Chớp mắt nhìn thư trong tay mình, Huyền Uyên Thành thở dài bất đắc dĩ, chàng quyết định cáo biệt Lão tướng quân Mạc Tôn Liên trước dể trở về.
...
Ban đêm tại Ôn Vương Phủ.
Bên trong thư phòng, Huyền Uyên Thành ngồi trước bàn, cũng không biết đã suy tư bao lâu, chàng đưa tay cầm lên bức thư mà Mạc Kim Tân trao, ngón tay thon dài chậm chạp mở ra thư, đôi mắt bình tĩnh đọc lấy dòng chữ viết ở thư.
“Uyên Thành, thư này đến tay huynh không phải muốn khơi lên chuyện xưa và sự khổ đau hai ta từng trải qua, mà là tiến cử cho huynh một người, một người thật lòng với huynh, cũng có thể thay ta bù đắp lỗi lầm ta gây nên...”
Trong thư chứa nét chữ thanh cao, mang nhẹ nhàng vốn có của Diệp Tuyết Chi, nội dung trên thư trừ câu đầu ra, các cáu sau đều miêu tả tấm lòng thành, chân tình từ ai khác chứ đương nhiên không phải Diệp Tuyết Chi. Cuối thư thì ghi mong chính chàng hãy tiếp nhận.
Thư là thật hay giả chàng không quản, cái chàng để tâm là Mạc Kim Tân...
Mạc Kim Tân là bằng hữu thân thiết nhất của Tuyết Chi, cả hai quen biết mười năm, quãng thời gian kia chàng có chút ít giao thỏa với Mạc Kim Tân. Quả thực Mạc Kim Tân có phần muốn gần gũi chàng, nhưng chàng chỉ cho rằng vì mình là người cạnh Tuyết Chi nên Mạc Kim Tâm mới làm vậy. Ngờ đâu mấy năm trở lại chàng nghe tiếng gió, Mạc Kim Tân lộ thiên tâm tư, để người người biết nàng ta chờ chàng như thể Tuyết Chi từng làm. Không, thậm chí còn hơn thế!
Mạc Kim Tân rõ ràng có những chuyện tự miệng tuôn không ý nghĩa, ngược lại người khác nói rất ý tứ đi kèm chứng thực, vậy nên nàng ta cố tình để chàng biết chuyện từ chỗ thiên hạ bàn tán, để chàng nghe hết rồi hiểu thấu nàng ta tốt đẹp một mảnh si tình, hành động thầm lặng nguyện ý đợi chờ chàng mặc kệ mọi thứ.
Nữ tử có tấm lòng hi sinh, khó có nam nhân nào không sinh lòng thương cảm cả, đáng tiếc Mạc Kim Tân sai lầm khi sử dụng Tuyết Chi đổi lấy chú ý của chàng!
Nghĩ đến đây Huyền Uyên Thành không muốn nghĩ tiếp, tay buông xuống bức thư. Đúng lúc này hướng cửa kẹt một tiếng, cánh cửa bị đẩy ra, chàng nghe, khẽ nâng mắt nhìn qua. Đôi mắt thấy được thân hình to lớn, cả thân lông ngắn màu đen bóng loáng, nó có bốn chân chắc chắn đang di chuyển đi vào.
Khuôn mặt miệng dài mũi tròn, hai tai trên đầu thì gập ra sau, nó khi đi tới gần chàng thì quẫy quẫy cái đuôi to.
Nó chính là Đại cẩu, con cẩu đầu đàn trong ba con cầu chàng nuôi dưỡng bốn năm.
Đại cẩu lén vào thư phòng tìm chủ nhân mình là Huyền Uyên Thành chàng, tìm được liền chân chó đến bên cạnh chàng, sau trực tiếp nằm ngửa ra đất, phơi ra chiếc bụng tròn no, vẻ mặt tươi tắn làm nũng cầu chàng sờ soạng.
Huyền Uyên Thành trông bộ dạng Đại cẩu, môi mỏng cong lên, cười giơ tay gãi xuống ngực Đại cẩu, thỏa mãn mong muốn Đại cẩu.
Vừa gãi cho Đại cẩu, chàng vừa cất giọng hỏi: “Sao lại xổng ra rồi hả? Chẳng phải hồi sáng thả đi chơi rồi sao?”
“Ư ử...” Đại cẩu dùng tiếng rên đáp lại, nũng nịu quơ tay quơ chân. Huyền Uyên Thành bất đắc dĩ lắc đầu, không nói tiếp, chỉ gãi một lúc cho Đại cẩu xong thu tay, chú tâm chuyện chính. Phía Đại cẩu đang mải miết xúc cảm dễ chịu, lại đột ngột mất đi cảm giác đó, nó có hơi mở lớn mắt tựa hồ thể hiện chưa mãn nguyện, ánh mắt lưu luyến đặt tại chàng, mà chàng không quản.
Đại cẩu năn nỉ không thành, thất vọng vô cùng, chốc lát đứng lên dự định đi, là quay đầu ngoáy nhìn Huyền Uyên Thành lần cuối, vô tình tầm mắt Đại cẩu chạm phải chiếc túi thơm quen thuộc ở bàn, Thời điểm túi thơm ấy ngọ nguậy giống như có đựng con gì vào trong, tai Đại cẩu vểnh lên, hít mũi cẩu bản thân, Đại cẩu từ xa ngửi mùi.
Hai mắt biến đổi thành tò mò, bày ra tư thế đề phòng túi thơm, Đại cẩu sủa: “Gâu gâu!” Hai tiếng, hai tiếng này vang khắp phòng, tức khắc thu hút Huyền Uyên Thành, chàng chuyển mắt như có như không quan sát Đại cẩu, từ từ phát hiện Đại cẩu sủa túi thơm kia.
Túi thơm không phải đồ vật chàng mang hay thuộc về chàng, là bất kể thấy thứ đồ lạ lẫm không thuộc về chàng, Đại cẩu sẽ sủa, tiếng sủa một tiếng là cảnh báo, hai tiếng là hỏi dò.
Nên ý Đại cẩu hỏi túi thơm.
Huyền Uyên Thàn lòng nhanh chóng hiểu Đại cẩu sao lại sủa lên chậm rãi giải thích câu hỏi Đại cẩu: “Đây là đồ vật của Tân nhị tiểu thư...”
Túi thơm. Không, để chính xác mà nói đây là túi chứa gián chàng lấy từ chỗ Tân Phương Phương.
Đúng thế, sự kiện tiệc mừng thọ Lão tướng quân, Thái tử cùng Tân Phương Phương gây nên. Thời gian chàng tới, xa xa nhìn qua Thái tử mặt có gián, chàng đoán Tân Phương Phương nàng gây nên. Nàng nuôi gián, mang gián bên mình không che giấu gì với chàng, cộng dáng điệu nàng giả vờ sợ gián, tám phần chắc chắn nàng khơi nguồn.
Khoảng khắc bước vào đại sảnh, chàng cũng biết nàng sẽ va phải mình, chàng tính toán trước không tránh đi, cố ý đỡ nàng thuận thể lấy đi túi chứa gián, phần nào giúp nàng tránh nguy cơ.
Vốn dĩ lúc kết thúc, mọi người không nhìn, chàng sai người giả dạng đưa nàng áo choàng thực chắt dưới che đậy túi gián. Lấy cớ trời đêm trở gió để nàng dễ nhận, cùng nghĩ nàng bị Mạc Kim Tân xé rách y phục, cần thứ che trở.
Ai nghĩ đâu, nàng Tân Phương Phương đi gửi gắm lời đa tạ chàng thôi, từ chối nhận đồ! Không còn cách khác, chàng đành mang về.