Xuyên Qua Quyết Chí Làm Ma Nữ!

Chương 84: Chương 84: Bạch Hổ Đế




Bỗng nhiên trước mắt nhảy ra một đoàn màu trắng. Đoàn màu trắng không nói hai lời đã “phốc” một tiếng liền nhảy lên đầu Tiểu Hắc ngồi.

Tiểu Hắc: “...”

Mịa nó!!! Đầu lão tử là chỗ để cho người khác ngồi à?!! Hết con hồ ly một bụng phúc hắc kia đến cái cục bông màu trắng này! Lão tử không phát oai các ngươi tưởng ta là Hello Kitty à?!!

Chỉ là Tiểu Hắc còn chưa bộc phát thì phía trước vang lên tiếng sụp đổ thật lớn kéo theo một trận động đất nhẹ.

Rầm! Grừm!

“Còn không mau chạy! Tính ở đây làm hóa thạch khủng long à?!!” Trên đầu bỗng nhiên vang lên âm thanh của một bé gái, Tiểu Hắc không hay biết gì bị một tát oán ức.

Âm thanh sụp đổ ngày càng lớn, Tiểu Hắc không nói hai lời quay đầu chạy như bay.

Mịa nó!

Trong lòng Tiểu Hắc gào thét như điên. Rốt cuộc hôm nay nó đã giẫm phải vận quỷ quái gì? Tại sao hết việc này đến việc khác đều ập lên đầu nó thế này? Lão thiên gia, ông còn có thiên lý hay không!!!

Nằm không cũng trúng đạn, Lão thiên gia: “...” Mắc cái giống gì mà ngươi lại đổ hết lên đầu ta! Ta mới không thèm làm núi sụp đè chết ngươi!

Sự thật không sai, Tiểu Hắc đang chạy trốn đá lỡ. Lúc chạy nó quay đầu nhìn lại phía sau, tảng đá lớn hơn một vòng ôm lăn từ trên cao xuống bất chấp bị bao nhiêu cản trở đều không ngừng hướng về phía Tiểu Hắc lăn tới.

Nó không tin! Tuyệt đối không tin đống đất đá này nhắm vào nó đâu! Chủ nhân, hộ giá!!!

“Hử?” Nguyệt Tương Dao đang “bán hành” cho một đám Ảnh vệ liền ngẩng đầu nhìn về một phía.

“Có chuyện gì sao?” Mặc Thần Dực ngồi uống trà xem nãy giờ thấy nàng dừng tay thì tò mò hỏi.

“Không có gì.” Sau đó nàng quay lại tiếp tục “bán hành” cho một đám người kêu cha gọi mẹ.

Đám Ảnh vệ chỉ hận không tìm được người thế thân thay cho bọn họ. Rốt cuộc là ai nói nữ nhân này yếu ớt hả? Nhìn giá trị vũ lực của người ta xem, đủ để bọn họ nằm vài bữa nửa tháng không xuống giường được đó!!! Lại nghĩ tới nữ tử này rất có khả năng làm Thiếu chủ phu nhân thì cả đám lệ rơi như mưa. Thiếu chủ à, kiếp trước có phải bọn thuộc hạ phụ tình tập thể ngài không? Vì thế kiếp này ngài chướng mắt bọn thuộc hạ nên mới để nữ tử này chỉnh bọn bán sống bán chết?!! Đầu năm làm Ảnh vệ cũng khó nữa!!!

_________Truyện được đăng tải bởi QuyVoHon__________

“Phù phù!” Tiểu Hắc lè lưỡi thở hồng hộc như chưa từng được thở. Nó dám cá rằng số lần hoạt động hôm nay của nó gấp mười lần số lần nó hoạt động thường ngày cộng lại. Hu hu, nó nhớ Long Quyển quá đi!!!

“Mới chạy có một chút đã thở như vậy rồi, ngươi có thật sự là Hắc Báo Vương không vậy?” Trên đầu vẫn bị một cục lông màu trắng bá chiếm cộng thêm giọng nói tiểu oa nhi khinh thường khiến cho lông mao toàn thân Tiểu Hắc dựng đứng.

Có giỏi thì xuống đây! Lão từ quyết sống chết với ngươi!

Dù Tiểu Hắc cố hất văng cái cục lông màu trắng trên đầu thì vẫn không được, cục lông trắng cứ như bị keo dính chặt trên đầu nó vậy.

“Hừ! Dám nói chuyện với bản đế như vậy, ngàn năm qua còn chưa có kẻ nào! Một con Hắc Báo Vương nho nhỏ cũng dám kêu gào trước mặt bản đế!”

Cảm thấy một luồng uy áp mạnh mẽ đè nặng trên vai, Tiểu Hắc không khỏi hoảng sợ nhưng phần lớn là kinh ngạc. Khí tức này nó không xa lạ mấy, tuy không giống mười phần nhưng cũng giống đến năm sáu phần với đám ô hợp trong Long Quyển. Không lẽ...

Bạch... Bạch Hổ Đế!!!

“Hừ! Còn thông minh biết bản đế là ai. Coi như niệm tình ngươi cổng bản đế chạy nãy giờ, tạm thời tha cho ngươi.” Cục lông xù trên đầu Tiểu Hắc ngọ ngoạy, âm thanh tiểu nữ oa cứ không ngừng vang lên trên đầu Tiểu Hắc.

Tiểu Hắc: “...”

Nếu là trước đây thì nó sẽ rất sợ hãi nhưng kể từ khi đi theo Nguyệt Tương Dao, bên cạnh nàng toàn là những nhân vật “tai to mặt lớn” nên tập mãi thành thói quen không còn sợ hãi như trước. Chẳng qua là uy áp chủng tộc đã sớm ăn mòn vào trong xương tủy nên tiềm thức mới nảy sinh sợ hãi. Một khi nhận thức được rồi thì không còn cảm giác gì. Vì vậy sau một lần kinh ngạc đó thì Tiểu Hắc trở về trạng thái bình tĩnh hừ lạnh.

Bị khinh thường, cục lông trắng nổi giận nhưng chưa kịp phát tát thì đã bị tiếng gầm của Tiểu Hắc át đi.

Tốt nhất là ngươi im lặng cho lão tử. Nếu không lão tử một ngụm liền ăn ngươi!

Cục lông trắng:“...” Mới nãy con vật này vẫn còn sợ hãi nó mà? Sao bây giờ lật mặt nhanh thế!

Im lặng cho lão tử, bây giờ lão tử sẽ đi tìm chủ nhân. Tốt nhất ngươi nên chuẩn bị tình thần đi. Hừ!

Tiểu Hắc hừ lạnh, nếu đây là Bạch Hổ Đế thì phải mang tới cho chủ nhân, trong Long Quyển vẫn còn hai tên ngày nhớ đêm mong Bạch Hổ Đế đây này. Với tính tình kiêu ngạo của người này nhất định sẽ bị chỉnh rất thê thảm. Quân tử báo thù mười năm chưa muộn!

Tuy nói ngàn năm trước, Hắc Báo Vương là cánh tay đắc lực cho Bạch Hổ Đế nhưng thời gian đã qua lâu đến thế, Tiểu Hắc lại không phải tổ tiên của nó, sự tôn kính đối với Bạch Hổ Đế từ lâu đã bị hao mòn dần. Bây giờ gặp phải sự tình thế này thì toàn bộ tôn kính đều bị nó đá bay. Tôn kính cái lông!

Cục lông trắng:“...” Tại sao nó lại bị uy hiếp vậy? Mà tại sao nó lại sợ? Ai giải thích cho nó đi!

Phải mất một ngày một đêm thì Tiểu Hắc mới “bò” lên khỏi đáy vực. Một lần rơi xuống này tuyệt đối nó không dám nhắc lại lần hai, nó không nuốn nhớ tới cảnh phải nhảy qua nhảy lại như một con ngốc đâu.

Nghĩ lại nó liền tức, một thân một mình nó cực khổ leo lên vậy mà cục lông trắng trên đầu nó lại không tỏ lòng biết ơn, hết ngó đông rồi lại ngó tây, còn dám chê bai nó vô dụng. Mấy lần Tiểu Hắc định bụng vứt luôn cục lông này đi nhưng vẫn cắn răng mang về. Nếu không phải đám “tai to mặt lớn” trong Long Quyển còn nhớ nhung ngươi thì ta đã một ngụm cắn chết ngươi từ lâu rồi! Hừ!

Nguyệt Tương Dao vừa ăn tối xong, định cùng Mặc Thần Dực đi xem hai người kia luyện tập tới đâu rồi thì một bóng đen to lớn chặn trước mặt.

“Tiểu Hắc?” Nguyệt Tương Dao kinh ngạc, sực nhớ lại hình như nàng đã bỏ quên Tiểu Hắc ở bên bờ vực từ ngày hôm qua tới giờ. Trong lòng liền cảm thấy có lỗi với Tiểu Hắc vô cùng. Nguyệt Tương Dao cũng không nghi ngờ vì sao Tiểu Hắc lại ở đây, đối với mấy con vật bên cạnh Nguyệt Tương Dao đương nhiên biết rõ bọn chúng có bao nhiêu tài cán, chỉ đi qua một sợi xích thì không làm khó được Tiểu Hắc bao nhiêu. Nàng dám cá, bây giờ mà ném Tiểu Hắc xuống đáy vực thì nó cũng có cách đi lên, đây chính là linh trí, thông minh y như con người.

Nếu Tiểu Hắc nghe được suy nghĩ của Nguyệt Tương Dao thì đảm bảo nó sẽ bỏ đi luôn. Ở với một chủ nhân nguy hiểm như vậy, Tiểu Hắc thật lòng không muốn chút nào.

“Đây là chủ nhân của ngươi? Chậc chậc, không tệ. Chỉ là không xinh đẹp bằng bản đế!” Nãy giờ lo nhìn Tiểu Hắc mà không quan tâm đến thứ đang ngồi trên đầu nó. Đến khi cục lông trắng mở miệng thì Nguyệt Tương Dao mới thực sự chú ý. Toàn thân với một nhúm lông không khác là bao, toàn bộ mặt mũi, tay chân đều bị lông che phủ, cứ y như người đang chôn vùi trong tuyết nói chuyện vậy đó.

Nguyệt Tương Dao, Mặc Thần Dực hai người nhìn nhau nháy mắt liền biến mất trong không khí cùng với Tiểu Hắc và cục lông trắng trên đầu.

“...” Nhìn khung cảnh nháy mắt thay đổi, cục lông trắng có hơi hoảng nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần. Tuy rằng không ngờ nàng ta có không gian bảo vật nhưng đã có nhiều chuyện xảy ra, đến trở thành Thần thú như nó cũng có thì không gian bảo vật cũng không có gì lạ.

“Chủ nhân!” Vĩ Hồ đã lâu không xuất hiện chạy tung tăng đến chỗ của Nguyệt Tương Dao. Qua một đoạn thời gian, thân hình của Vĩ Hồ mập lên không ít tuy rằng chiều cao vẫn không thay đổi là mấy.

Lần này thì cục lông trắng mới thực sự hoảng sợ, nó thân Thần thú tự nhiên biết con vật nhỏ lông xù như nó là giống loài gì. Không ngờ đến thứ quái vật cổ xưa như thế này nàng ta cũng có được. Không nghi ngờ gì, đây chính là người mà nó tìm!

“Vĩ Hồ, ngươi lại béo ra nữa rồi!” Mặc Thần Dực sờ sờ đầu Vĩ Hồ nói cũng không sợ quái vật nhỏ này nổi giận cắn, nếu nó dám cắn thì hắn không tin nàng không dạy dỗ nó.

Vĩ Hồ liếc Mặc Thần Dực một cái, quay ngoắc cái đầu đi tỏ vẻ giận dỗi. Nam nhân đáng ghét, nếu không phải chủ nhân không cho, nó đã cắn nát cái tay vẫn còn làm loạn trên đầu nó đây này!

Lúc này cục lông trắng mới để ý tới nam nhân mặc trường bào màu trắng đứng bên cạnh Nguyệt Tương Dao. Vừa nhìn hai mắt nó liền tỏa sáng. Hảo soái ca! Lại còn ôn nhu như ngọc! Vừa đúng mẫu người mà nó thích, ha ha, lần này có bị ký khế ước cũng đáng giá a~

Ngay khi cục lông trắng còn đang mơ mộng thì một tia sáng đỏ lướt ngang mắt nó, giây tiếp theo cả người liền bị móng vuốt đè lên.

“Mịa nó! Bỏ móng vuốt của ngươi ra!” Không đến giây đồng hồ cục lông trắng liền nhận ra ai đang tác oai tác oái trước mặt nó lập tức nghiến răng ken két.

“Ha ha! Cuối cùng thì gia cũng đạp được đầu ngươi!” Tiểu Yên cười ha ha, lông điểu rực lửa tương phản với bộ lông xù trắng tinh, một trắng một đỏ cứ như vậy mà kêu gào.

“Chủ nhân.” Tiểu Châu có vẻ điềm đạm bò lên cánh tay Nguyệt Tương Dao giương con ngươi màu xanh biếc nhìn hai người bằng hữu dở hơi của nó. Đã thật lâu rồi bọn chúng mới đối mặt với nhau, kể ra cũng đã ngàn năm.

Mặc cho đám thú ầm ĩ một hồi Nguyệt Tương Dao mới mở miệng: “Ngươi là Bach Hổ Đế?” Cũng không có ngạc nhiên lớn, giống như chuyện này không quá lớn lao gì.

“Chính là bản đế!” Cục lông trắng kiêu ngạo.

“Cũng chỉ là một nhúm lông xù, kiêu ngạo cái gì!” Ngay từ đầu, Vĩ Hồ đã không vừa mắt với con vật này. Lại cùng màu lông với nó, muốn tranh sủng với chủ nhân sao? Hừ!

“Hừ! Bản đế không nói với ngươi! Nữ nhân, nếu ngươi đã là chủ nhân của thối điểu và Thanh Long thì bản đế cũng không bắt bẻ tư cách của ngươi. Nhưng nếu ngươi muốn làm chủ nhân của bản đế thì không chỉ đơn giản là cắt máu nhận chủ.” Giọng điệu của cục lông trắng trở nên nghiêm túc, nhưng là ngoài giọng điệu ra thì không còn thấy thứ gì thay đổi. Thử tưởng tượng một nhúm lông tự nhiên nghiêm túc nói chuyện với bạn, chỉ có thể nói thế giới này thật ảo diệu.

Nhướng đôi lông này thanh tú, Nguyệt Tương Dao kiên nhẫn chờ con vật tự xưng là Bạch Hổ Đế nói tiếp. Bên cạnh Mặc Thần Dực thì nhíu mày, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng ra tay quăng thứ không có ý tốt này đi.

Một tiếng hổ gầm thật lớn vang lên, cục lông trắng trước mắt đột nhiên hóa lớn lộ ra bản thể uy dũng. Toàn thân lông trắng như tuyết, trên lưng có những đường sọc ngang màu đen, thân hình cao lớn, còn cao hơn Mặc Thần Dực cả thước. Mãnh hổ oai vệ phát ra tiếng gầm làm rung chuyển đất trời.

Đúng là không hổ danh chúa sơn lâm! Nguyệt Tương Dao không khỏi cảm khái. So với Bạch Hổ Đế thì Tiểu Hắc nhỏ yếu không biết bao nhiêu lần a.

“Trong trăm chiêu nếu ngươi làm cho bản đế bị thương thì bản đế sẽ công nhận ngươi làm chủ nhân, bằng không đừng trách bản đế vô tình!” Do thân hình lớn quá khổ, giọng nói thay vì như bé gái non nớt thì đã chuyển thành giọng nữ trưởng thành, lúc nói chuyện vẫn không giấu được khí thế quý nhân cao ngạo.

Lúc đầu Nguyệt Tương Dao hơi kinh ngạc nhưng sau thì bình tĩnh lại. Nếu là đánh bại thì chắc chắn nàng làm không được nhưng nếu chỉ làm nó bị thương thì không vượt qua khả năng của nàng. Thật ra có ký khế ước hay không thì không quan trọng, nàng cũng không nhất thiết phải có Bạch Hổ Đế trong tay, Nguyệt Tương Dao chưa bao giờ suy nghĩ rằng nàng sẽ thu thập hết các Thần thú. Cho dù thua cũng không sao. Vì vậy rất nhanh đã đáp ứng.

Biết là không thể ngăn cản nàng tùy hứng làm bậy nên Mặc Thần Dực chỉ có thể âm thầm ủng hộ cho nàng mà thôi. Haizz, tại sao hắn lại yêu phải một người cứng đầu như vậy chứ? Có lẽ bởi vì nàng cứng đầu nên mới thu hút hắn chăng?

Một người một hổ nhìn nhau, không khí ngưng trọng nặng nề. Nguyệt Tương Dao rút ra thanh kiếm, nháy mắt sát khí lan tỏa khắp nơi.

Mãnh hổ hơi e ngại với thanh kiếm trong tay Nguyệt Tương Dao. Nhưng không đợi Nguyệt Tương Dao ra đòn, thân hình to lớn nháy mắt liền xông lên.

Thấy vuốt hổ lao tới, Nguyệt Tương Dao không do dự né sang bên trái nhưng chân vừa chạm đất liền bị một vuốt khác chụp qua, cũng may nàng kịp thời dùng kiếm chặn lại nên chỉ bị đánh lùi về sau mấy thước.

Chỉ mới giao đấu đã bị đối phương áp chế như vậy, chênh lệch trình độ không phải một hai. Ánh mắt Nguyệt Tương Dao càng thêm nghiêm túc, lần này nàng nhất định không được để thua, không phải vì đối thủ là Thần thú, mà bởi vì chính nàng!

“Có chút bổn sự, nhưng còn chưa đủ!” Dừng lại một chút, Bạch Hổ Đế lại tiếp tục tấn công như vũ bão. Nguyệt Tương Dao thì liên tiếp né đòn hòng kéo dài khoảng cách hai bên.

Đứng bên ngoài vòng chiến đầu, Mặc Thần Dực trầm mặt bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy vào cuộc chiến. Tiểu Yên bên cạnh đã sớm mắng Bạch Hổ Đế thành bã rồi. Vĩ Hồ ngồi trên tảng đá, ngước đôi mắt to tròn lên nhìn chăm chú vào trận đánh, trong mắt lướt qua tia ám quang, móng vuốt dưới bàn chân nhỏ đã lộ ra dưới đệm thịt, răng nanh bén nhọn thấp thoáng hiện ra. Chỉ có Tiểu Hắc và Tiểu Châu khá bình tĩnh nhưng sóng ngầm dưới đáy mắt đã không ngừng dâng lên báo hiệu một vài điều không tốt đẹp gì.

“Khụ!” Dù liên tiếp tránh đòn nhưng tốc độ của Bạch Hổ Đế vượt qua khả năng của nàng có thể đối phó lâu dài nên vẫn bị một chảo đánh vào người làm cho phun ra một ngụm máu. Nguyệt Tương Dao vẫn biết Bạch Hổ Đế đã cố gắng kiềm chế sức lực, bằng không chỉ một đòn vừa nãy đã khiến cho nàng nằm bẹp không cử động nổi rồi.

“Đã hơn bốn mươi chiêu rồi. Tốt nhất ngươi nên suất chiêu đi.” Dừng vuốt lại, Bạch Hổ Đế kiêu ngạo nhìn Nguyệt Tương Dao.

Chùi máu ở khóe môi, Nguyệt Tương Dao cũng không vướn bận cái gì lòng thương hại. Đối với sát thủ, giết chết mục tiêu bằng bất cứ thủ đoạn nào đã là tôn chỉ vạn năm không đổi rồi. Nếu mục tiêu đã cho cơ hội thì ngu gì không lấy. Nguyệt Tương Dao không cho rằng mình thanh cao đến nỗi thịt đến trước miệng cũng không ăn.

Nâng kiếm chỉ về phía Bạch Hổ Đế, trong miệng đọc một cái tên rất lạ, ánh sáng bốn phía đột nhiên tắt ngắm. Bầu trời bị mây đen che lấp, một đường bạch quang rạch ngang chân trời với tốc độ kinh ngạc lao tới Bạch Hổ Đế.

Rầm! Rầm!

“Không tệ! Chỉ là nhiêu đó còn chưa đủ làm bản đế bị thương!” Khói tan, Bạch Hổ Đế một thân toàn vẹn bước ra không chút nào tỏ vẻ mình bị thương.

Nguyệt Tương Dao chỉ mím môi không nói, tiếp tục huy động bạch quang đánh vào Bạch Hổ Đế. Bạch Hổ Đế gầm nhẹ, hung quang trong mắt ngày càng tăng, bất chấp mấy đạo bạch quang đánh vào người, giơ vuốt vào không trung. Trong không trung liền xuất hiện hàng trăm mũi tên đá lóe lên ánh sáng bạc.

Hô một tiếng, hàng trăm mũi tên đá lao đến Nguyệt Tương Dao khiến nàng không thế tránh buộc phải đối mặt với chúng.

Đối mặt với nguy hiểm cận kề, không thèm đổi sắc mặt, Nguyệt Tương Dao nâng kiếm đánh trả, đáy mắt lướt qua tia lạnh, tà áo phất phơ không nhiễm chút bụi trần.

Lúc chiêu thức của Bạch Hổ Đế kết thúc, bạch quang đánh trên người nó dần yêu ớt rồi tan biến. Bạch Hổ Đế cười cao ngạo: “Nữ nhân, xem ra ngươi đã bỏ cuộc rồi. Ngay cả sợi lông của bản đế cũng không chạm đến đừng nói là làm cho bản đế bị thương!”

“Ngươi chắc không?” Khói tan để lộ thiếu nữ bạch y bị dính chút bụi nhưng cũng không che được phong quang vô hạn của nàng. Không biết vì sao nhưng Bạch Hổ Đế lại cảm thấy lo lắng không ngừng. Lúc nó muốn tiến lên vung vuốt thì phát hiện dưới chân nó khi nào đã xuất hiện một đồ án kỳ lạ, mà nữ tử phía trước lại giơ lên lòng bàn tay với đồ án giống nhau.

“Ta cho ngươi nói lại đấy.” Nguyệt Tương Dao cười nhạt nhưng lại khiến cho lòng Bạch Hổ Đế lạnh câm.

Trong lòng bàn tay Nguyệt Tương Dao nổi lên đồ án Long Quyển, một tiếng rồng ngâm vang dội khắp bốn phía. Mà dưới chân Bạch Hổ Đế cũng bị vầng sáng của đồ án bao lấy khiến nó không thể nhúc nhích, hình rồng đột nhiên như vật sống trỗi dậy mở rộng miệng lớn muốn nuốt chửng con mồi.

Lúc Bạch Hổ Đế mở mắt ra lần nữa, bốn phía đã trở lại như cũ, thiếu nữ mới phút trước còn bị nó khinh thường thì bây giờ đã đứng trước mặt nó giương lên nụ cười chiến thắng.

“Ha ha! Lão miêu à, ngươi bị tiếng rồng ngâm dọa đến ngẩng người rồi hả?” Tiểu Yên nãy giờ tinh thần căng như giây đàn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm nhịn không được chọc tức ai đó vẫn còn ngơ ngác.

Mãnh hổ bị kích thích gầm lên dữ dội: “Lão nương không đánh gẫy cánh ngươi lão nương không làm hổ!!!” Làm sao nó không biết được nếu như chiêu vừa rồi Nguyệt Tương Dao vẫn tiếp tục thi triển thì nó sẽ bị trọng thương tới mức nào, trong lòng không khỏi ấm áp. Chỉ là trên mặt vẫn không che được xấu hổ thôi.

“Đến! Đến! Bắt gia đi! Lão miêu, nhanh lên một chút!” Tiểu Yên bay đằng trước không bỏ qua cơ hội trêu chọc ai đó đang xấu hổ. Thật tình thì ngay từ đầu, người lo lắng nhất chính là nó, một bên là chủ nhân, một bên là bằng hữu, tự nhiên nó không muốn ai bị thương rồi.

“Ha ha!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.