Năm 2018, tại khu rừng rậm phía tây nam thành phố Y.
Trong giữa khu rừng rậm rạp, là nơi tọa lạc của một ngôi nhà kiểu Trung cổ. Nếu là thường ngày nơi đây hẳn sẽ vô cùng ấm áp, nhưng hôm nay lại đầy ấp thê lương, hoang tàn. Cỏ cây cháy rụi nằm la liệt khắp nơi, ngọn lửa hung tàn phá hủy mọi thứ nó chạm phải giống như không có thứ gì có thể ngăn cản nó được.
“Sư mẫu! Đây là chuyện gì?!!” Nguyệt Tương Dao hoảng hốt nhìn mọi thứ trong nhà. Bàn ghế bị chém đứt đoạn, nền, trần còn lưu dấu vết bị lửa đốt. Còn sư mẫu thì bị trọng thương nằm trên sàn! Vậy sư phụ đâu? Sư phụ làm sao để sư mẫu bị trọng thương như vậy! Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?!!
Bách Lý Di Vân một thân toàn máu khó khăn mở mắt nhìn Nguyệt Tương Dao. Bà đưa tay run run chạm vào mặt cô gái, thì thào: “Dao Nhi... Khụ khụ...” Lời còn chưa nói hết, một ngụm máu ngọt tanh liền dâng lên cuống họng khiến lời nói của bà đứt đoạn.
“Sư mẫu người đừng nói nữa! Con đưa người đi trị thương ngay!” Nguyệt Tương Dao gấp đến mức suýt khóc lên. Tay phải vận nội lực truyền vào trong người Bách Lý Di Vân, sắc mặt cũng đần trầm xuống. Thông qua nội lực, nàng có thể thấy nội thương của sư mẫu không thể dùng hai từ “nghiêm trọng” để hình dung được. Kinh mạch hoàn toàn đứt đoạn, lục phủ ngũ tạn bị trúng độc đã hóa thành một màu đen! Muốn cứu cũng không cứu được, cho dù có kỳ tích xảy ra thì chỉ sợ sau này chỉ có thể làm người thực vật!
Nhắm chặt mắt không cho nước mắt trào ra, Nguyệt Tương Dao vẫn kiên trì truyền nội lực cho Bách Lý Di Vân. Dần dần sắc mặt của nàng cũng tái nhợt đi, nhưng hơi thở của Bách Lý Di Vân cũng ổn định lại tuy vẫn yếu ớt như trước.
Được nội lực của Nguyệt Tương Dao giúp đỡ, Bách Lý Di Vân cảm thấy lồng ngực đã không còn bị đè nặng như trước nữa. Bà vội đẩy tay nàng ra, lắc đầu, không cho nàng truyền nội lực cho mình.
Tay Nguyệt Tương Dao run lên, nước mắt trào ra, âm thanh nức nỡ bị giam trong lòng ngực phát ra tiếng “ư...ư” khó nghe. Tâm nàng như bị cấu xé thành từng mảnh. Từ nhỏ nàng được sư phụ nhận nuôi từ trong cô nhi viện, đối với nàng sư phụ cùng sư mẫu như là cha mẹ. Nay bảo nàng nhìn họ từ từ mất đi sinh khí, làm sao nàng làm được.
Run run lấy trong tay áo ra một quyển sách, Bách Lý Di Vân nhét nó vào trong tay nàng. Ánh mắt nhìn Nguyệt Tương Dao đầy tha thiết cùng hy vọng. Giờ phút này bà như quên đi tiếng bước chân của tử thần đang tới gần, chỉ có hình ảnh của người thiếu nữ phản chiếu trong đôi mắt đỏ đục ngầu. Phi Tuấn, kiếp này ta không thể cùng chàng đi tiếp, nhưng kiếp sau ta muốn làm vợ của chàng. Ta sẽ chờ chàng bên bờ Vong Xuyên, Phi Tuấn...
Nước mắt trong suốt tràn ra từ khóe mắt, Bách Lý Di Vân như trút cả gánh nặng, nặng nề nhắm mắt, cánh tay cũng buông thả. Người... đã chết!
“Sư mẫu!!!”
Tiếng thét thống khổ vang vọng cả tòa nhà cổ kính, Nguyệt Tương Dao đau khổ nắm chặt quyển nhật ký còn dính máu của sư mẫu. Hai mắt nàng đỏ rực, bờ môi bị cắn đến rách da, máu chảy vào khoang miệng làm cho nàng càng điên dại.
Tại sao?!!
Tại sao chỉ mới nháy mắt mà tất cả những gì nàng có điều bị đốt sạch thành tro?!! Tại sao?!!
Chỉ mới ba ngày trước nàng cảm thấy sư phụ có gì đó khác lạ nhưng chính là không để trong lòng, còn vô tư rời khỏi đến thành phố làm nhiệm vụ. Nếu lúc dó nàng ở lại có lẽ sẽ không có kết quả như thế này. Là do nàng vô dụng, không nhận ra ý nghĩa đằng sau ánh mắt của sư phụ, nên bây giờ... Ánh mắt từ thống hận đến hối hận, màu đỏ xen giữa con ngươi màu đen dần khuếch tán như cảm xúc điên cuồng đang lấn át lý trí của nàng. Nàng muốn hủy diệt mọi thứ, muốn phá hủy tất cả, muốn kẻ làm hại sư phụ và sư mẫu phải hối hận vì đã đụng đến họ!
“Aaaaaaaaa!!!”
Cả người Nguyệt Tương Dao tỏa ra khí tức tử vong hơn bao giờ hết, xung quanh nàng đều bị hắc khí ăn mòn khiến cho đồ vật bên trong vòng bán kính một mét đều hóa làm tro bụi.
Nhưng lúc này quyển sách trên tay nàng run lên dữ dội như phản ứng với hắc khí. Một luồng ánh sáng màu vàng phát ra từ trong quyển nhật ký bao bọc xác của Bách Lý Di Vân lại, một tia sáng khác ngay lập tức bắn vào mi tâm của Nguyệt Tương Dao. Ngay lập tức Nguyệt Tương Dao ngã xuống đất, mọi thứ xung quanh tưởng chừng như chịu một áp lực vô hình ngay phút chóc được giải thoát, toàn bộ liền hóa thành tro tàn, hoàn toàn biến mất trong không khí.
_______________
“Dao Nhi, tỉnh lại đi con.”
Nguyệt Tương Dao nằm bất động chợt mở mắt, đôi con ngươi màu máu không kịp thích ứng với cường độ ánh sáng mạnh nên không ngừng nheo mắt khó chịu. Đến khi mắt đã thích ứng, Nguyệt Tương Dao mới quan sát nơi mình ở hiện tại.
Một nơi chỉ có ba màu: xanh của cỏ non, trắng của mây và lam của bầu trời.
Này, đây là nơi nào?
Nàng tự hỏi thầm, chẳng phải mình đang ở nhà của sư phụ sao bây giờ lại ở đây. Còn sư mẫu... Nghĩ đến đây, Nguyệt Tương Dao bừng tỉnh, ánh mắt bi thương, bàn tay nắm chặt đến mức trắng bệt.
“Haiz, Dao Nhi, đừng tự trách mình nữa.”
Nguyệt Tương Dao tròn mắt nhìn trước mặt mình đần xuất hiện bóng dáng mặc nguyệt bào, gương mặt hiền từ tuấn tú, ôn nhuận như ngọc của sư phụ.
“Sư phụ! Là người sao? Sư phụ, sư mẫu đã...” Nói nửa đoạn Nguyệt Tương Dao khóc nấc lên. Chỉ có ở trước mặt sư phụ nàng mới có thể cởi bỏ toàn bộ ngụy trang của mình, chỉ như người con gái đối với cha của mình mà thôi.
“Ta biết.” Giọng nói có chút run rẩy. “Nhưng đó là điều không thể tránh khỏi, cả ta cũng vậy.”
Không khí rơi vào trầm lặng. Hồi lâu bóng trắng mới mở miệng.
“Dao Nhi, có một số chuyện đã đến lúc cho con biết.”
Nguyệt Tương Dao ngước ánh mắt lên nhìn bóng trắng.
Ngay khi nhìn thấy con ngươi màu máu của nàng, bóng trắng hơi giật mình sau đó thì cười khổ, cho dù hắn ngăn chặn cở nào đi nữa thì “nó” vẫn xảy ra. Đây có lẽ là vận mệnh.
“Ta và sư mẫu của con không phải là người của thế giới này, kể cả con. Chúng ta đến từ Vô Danh Đại lục.”
Tin tức này hoàn toàn làm Nguyệt Tương Dao chấn động. Nghĩ làm sao mà một người sống ở thế giới này hai mươi năm, đùng một cái nói thật ra tôi không phải người của thế giới này, ai mà không chấn động cơ chứ. Cho dù là thần tiên tự nghiệm cũng phải giật mình huống chi là người thường.
“Dao Nhi, song song với thế giới này là một nơi được gọi là Long Phượng Giới. Nó không tồn tại giống như Trái Đất. Nó là một mặt phẳng trong chiều không gian vô tận.” Sống ở thế giới này gần mười tám năm, Lý Phi Tuấn đã học được cách sử dụng “ngôn ngữ hiên đại“. Thiết nghĩ một người đã sống trong thế giới hiện đại như Nguyệt Tương Dao đây thì những từ ngữ cổ đại nàng cần phải có nhiều thời gian để tiêu hóa chúng.
“Vậy còn Vô Danh Đại lục? Nó nằm trong thế giới đó sao?” Nguyệt Tương Dao gắt gao nhìn chằm chằm vào sư phụ. Rốt cuộc thế giới kia là sao? Mình là ai? Vì sao đến nơi này? Hàng loạt câu hỏi nảy sinh ra trong đầu nàng.
“Phải cũng đúng mà không phải cũng đúng. Vô Danh Đại lục là một lãnh địa bên trong Long Phượng Giới, chúng nó tách biệt với nhau nhưng không thể thiếu nhau. Cũng có thể hiểu rằng Vô Danh Đại lục là tầng vi diện cao hơn so với Long Phượng Giới.”
“Dao Nhi, chuyện trước kia, vì sao phải đến nơi này thì tạm thời ta sẽ không nói cho con biết. Con nên hiểu có những chuyện nên biết và không nên biết. Biết nhiều chỉ làm hại con mà thôi.”
“Con hiểu. Nhưng sư mẫu...”
Đưa tay ngăn nàng nói, Lý Phi Tuấn cuối xuống nhìn đồ đệ như muốn khắc sâu hình ảnh này. Hắn chậm rãi tiếp tục nói.
“Con không cần tự trách, chuyện ngày hôm nay ta và sư mẫu con đã dự đoán được. Những người này đến là vì ta. Là ta đã hại nàng.”
Nguyệt Tương Dao trầm mặt, ngước nhìn xung quanh mới chợt nhớ không biết bản thân đang ở nơi nào. Nàng nghiêng đầu hỏi sư phụ.
“Sư phụ, đây là đâu? Tại sao con ở đây? Vì sao sư phụ cũng ở đây?” Theo lời sư phụ thì hẳn người đã bị “bọn họ” bắt đi chứ, mặc dù nàng không biết “bọn họ” trong miệng sư phụ là ai nhưng khẳng định đám người đó đến từ Long Phượng Giới hoặc là từ Vô Danh Đại lục. Nếu thật sự là vậy thì sao sư phụ ở đây?
“Đây là Long Quyển, là một bảo vật không gian trong lúc ta vô tình có được.”
Lúc sư phụ nói đến từ “vô tình” nàng thoáng nhìn thấy sự sắc bén trong mắt người. Hẳn là có uẩn khúc gì đi. Sư phụ không nói nàng sẽ không quan tâm, dù sao hiện tại cái Long Uyển này làm nàng hứng thú hơn.
“Bảo vật không gian? Vậy có thể đưa đồ vào trong này chứ?” Hai mắt Nguyệt Tương Dao lấp lánh, mặc dù làm sát thủ nhưng nàng không giống với những người kia, ban ngày nàng sống dưới bộ dạng của một cô gái ngốc nghếch chỉ biết vùi đầu vào những bộ tiểu thuyết, ban đêm mới là thời gian cho con quỷ khát máu ẩn sau lớp mặt nạ thức dậy.
“Ta không biết, bởi vì ta không phải là chủ nhân của nó. Ta tồn tại ở đây bởi ta đã đưa một đạo tàn hồn vào nơi này để cho con biết những chuyên kia.” Chợt thấy bóng trắng mờ đi, giọng của Lý Phi Tuấn trở nên gấp gáp “Dao Nhi, ta hỏi con, con có muốn trở về nơi đó không?”
“Sự phụ, con muốn đến đó! Con muốn trả thù cho người và sư mẫu!”
“Dao Nhi, con nên suy nghĩ cẩn thận, một khi rời đi con sẽ không có cơ hội quay trở về nơi này đâu. Ở nơi đó, con sẽ xuất phát lại từ đầu. Con sẽ không hối hận chứ?”
“Nhất định không!”
“Được, ta cho con ba ngày, trong thời gian này con hãy đi làm những việc mà con chưa hoàn thành để sau này không phải hối tiếc. Ba ngày sau đến bờ vực Hữu Phong tìm ta. Chăm sóc cho sư mẫu con thật tốt.”
Nói xong, đạo thân ảnh liền tan biến mà không gian xung quanh chợt co thắt. Nguyệt Tương Dao chỉ cảm thấy mình như vừa tỉnh ngủ vậy, chớp mắt đã trở lại khung cảnh hoang tàn đổ nát của cánh rừng.
Nguyệt Tương Dao nhìn khắp nơi, nhận ra ngôi nhà của ba người bọn họ đã biến mất. Nếu không phải xác của sư mẫu vẫn còn nằm trên đất, có lẽ nàng vẫn cho rằng mình đang mơ. Hít một hơi thật sâu để kiềm nén cảm xúc, cuối người nhặt quyển sách nằm trên mặt đất.
Sư phụ! Sư mẫu! Con sẽ báo thù cho hai người!