Nguyệt Tương Dao đột nhiên nhận ra rằng chúng thú đã có những hành động không bình thường kể từ khi đến gần vách vực. Đó là thái độ căm phẫn và không cam lòng. Nàng nhìn ra trong mắt chúng là sự tức giận cùng run sợ. Ánh mắt sẹt qua tia sâu xa, con ngươi di chuyển thu hết mọi thái độ của chúng thú vào mắt.
Đột nhiên phản ứng của chúng thú trở nên gay gắt, tiếng hầm hừ cảnh báo vang lên, lộ ra răng nanh nhọn hoắt, ánh mắt căm thù nhìn về một hướng, thần thái dự tợn vô cùng, vuốt sắt ẩn dưới lớp thịt đệm như có thể xé toạt bất cứ thứ gì ngán đường chúng. Cuối cùng đã có con không chịu nổi, tức giận gầm lên. Như một giọt nước tràn ly, hàng loạt dã thú đều rống lên. Âm thanh vang dội bên vách vực như muốn xuyên thủng cả trời, khí thế hùng hồn của mãnh thú hoàn toàn bộc phát, lấn áp cả không gian ma mị chập chờn.
“Khặc khặc khặc. Đám súc sinh này có gầm lên đi nữa cũng chả có kẻ nào đến giúp các ngươi đâu! Ha ha!”
Bên kia vách núi bỗng vang lên âm thanh tà ác khó nghe. Nó như một liều thuốc kích thích, cắt đứt mọi sự chịu đựng của chúng thú. Chúng thú điên cuồng gào thét, âm thanh như muốn xé nát kẻ đã nhạo bán chúng.
Ánh mắt Nguyệt Tương Dao lạnh lẽo, bàn tay nắm thật chặt. Trong lòng dâng lên một cỗ chán ghét không rõ, ánh sáng lạnh dưới đáy mắt càng tăng.
Từ phía sau tảng đá, một nhóm người đi ra. Dẫn đầu không ai khác là tên mà Nguyệt Tương Dao gặp ở tửu lâu. Hắn ta cao ngạo nhìn đám thú như nhìn những cái xác chết, đối với hắn những kẻ sống trên đời này không có tác dụng thì cũng chỉ là một thứ rác thải, phế vật mà thôi. Ánh mắt của hắn băng lãnh, tầm mắt rơi vào nữ tử dẫn đầu đám súc sinh mà theo hắn nghĩ.
“Khặc khặc! Ở đây lại có nữ nhân? Ha ha! Mỹ nhân, đến cùng gia vui đùa một chút. Gia sẽ cho nàng chết toàn thay! Ha ha!” Âm thanh thô bỉ của tên mặt sẹo vang lên, dĩ nhiên chính hắn cũng là người đã nhạo báng chúng thú.
“Huyết Đầu Lâu các ngươi quản thật xa! Ta đi đâu có liên quan tới ngươi?” Nguyệt Tương Dao nhíu mi, âm thanh như chuông bạc vang lên thành công làm cho sắc mặt tên mặt sẹo xanh mét.
“Ngươi?!! Tiện nhân! Còn không mau tới liếm giày cho gia, không chừng gia hảo tâm còn cho ngươi hưởng thụ chút khoái cảm của nữ nhân! Ha ha!” Liếm liếm môi khô khóc, tên mặt sẹo dữ tợn hăm dọa. Âm thanh phỉ bán kéo theo một tràn cười đê tiện.
Gương mặt lạnh lẽo cực điểm, Nguyệt Tương Dao gằng từng tiếng. “Tốt nhất ngươi nên biết điểm dừng là đâu. Nếu không...” Hơi thở âm hàn bùng tỏa, sát khí như ngọn giáo sắt bén, xoáy nát tâm can tên mặt sẹo khiến cho hắn run lên.
Nghĩ đến bản thân thế nhưng lại run sợ trước một nữ nhân, sắc mặt tên mặt sẹo xánh méc cực đại, thần sắc dữ tợn hung ác nhìn Nguyệt Tương Dao. “Tiện nhân như ngươi thì lấy tư cách gì...” Lời còn chưa nói hết, một đường kiếm lóe lên đã kết thúc sinh mạng của hắn.
Nguyệt Tương Dao thu hồi tay, lạnh nhạt nhìn cái đầu của tên mặt sẹo còn đang lăn trên đất. Chán ghét nhìn vết máu dính trên tay áo, ném một chữ “bẩn” rồi không ngại xé nó quăng đi.
Âm thanh hít khí vang lên, đám người phía sau tên cầm đầu khẽ rùng mình. Khoảng cách hai bờ vực là bao xa? Nàng có thể trong nháy mắt đã lấy đi mạng của đối phương, tốc độ, thực lực đã đạt đến bậc nào?
Ngay từ đầu tên cầm đầu đã nhận ra Nguyệt Tương Dao là người trong tửu lâu hôm đó, trực giác cho hắn biết đây không phải là một người bình thường, nhưng nghĩ tới bối cảnh sau lưng, hắn liền cao ngạo cho rằng đối phương không dám ra tay. Nhưng nào ngờ, đối phương lại dám giết người của hắn, thủ đoạn sâu không lường được. Trước mặt hắn dám giết người chẳng khác nào đánh vào mặt hắn một bạt tai?!!
“To gan! Dám giết người của Huyết Đầu Lâu?!! Ngươi phải đem mạng mình để cúng tế cho hắn! Mau nộp mạng!” Âm thanh khó nghe phát ra từ lồng ngực, tên cầm đầu vung trảo ưng, đạp không bay đến nhằm vào cái cổ trắng noãn của Nguyệt Tương Dao mà cấu.
“Giết người thì đã sao? Có giỏi thì đến lấy mạng ta!” Nguyệt Tương Dao khinh thường, con ngươi xinh đẹp khẽ đảo, khóe môi câu lên tia cười như có như không. Bàn tay nhanh chóng bắn ra một ngân châm nhỏ bằng sợi tơ.
Không ngờ Nguyệt Tương Dao ra ám chiêu, tên cầm đầu bắt buộc phải lùi về sau vài bước. Sắc mặt của hắn ta đanh lại, tia ngưng trọng xẹt qua. Nội tâm hắn run rẩy, lần này chính là một cao thủ thứ thiệt rồi, chỉ một ngân châm nhưng hắn dám khẳng định đây nhất định là một nhân vật không tầm thường. Đâm lao đành phải theo lao! Tên cầm đầu khoát tay, những kẻ phía sau được hiệu lệnh thì nhanh chóng nhào lên. Âm thanh vũ khí va chạm vang lên đầy trời.
Giữa đám người, Nguyệt Tương Dao vẫn thản nhiên không hề lộ ra một chút sợ sệt nào, cứ như là một kẻ dạo chơi ở hoa viên, thưởng hoa ngắm cúc. Bỗng nhiên khóe môi câu lên một độ cong nhỏ, đem thân ảnh màu đen lén lút trốn chạy vào đáy mắt, trong lòng khinh thường hành động lâm trận rút lui này.
Lực đạo trong tay không hề nhẹ đi, đao loan kiếm ảnh, chẳng mấy chốc, gần hai mươi người chỉ còn lại máu thịt và xương trắng.
Ném thanh kiếm nhiễm máu xuống đáy vực, Nguyệt Tương Dao liếc nhìn chúng thú.
“Coi như đó là món quà nhỏ để chia tay đi.”
Nói xong liền nhảy qua bờ vực bên kia, mặc kệ chúng thú hưng phấn giày xé những cái xác vô hồn, Nguyệt Tương Dao men theo dấu vết đi tìm tên cầm đầu đã chạy trốn.
___________Truyện được đăng tải bởi Akyra-san__________
Trong hang động tối, một thân ảnh màu đen lưu loát thoát khỏi cạm bẫy, đi sâu vào bên trong. Hắn ta cười dữ tợn, thanh chùy thủ cầm trên tay không ngừng kích hoạt cơ quan trên tường đá. Âm thanh ma sát của máy móc nặng nề vang lên, như từng nhịp thở đè nặng lên tâm trạng thấp thỏm của hắn.
Hắn ta cật lực đi sâu vào bên trong, đến trước một cánh cửa khổng lồ. Hắn ta hưng phấn, lộ ra gương mặt đã không còn thịt, gò má xương xẩu heo hắt đến đáng thương. Hắn ta đẩy cánh cửa. Ngay lúc đó, một kình phong đánh úp khiến hắn ta bật ngược về sau suýt nữa thì mất luôn cái mạng.
Chùi máu ở mép miệng, tên cầm đầu không quan tâm đến vết thương lộ cả xương trên lưng mà từng bước đi về cánh cửa.
“Gràoooooo!!!”
Kình phong lần nữa đánh úp nhưng có vẻ đã yếu đi rất nhiều, tên cầm đầu chỉ lùi về sau mấy bước là có thể kháng cự lại nó. Hắn ta cười khô khan, âm thanh khản đặc vang lên. “Không hổ danh là loài dữ tợn nhất ở rừng sâu, Xích Hổ, ngươi không làm ta thất vọng!”
Chỉ thấy trước mặt hắn là một cái lòng giam bằng huyền thiết, từng sợi xích thật lớn bao vây cái lòng. Bên trong lòng giam vẫn mơ hồ nhìn thấy một thân ảnh đỏ rực đang nằm. Thân ảnh khổng lồ không ngừng phát ra tiếng gầm gừ, sự tức giận, không cam lòng hiện rõ trong âm thanh yếu ớt.
“Khụ khụ! Trúng độc của ta mà còn có thể sống được đến giờ, súc sinh như ngươi là ngoại lệ đấy.” Âm thanh của hắn vẫn khó nghe như tước nhưng lại càng làm cho người ta chán ghét hơn. “Không sao. Dù ngươi không muốn chết thì cũng phải chết! Chỉ khi ngươi chết, ta mới có thể bình an lấy được “nó“. Ha ha!”
Tên cầm đầu không quan tâm đến ánh mắt giẫy giụa của Xích Hổ, hắn lê từng bước đi đến chỗ cơ quan, hắn ta nhấn một cái nút kỳ lạ. Sau đó, vốn là lồng sắt liền bị phá vỡ thành từng mãnh vụn, lộ ra thân hình khổng lồ bị xích sắt trói buộc của Xích Hổ.
Thân hình Xích Hổ to lớn, bộ lông màu đỏ bao quanh thân hình, tứ chi bị giam cầm bởi những sợi sắt, đặc biệt là cái bụng của nó, bụng nó nhô cao. Đó là một Xích Hổ cái và nó đang mang thai.
Đúng vậy. Tên cầm đấu muốn chính là con Xích Hổ con trong bụng Xích Hổ mẹ này mặc kệ sống hay chết, hắn đều phải có được nó. Nhưng khổ nỗi là giống loài Xích Hổ quá hung bạo, với sức của một mình hắn thì không có khả năng bắt được con non. Vì thế hắn theo lệnh của bên trên lập ra Huyết Đầu Lâu, âm thầm hạ độc, làm cho Xích Hổ mẹ yếu đi để dễ dàng bắt đi con non.
Giơ cao thanh chùy thủ, tên cầm đầu đâm chùy thủ vào trong động mạch máu ở cổ của Xích Hổ. Nhưng đúng lúc này, gần như lúc Xích Hổ mẹ tuyệt vọng thì một âm thanh cắt ngang.
“Nếu ngươi muốn chết thì cứ thử đâm xem! Ta không ngại đưa ngươi cho đám dã thú ngoài kia đâu.”