Xuyên Qua Quyết Chí Làm Ma Nữ!

Chương 87: Chương 87: Logic tiểu thuyết thật đáng sợ!




Còn chưa nói chuyện được bao lâu thì xe ngựa dừng lại, bên ngoài vang lên giọng nói nam nhân, có phần hơi cung kính.

“Tại hạ An Dĩ Thừa nhận lệnh từ Cửu hoàng tử tiếp đón các vị. Đã để các vị mệt mỏi đường xa, mong các vị lượng thứ!”

Vén màn cửa nhìn ra, lọt vào mắt Nguyệt Tương Dao là một đoàn người mặc giáp phục chỉnh tề. Đứng đầu là một vị nam tử khôi ngô tuấn tú, eo đeo bảo kiếm, trên người tỏa ra khí chất lạnh lùng, vừa nhìn đã biết là một vị tướng có chức vụ không nhỏ. Hắn ta chấp tay về phía trước, mắt nhìn thẳng không xiểm nịnh nói.

“An tướng quân không cần khách sáo! Lần này đến đây phần vì muốn xem tân nương tử của Dung Hoa, phần khác lại đi xem cảnh đẹp Yến Quốc. Một chút cũng không mệt mỏi!” Từng làm tướng quân, tự nhiên Lưu Phi Chiến có mắt nhìn người, chỉ cần liếc mắt một cái cũng biết An Dĩ Thừa là người thế nào. Lưu Phi Chiến vừa đi xuống xe ngựa vừa khách sáo cười.

“Lưu đại hiệp khách sáo. Tại hạ sẽ đưa mọi người tới Khuynh Hoa Viện.” Được nghe người khác khen đất nước mình cảnh đẹp không ai không vui, vì thế An Dĩ Thừa hiếm khi nở nụ cười, ấn tượng với Nguyệt Phủ thêm phần tốt đẹp.

Khuynh Hoa Viện nói là viện, thực chất là một khách điếm ba tầng thường dành cho những vị khách quý từ bên ngoài Yến Quốc. Nói trắng ra là một Đại sứ quán thay vì dành cho sứ thần của nước khác thì nơi này dùng để làm chỗ ở cho những người không thuộc triều đình. Tất nhiên cũng sẽ có ngoại lệ. Giả sử như...

“Nguyệt Tương Dao! Ta biết thế nào ngươi cũng tới đây mà!” Không cần giới thiệu thì ai cũng biết, cái người quanh năm bốn mùa không thay đổi màu áo - Ly Nam Vương gia Phong Ly vừa thấy Nguyệt Tương Dao là chạy ngay tới toét miệng khoe khoang.

“Ngươi cũng ở đây à?” Nguyệt Tương Dao hơi kinh ngạc. Tuy nói Yến Quốc là tiểu vương quốc phụ thuộc vào Lăng Thiên Quốc nhưng chưa đủ quan trọng để vị vương gia nổi tiếng cả đại lục như Phong Ly đến dự một cái lễ thành thân.

“Bởi vì Lạc Dung Hoa là đệ tử của Nguyệt bá mẫu nên ta chắc chắn đến nơi này sẽ gặp được ngươi.” Phong Ly vỗ ngực, hai mắt tỏa sáng giống như chờ Nguyệt Tương Dao khen hắn thông minh.

“...” Nguyệt Tương Dao im lặng. Đúng là có logic này thật!

“Đi, ta dẫn ngươi đi ăn đặc sản nơi này!” Không đợi Nguyệt Tương Dao cho ý kiến, Phong Ly đã hớn hở kéo tay nàng chạy ra ngoài không quên nói lại với Lưu Phi Chiến một câu mượn người trong chốc lát để lại hai người ngơ ngác và một người mặt đen như đáy nồi.

Cũng đã hai tháng kể từ lần cuối bọn họ gặp nhau nên lúc này Phong Ly cực kỳ tò mò chuyện của Nguyệt Phủ. Tuy hắn có nhận được tin Nguyệt Phủ bị tấn công nhưng Phong Ly tin rằng nhiêu đó chắc chắn chỉ là phần nổi, phần chìm mới kinh người. Hơn nữa chuyện thành thân lần này của Lạc Dung Hoa dường như có âm mưu gì đó liên quan tới Nguyệt Phủ.

Nguyệt Tương Dao không khỏi cảm thán cái mũi của Phong Ly thật thính. Nếu để Phong Ly ở hiện đại, chắc hắn sẽ làm một thám tử nổi tiếng. Chỉ là cái tính tình ba hoa này không biết sẽ đi về đâu đây.

Nguyệt Tương Dao được Phong Ly dẫn tới một tửu quán nổi tiếng nhất nhì kinh thành Yến Quốc. Lúc đi Nguyệt Tương Dao không quên mang theo mạn che mặt vì thế dọc đường đi thu hút không ít ánh nhìn của người khác. Không phải nàng không muốn mặt trần đi ra ngoài nhưng người đi cạnh nàng là vương gia của một nước lớn. Lỡ như bị hoa đào của hắn nhận ra nàng là Nguyệt Tương Dao kéo tới kiếm chuyện thì có sức chín trâu hai hổ nàng cũng khó đối phó. Trên đời này hoa si không đáng sợ, đáng sợ là những hoa si có thực lực.

Bước vào tửu quán, hai người thu hút không ít ánh nhìn của người khác. Cũng phải thôi, một nam nhân dung mạo phải nói là hoa nhường nguyệt thẹn, xinh đẹp hơn cả nữ nhân, áo bào đỏ nổi bật giữa chốn đông người. Bên cạnh là nữ tử tuy không nhìn thấy dung mạo nhưng vẫn nhìn được cặp mắt hoa anh đào mười phần mị hoặc, dung mạo dưới khăn che mặt càng thêm thần bí, khí chất thanh lãnh quanh thân như nói người lạ chớ gần, vừa thần bí vừa dụ hoặc.

Mỗi nhất cử nhất động đều bị người khác nhìn trong mắt khiến cho Phong Ly không khỏi nhăn mày.

“Khách quan, ngài muốn dùng gì?” Một tên tiểu nhị chạy đến trước mặt hai người xu nịnh hỏi.

“Ta muốn một nhã gian lầu ba.” Phong Ly khó chịu nói, đồng thời từ tay áo lấy ra một kim bài giơ lên cho tên tiểu nhị xem.

Vừa nhìn thấy kim bài, hai mắt tiểu nhị liền phát sáng, giây sau thái độ càng cung kính hơn. “Hai vị khách quan, mời theo lối này!”

Những người vẫn luôn nhìn chăm chăm về phía Nguyệt Tương Dao sau khi nhìn thấy kim bài liền quay mặt đi chỗ khác không dám nán lại giây phút nào. Đợi lúc hai người đi lên lầu liền nhỏ giọng xì xầm, nhưng nói về cái gì thì chỉ có bọn họ mới biết, Nguyệt Tương Dao không hề có hứng thú hóng chuyện của người khác.

Nhã gian lầu ba đúng là rất xứng với từ “nhã”, mỗi gian phòng đều được cách ly bằng những tấm bình phong. Từ bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong như thế nào. Nhã gian mà Phong Ly chọn là nhã gian ở cuối, bên trong bày bố đơn giản vừa thanh lịch vừa yên tĩnh.

Đợi tiểu nhị lui ra ngoài, biểu cảm của Phong Ly liền trở nên nghiêm túc. Hắn lần lượt kể ra những gì mình vừa điều tra được ở Yến Quốc, trong đó không hề giấu tin tức Yến Vương qua lại với Thần Môn.

“Có vẻ như Thần Môn rất quyết tâm chiếm trọn Long Phượng Giới này.” Nguyệt Tương Dao nhấp một ngụm trà nói.

“Lăng Thiên Quốc, Phi Thiên Quốc, Yến Quốc, đến cả Băng La Đảo xa xôi cũng không buông tha. Dã tâm của hai huynh muội Trúc Huyền Tông thật đáng nể phục.” Phong Ly cười lạnh khinh thường.

“Xem ra sắp có chiến tranh rồi. Nguyệt Phủ có nên tích trữ lương thực để bán cho triều đình không nhỉ?” Nguyệt Tương Dao suy tư nhưng lại làm cho Phong Ly phun một ngụm trà ra ngoài.

“Cô nãi nãi! Làm ơn đừng dòm ngó đến quốc khố của Lăng Thiên Quốc nữa! Nguyệt Phủ đã giàu lắm rồi!” Phong Ly trợn mắt lên trừng. Trong lòng thì phỉ nhổ kế sách hạ lưu của Nguyệt Tương Dao nhưng đồng thời cũng đổ mồ hôi lạnh. Tuy nói kế sách hạ lưu nhưng lại là cách kiếm tiền có lợi nhất trong thời chiến. Khi nào về nhất định phải báo cáo với hoàng huynh mới được!

“Không ai chê mình có nhiều tiền cả.” Nguyệt Tương Dao nhún vai.

Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng đao kiếm va chạm kèm theo tiếng quát lớn và âm thanh đổ vỡ. Sau đó có người hét lớn, âm thanh xô đẩy ngày càng lớn.

“Thật là xui xẻo! Đến ăn một bữa cơm cũng không yên với đám người này!” Phong Ly tức giận đập bàn, trong khi đó Nguyệt Tương Dao lại điềm tĩnh đeo mạn che mặt lên, di chuyển ra xa cửa phòng.

Theo logic tiểu thuyết thì trên chín mươi sáu phảy sáu mươi chín phần trăm đám người đang đánh nhau đó sẽ kéo tới đây. Nếu nói như Phong Ly thì vận may và độ nổi tiếng luôn tỉ lệ nghịch với nhau.

Kết quả không nằm ngoài dự đoán, Nguyệt Tương Dao chỉ vừa mới di chuyển ra khỏi chỗ ngồi, cánh cửa phòng đã bị đá sập xuống, một đám người ào vào thi nhau vung kiếm.

“May mắn căn phòng đủ rộng để cho đám người này đánh đấm.” Không biết từ khi nào, Nguyệt Tương Dao đã đi đến bên cửa sổ, hoàn toàn tách khỏi cuộc chiến.

“Lúc này mà ngươi vẫn còn điềm tĩnh bình luận nữa à!?” Trước đây Phong Ly đã tự cho mình không giống người lắm rồi nhưng sau khi gặp Nguyệt Tương Dao thì hắn mới biết hắn vẫn còn bình thường sớm chán. Cái người vẫn thường tỏ ra điềm tĩnh ấy thật sự điềm tĩnh được ở mọi tình huống giống như là biết trước mọi thứ vậy.

“Không thì làm gì? Chẳng lẽ nhảy vào đó ngăn chặn bọn họ đánh?” Nguyệt Tương Dao tỉnh bơ hỏi lại. Cũng theo như logic tiểu thuyết, những cuộc xung đột thuộc phần “ngoại truyện” như thế này thì chín phần mười là rắc rối tìm đến cửa, phương pháp tốt nhất là tránh càng xa càng tốt.

“...” Phong Ly cũng không biết nói gì với con người này, dường như không có thứ gì làm con người này suy chuyển cả. Từ khi quen biết nàng tới nay, hắn chưa một lần nhìn thấy nàng biến sắc, không phải đanh thép thì là mưu mô xảo quyệt như con hồ ly. Phong Ly tự hỏi rốt cuộc thì người con gái tên Nguyệt Tương Dao này có bao nhiêu bí mật, nếu không phải bên cạnh nàng đã có một nam nhân khác, Phong Ly hắn sẽ không tránh khỏi bị nàng cuốn hút.

Nhưng nhắc đến nam nhân đó thì Phong Ly có hơi nghi hoặc. Đáng lý thì nam nhân đó không thể nào bỏ qua cơ hội đi cùng với nàng như thế này được. Đặc biệt là khi nàng đi chung với hắn.

Lúc Phong Ly còn đang suy nghĩ vẩn vơ, một mũi kiếm đã lệch về phía hắn với tốc độ kinh người.

“To gan! Dám hành thích vương gia!”

Keng!

Mũi kiếm bị đánh văng sang một bên, mà trước mặt Phong Ly cũng xuất hiện thêm một người.

Nhìn thấy người xuất hiện, Nguyệt Tương Dao co rút khóe miệng. Không ngờ hắn ta nhanh chóng nhập vai đến thế, vậy mà lúc nàng dịch dung lại nhăn nhó như muốn phát điên.

Bị tiếng quát làm cho giật mình, những người đang đánh nhau liền ngưng động tác. Vừa nhìn đã biết là bị hai tiếng “vương gia” làm cho hốt hoảng.

Ở Yến Quốc không có hoàng tử nào được phong vương nên khi nghe thấy có người gọi vương gia, trong đầu của những người đó liền hiện ra một danh sách khách mời mà cái tên vương gia duy nhất chỉ có Ly Nam Vương của Lăng Thiên Quốc, Phong Ly.

Đột nhiên dưới lầu vang lên âm thanh giáp va chạm. Vừa nghĩ tới liền tới, Nguyệt Tương Dao không khỏi xoa trán, triều đình này nhanh chân thật.

Càng không ngờ hơn là người dẫn đầu đoàn binh lính lại là người Nguyệt Tương Dao vừa mới gặp không lâu, An Dĩ Thừa tướng quân.

9:20 ngày 17/8/2019

Nhớ bình chọn để thêm động lực cho tác giả!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.