn nữa, phải dùng những biện pháp khác để buộc bọn họ thì càng bớt việc.

Sau khi Như Ý rời đi thì Tiêu Lê Hoa và Tạ Hữu Thuận lại đi lên thị trấn tìm Hoa Hằng thương lượng chuyện thịt lạp khô, đồng thời cũng đến hưng sư vấn tội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.