Xuyên Qua Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con

Chương 52: Chương 52: Mai Hoa giúp đại ân




Tiêu Lê Hoa tìm kiếm Như Ý ở khắp nơi, kết quả tìm không thấy Như Ý, lại gặp được chị dâu Vương thị, vô cùng trùng hợp, nàng đang đi tìm Mai Hoa.

“Muội nói muội đang tìm Như Ý ở đây?” mắt Vương thị trừng lớn, kinh ngạc nói: “Đây cũng thật là đúng lúc, hai cô nương lại cùng nhau trốn người trong nhà, đây là chuyện gì xảy ra.”

Vương thị thực vội vàng, nàng nghe nói có người đặc biệt thừa dịp lúc náo nhiệt này lừa gạt cô nương xinh đẹp, đến lúc đó những cô nương kia đều không có kết quả tốt, cho dù có tìm được trở về thì danh tiếng cũng hư.

Tiêu Lê Hoa cũng gấp, nàng còn có thể nghĩ Như Ý đi tìm lang quân như ý vừa thấy đã yêu, còn Mai Hoa nàng sẽ không nghĩ như vậy, Mai Hoa chính là một cô nương tốt đầy quy củ, nàng ấy lạc với người nhà nhất định không phải cố ý.

“Chúng ta cùng nhau tìm, nhất định có thể tìm được, Mai Hoa không có việc gì.”

Tiêu Lê Hoa khuyên Vương thị, trong lòng nàng nghĩ hôm nay nhiều người, nói không chừng thật chẳng qua là lạc nhau mà thôi, có lẽ trong nháy mắt người bên cạnh sẽ phát hiện được các nàng.

“Tẩu tử, tỷ tỷ!”

Tiêu Lê Hoa vừa nghĩ như vậy, đã nghe tiếng gọi của Mai Hoa, trong lòng nàng nghĩ may quá, mình vừa nghĩ sẽ tìm được người trở về, trên mặt nàng lộ ra mỉm cười quay đầu nhìn xem Mai Hoa, phát hiện bên cạnh Mai Hoa còn có một nam nhân cao lớn trắng trẻo, chính là Triệu Lâm Đình, nàng nghĩ làm sao hai người lại cùng đi một chỗ?

Vương thị kéo tay Mai Hoa trên dưới dò xét, sốt ruột nói: “Mai Hoa, muội không sao chứ? Mới vừa rồi tìm không được muội, làm tỷ lo lắng quá chừng! Nếu tỷ để lạc mất muội thì làm sao ăn nói với nương và ca ca của muội đây chứ! Lần sau muội đi ở phía trước tỷ, để tỷ lạc mất cũng không thể để muội lạc mất được, thật sự làm tỷ sợ muốn chết! Trái tim của tỷ cũng muốn nhảy ra ngoài đây.”

Vương thị thấy Mai Hoa không có gì không ổn, sắc mặt cũng rất bình thường, vỗ vỗ bộ ngực, nghĩ không có chuyện gì là tốt rồi, sau đó ánh mắt của nàng mới nhìn về phía Triệu Lâm Đình, nghĩ thầm đây là đích công tử nhà ai, lớn lên còn rất tốt, hơn nữa vừa nhìn cũng biết là người có tiền, không nói y phục là tơ lụa, trên đầu còn cài trâm Bạch Ngọc, chỉ nhìn túi thơm thêu hoa giắt bên hông kia cùng với ngọc bội trắng nõn nà cũng nhìn ra được gia thế của người này rất tốt.

Triệu Lâm Đình cười cười với Vương thị, sau đó hỏi thăm Tiêu Lê Hoa nói: “Tạ nương tử, ngươi cũng đến nơi này dâng hương thưởng cúc? Thật có nhã hứng.”

Tiêu Lê Hoa cười nói: “Người nông dân chúng ta cũng muốn ngắm hoa đẹp mắt một chút, không có nhã hứng gì.”

Triệu Lâm Đình nói: “Thì ra là vị cô nương này là muội muội của Tạ nương tử, lần này nàng ấy giúp ta một đại ân, tỷ muội các người đều là người tốt, lần trước ngươi đã giúp ta một lần, lần này lệnh muội lại giúp ta một lần, thật là có duyên.”

Triệu Lâm Đình liếc mắt nhìn Mai Hoa, nghĩ thầm khó trách nhìn nàng ấy có chút quen mắt, thì ra lớn lên rất giống với Tiêu Lê Hoa a, có điều khi so sánh với Tiêu Lê Hoa thì càng nhiều một phần ngượng ngùng, Mai Hoa, người cũng như tên, thật sự băng thanh ngọc khiết, tâm địa rất tốt, lần này cũng may nhờ có nàng.

Mai Hoa thấy Triệu Lâm Đình nhìn mình, liền cúi thấp đầu, hướng phía sau tẩu tử né tránh.

Triệu Lâm Đình nhìn lại cười một tiếng.

Vương thị đứng bên cạnh liếc một cái, đem Mai Hoa chắn ở phía sau, hỏi: “Vị công tử này, làm sao Mai Hoa chúng ta giúp ngươi? Ngươi nói nhanh lên, cũng cho người làm tẩu tử như cùng tỷ tỷ yên tâm.”

Tiêu Lê Hoa cũng hỏi Triệu Lâm Đình.

Triệu Lâm Đình nhẹ nhàng ho một tiếng, không muốn trả lời vấn đề này, hắn càng không nói, Vương thị và Tiêu Lê Hoa càng muốn biết, dù sao chuyện này liên quan đến Mai Hoa. Triệu Lâm Đình là một đại nam nhân, nơi này lại có nhiều người như vậy, hắn không để cho người khác giúp, lại để cho Mai Hoa giúp khiến cho các nàng không muốn suy nghĩ cũng không được.

Tiêu Lê Hoa đang suy nghĩ có nên tiếp tục hỏi hay không, chỉ thấy Dương Thảo vội vã chạy đến kéo tay Tiêu Lê Hoa, thấy bên cạnh nàng có người, sắc mặt cổ quái ở bên tai nàng nói nhỏ mấy câu.

Tiêu Lê Hoa trợn tròn ánh mắt hỏi: “Thật sự?”

Dương Thảo gật đầu nói: “Chuyện như vậy có thể nói dối sao? Tỷ đi qua xem một chút đi.”

Tiêu Lê Hoa gật đầu, nói với Vương thị cùng Mai Hoa còn có Triệu Lâm Đình nói: “Ta có việc rời đi trước, tẩu tử, Mai Hoa, chờ lúc rãnh rỗi ta đi thăm các người. Triệu công tử, có việc cáo từ trước.” Nói xong nàng cùng Dương Thảo vội vã mà đi thẳng.

Vương thị có chút bận tâm nói: “Cũng không biết chuyện gì xảy ra, Mai Hoa muội nói chúng ta có nên đi qua xem một chút hay không, nếu có chuyện chúng ta cũng có thể giúp một tay.”

Sắc mặt Mai Hoa cổ quái nhìn thoáng qua Triệu Lâm Đình, vừa lúc Triệu Lâm Đình cũng nhìn về phía nàng, đối với nàng khẽ cười, nàng lại cúi đầu xuống.

Vương thị thấy ánh mắt của hai người bọn họ cùng với vẻ mặt kỳ quái của hai người vừa rồi, nàng không đần, lập tức hỏi bọn hắn có phải biết cái gì hay không. Thấy bọn họ không nói, vẻ mặt cứng ngắc, nàng thật lo lắng có chuyện gì đó, đây cũng là chuyện liên quan đến tỷ muội Lê Hoa và Mai Hoa, nếu các nàng có cái gì không tốt thì nhà mình cũng sẽ bị liên lụy.

Mai Hoa mím môi không nói lời nào, Triệu Lâm Đình thấy nàng như vậy, mặc dù không muốn nói nhưng vẫn đành nói thật với Vương thị.

Sau khi Vương thị nghe xong ánh mắt trợn to, tay bưng lấy miệng.

Như Ý bị tìm được rồi, còn là ở tình huống vô cùng mất hết thể diện, lúc đó nàng ta đang cùng một người đàn ông trong một căn phòng an tĩnh trong chùa, hai người quần áo xốc xếch, đang cá nước thân mật, người phát hiện bọn họ là một tiểu hòa thượng trong chùa.

Chuyện này không có ầm ĩ đến nỗi ai ai cũng biết, nhưng người phải biết cũng biết hết rồi.

Tiêu Lê Hoa cùng Dương Thảo chạy đến sau nhìn thấy Như Ý, vừa thấy nàng ta lộ ra bộ dạng kinh hoảng sợ sệt trong lòng cũng tức giận, nghĩ thầm gan nàng ta thật lớn hơn cả sự tưởng tượng của nàng, nàng chỉ cho rằng Như Ý vì muốn có đoạn nhân duyên tốt, nàng ta sẽ tìm vị công tử mà nàng ta chọn trúng tạo ra cơ hội vô tình gặp nhau, sau đó sẽ có được một đoạn nhân duyên. Mặc dù nàng cũng lo lắng nàng ta sẽ dùng chút thủ đoạn bỉ ổi, sợ nàng ta làm mất mặt Tạ gia sau đó liên lụy nhà mình, nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ nàng ta lại lớn mật như vậy, ở nơi Phật Môn thanh tĩnh lại làm được chuyện này, hơn nữa còn cùng Cao Chính Bình nam nhân có vợ kia!

Bỏ qua một bên Cao Chính Bình đã có gia thế, lúc trước chuyện cũ của Cao Chính Bình cùng Tiêu Lê Hoa, Như Ý còn cùng với hắn càn quấy ở chung một chỗ cũng đủ khiến Tiêu Lê Hoa chán ghét.

Nhìn bộ dạng điềm đạm đáng yêu của Như Ý, Tiêu Lê Hoa một chút đồng tình cũng không có, nàng nghĩ đây là chính nàng ta tự tìm.

Phương thị đang không ngừng an ủi Như Ý, trong miệng mắng Cao Chính Bình.

“Không ngờ hắn một bộ chánh nhân quân tử, lại làm ra chuyện như vậy, muội đã cùng hắn gạo nấu thành cơm rồi thì hắn nhất định phải cưới muội! Như Ý muội đừng sợ, chị dâu nhất định làm chủ cho muội, chúng ta không tha cho Cao gia bọn họ, cửa Cao gia này muội nhất định vào rồi!”

“Đại tẩu! Ta thật không có cách nào sống! Tẩu phải làm chủ cho ta!”

Như Ý nhào đến trong ngực Phương thị thấp giọng khóc lóc.

Tạ Hữu Thuận nhìn Như Ý, sắc mặt âm trầm, nếu là Như Ý lúc trước thì hắn nhất định sẽ liều lĩnh tính sổ với Cao Chính Bình, cho kẻ bắt nạt muội muội một trận. Nhưng kể từ khi Như Ý chú ý Triệu Lâm Đình, vì muốn gả cho Triệu Lâm Đình để cho người trong nhà buộc hắn cùng vợ khiến hắn biết Như Ý bởi vì chuyện từ hôn đã thay đổi, biến thành một người không biết xấu hổ, biến thành người mà hắn không nhận ra. Cho nên Cao Chính Bình nói Như Ý câu dẫn hắn ta, mặc dù hắn không muốn tin tưởng, nhưng vẫn có chút tin.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.