Bàn tay thi thoảng giơ lên, chàng tự sờ vào cổ mình, ngón tay thon dài chạm qua gần yết hầu, nơi đấy in hằn một vết đỏ sẫm, giống như thương tích lại tựa muỗi cắn, chỉ là chính xác đó do Tân Phương Phương tạo nên.
Trong đầu chàng hiện tại cứ hiện hữu lại khoảng khắc về nàng, khiến không thể nào chú tâm làm chuyện khác.
Lại nói khi giao người qua Thừa Tướng, nàng đã một mực không buông tay khỏi chàng, trước bao ánh mắt kì quái từ mọi người như vậy, may mắn đến cuối chịu buông xuống.
Thật sự đến chàng cũng không biết nói gì, càng chưa từng nghĩ có ngày bản thân sẽ rơi vào tình huống bị phi lễ, còn phải mắt nhắm mắt mở thuận theo.
Có điều hôm nay coi như xong chuyện kịp thời mang người trở về, tuy tạo thành cục diện hơi rối rắm ở tại phủ Thái Tử và có lẽ ngày mai sẽ xuất hiện lời đồn đại không hay, nhưng chỉ cần xử lý đôi chút là ổn thỏa.
Cái để chàng lo lắng hơn là độc tính trên người nàng, Mặc Ôn Khanh từng nói rằng độc kia rất bí ẩn, cần phải có thời gian tìm hiểu quan sát thêm mới biết rõ nguồn gốc, nếu Thừa Tướng bên kia nguyện ý, Mặc Ôn Khanh rất sẵn lòng giúp đỡ.
Chẳng qua chàng luôn có dự cảm không lành về loại độc này, bởi vì Tân Phương Phương nàng có khả năng là người chàng đang tìm kiếm.
Nghĩ đến đây, Huyền Uyên Thành chuyển ánh mắt đến hai bức thư mở rồi được đặt trên mặt sách, thư đó là Tiêu Huỳnh đêm qua đưa tới.
Nội dung bên trong Huyền Uyên Thành rõ ràng,
Hai ngày sau.
Sau hai ngày Yến Tiệc Sinh Thần Thái Tử qua đi, mà trong Kinh Thành vẫn còn tin đồn về sự việc bên trong.
Chính là khi bắt đầu Yến Tiệc, không biết ba con cẩu từ đâu xông tới dọa mọi người nhảy dựng lên, không chỉ khiến đám người sợ hãi một phen, còn làm mọi thứ bị gián đoạn.
Tuy nhiên ba con cẩu về sau được chủ nhân của chúng bắt về, chủ nhân không ai khác chính là Ôn Vương, Ôn Vương còn đến dự tiệc.
Người Kinh Thành cho rằng Ôn Vương vì ân oán xưa cố ý tặng Thái Tử cái kinh hỉ này.
...
Tân Phủ.
Ánh sáng mặt trời lan tỏa, tia sáng vàng chói chang len lỏi cửa sổ đang mở, nhè nhẹ chiếu xuống gương mặt thiếu nữ ngủ say sưa, cũng lướt qua đàn cẩu nhỏ màu đen nằm dưới giường.
Thiếu nữ không ai ngoài Tân Phương Phương, nàng vẫn xinh đẹp như thế chỉ khác khuôn mặt mang vẻ nhợt nhạt yếu ớt không sức sống để chìm trong mộng dài.
Phần đàn hắc cẩu, chúng mở mắt lại ngoan ngoãn nằm yên lặng, bộ dạng dường như hiểu được chủ nhân sinh bệnh cần sự yên tĩnh.
Khi cánh cửa phòng mở ra, đàn cẩu thi nhau ngẩng đầu nhìn lên, dáng người Tân Hoa Hoa đập vào mắt chúng.
Tân Hoa Hoa len lén đưa mắt nhìn Tân Phương Phương hôn mê nằm trên giường.
Đây là lần đầu tiên Tân Hoa Hoa trông thấy nhị tỉ của mình như vậy, bình thường xem nhị tỉ khỏe mạnh không có dấu hiệu gì quá rõ, nên luôn cảm thấy bệnh tình không nghiêm trọng, đều làm quá lên, nhưng bây giờ nhìn qua nhị tỉ tự nhiên yếu ớt, mê man chẳng tỉnh như vậy.
Tân Hoa Hoa thấy chỉ có bản thân và tam tỉ là người xem nhẹ, chứ không ai quá lên cả.
“Tứ tiểu thư.” Tiếng nô tì vang lên, đánh thức Tân Hoa Hoa khỏi suy nghĩ.
Tân Hoa Hoa a lên một tiếng, tỉnh táo trở lại, đặt ánh nhìn vào nô tì, phát giác trên tay nô tì cầm miếng ngọc bội quen thuộc, lập tức mở miệng: “Đây là của nhị tỉ? Tìm thấy rồi sao.”
“Thưa, đây là Mặc công tử đưa tới trả.” Nô tì cúi đầu đáp lại.
Tân Hoa Hoa nhướng mày, vẻ mặt suy tư, lát sau gật đầu để nô tì đi vào
Mặc công tử? Lẽ nào là nam nhân đã đưa tam tỉ về hai ngày trước đó.
Nghĩ đến đây, Tân Hoa Hoa liên tưởng tới câu nói của Tân Cầm Nhi nói với mình: “Dường như Mặc công tử rất giỏi y thuật, ta cảm thấy người này khá thú vị, nếu nhị tỉ cùng Ôn Vương thành đôi, có lẽ ta sẽ cùng hắn quen biết.”
“Học một chút y thuật, lại tìm hiểu chế độc dược, trả thù Tinh Thược và Mạc Kim Tân.”
Tam tỉ có ý định như vậy, Tân Hoa Hoa không biết nên vui hay buồn, vẫn biết rằng tam tỉ một phần cũng vì trả thù thay cho nhị tỉ, chỉ là cái quan trọng hiện giờ là biện pháp chữa trị bệnh nhị tỉ mang.
Cầu mong vị thần y bên kia nhanh chóng tìm ra giải pháp.
...
Mặc Ôn Khanh lúc này từ Tân Phủ đến phủ Ôn Vương, nét mặt y cực kì khó chịu, tận cho đến khi bước vào phủ, đứng trước Huyền Uyên Thành mới bớt hỏa hoạn, tuôn ra câu hỏi: “Uyên Thành à, huynh nói xem y thuật của ta có được không?”
Huyền Uyên Thành trông dáng vẻ huynh đệ tốt của mình tựa hồ bị chọc giận không nhẹ, chàng hé miệng hỏi lại: “Ai chê bai y thuật Ôn Khanh huynh sao?”
“Chuyện của Tân Phương Phương, hôm nay ta đến Tân phủ trả lại ngọc bội, nhân tiện muốn xem độc trên người nàng ta thế nào, mà ở đó bỗng xuất hiện ông lão, mọi người gọi là Thần Y.” Mặc Ôn Khanh ngưng lại, đến đây giọng điệu bắt đầu thay đổi, khó chịu tiếp tục nói: “Ông ta không chỉ ngăn cản ta xem xét Tân Phương Phương, còn nói rằng ta là lang băm, chẩn đoán sai!”
...
Chương 108.
Tân Phương Phương liên tiếp hai lần bị bóp cổ, nàng như muốn chết đi, nhưng trí óc nghĩ đến những người còn đang lo lắng cho mình ở Tân phủ, bản thân không thể để họ thất vọng buồn rầu, hơn nữa sự sống của nàng là lần thứ hai, một lần đánh mất dễ dàng, làm sao lại phạm thêm.
Không bao giờ!
Nghĩ như thế, Tân Phương Phương lập tức có động lực, nàng đưa mắt nhìn vào bờ trán cao của Mạc Kim Tâm, con ngươi tức thì sáng lên nảy ra ý định.
Chờ tới lúc bàn tay Mạc Kim Tân siết chặt cổ mình hơn, Tân Phương Phương liền chuyển mắt ra sau ả ta, giả vờ cong môi cười cười rồi thấp giọng ám chỉ nói: “Mạc Kim Tân, ngươi biết đằng sau anh hùng cứu mỹ nhân là gì không? Chính là mỹ nhân vờ vịt yếu đuối.”
Lời vừa dứt, thành công khiến Mạc Kim Tân rơi vào khó hiểu, híp mắt mà nhìn, trông thấy ánh mắt nàng đang quét ra phía sau, ả ta tựa như nghĩ tới điều gì, theo bản năng quay đầu cũng buông lòng tay.
Tân Phương Phương đúng lúc này giơ lên hai tay túm lấy đầu Mạc Kim Tân kéo về hướng đầu mình.
Chỉ nghe tiếng cộp hết sức giòn giã từ hai cái trán đập vào nhau.
Sự việc bất ngờ, Tân Phương Phương hành động nhanh lẹ, Mạc Kim Tân phản ứng lại đã muộn màng, ả ta bị đau nhức trán, tay bóp cổ kia triệt để buông lỏng, sơ hở cho đối phương thoát thân.
“Tân Phương Phương! Đừng hòng chạy!” Mạc Kim Tân nhận thức được bản thân mắc mưu, giận dữ hét lên, tay xoa trán, xoay người đuổi theo sau Tân Phương Phương chạy trốn phía trước.
...
“Uyên Thành à, không ngờ có ngày huynh bước chân vào phủ Thái Tử lần nữa đó, không những tặng cho Thái Tử một mớ hỗn loạn, còn dẫn theo nữ tử.” Mặc Ôn Khanh bước chân chậm rãi trên đoạn đường nhỏ tới biệt viện, ánh mắt y liếc nhìn qua hai người đi cạnh mình.
Mặc Ôn Khanh thu thực rất bất ngờ đối với cục diện vừa rồi mà y thấy, là huynh đệ tốt của mình đứng một bên, trong lúc Yến Tiệc Sinh Thần Thái Tử sắp diễn ra, ba con cẩu xông tới phá hoại, huynh đệ tốt nhân lúc hỗn loạn cùng nữ tử đi qua chỗ khác.
Nếu như không phải y quan sát từ đầu, có lẽ sẽ mất dấu hai người luôn.
Hai người ấy một là Huyền Uyên Thành, một là Tân Cầm Nhi dựa vào sắp xếp của Thừa Tướng đi theo.
Huyền Uyên Thành mang trên người lam y chỉnh tề, bộ dạng hòa nhã như cũ, chỉ có nét mặt nghiêm túc hơn bình thường, khi chàng nghe thấy Mặc Ôn Khanh nói, ánh mắt thoáng nhìn qua Tân Cầm Nhi, sau chuyển sang lại Mặc Ôn Khanh, rồi cất giọng: “Tránh cho người khác nghi ngờ, cũng là để tiện thay người mang ra.”
Tân Cầm Nhi nâng đôi mắt, sau lớp áo choàng kín kẽ trên người, nàng ta cùng lên tiếng thừa nhận, “Là vậy.”
Bởi lẽ nàng ta có vóc dáng khuôn mặt giống với nhị tỉ nhất, chỉ cần che đi đôi chút là như nhị tỉ xuất hiện tại đây, chờ khi Ôn Vương cứu người ra, nhị tỉ có thể đường hoàng rời khỏi, hơn nữa không lo trường hợp Thái Tử đuổi tới gây khó dễ.
Nhưng vấn đề hiện tại là nhị tỉ ở nơi nào trong phủ Thái Tử rộng lớn này? Nam nhân đi cạnh Ôn Vương kia nói biết chỗ, mà đi tìm đã khá lâu rồi, chẳng thấy được bóng người, làm nàng ta bất an, hơi không tin tưởng.
Có điều trông Ôn Vương và nam nhân đó rất thân thiết, vả lại vừa rồi chính nam nhân giúp đỡ loại bỏ đám người canh chừng từng ngóc ngách phủ Thái Tử.
Vì thế nàng ta có không tin chỉ để tại lòng, thêm phụ thân nói rằng quyền quyết định ở Ôn Vương, muốn cứu nhị tỉ phải nghe theo.
Bây giờ mong sao kịp thời cứu người, đừng để nhị tỉ bị hủy hoại một đời như nàng ta.
Tân Cầm Nhi đang thầm cẩu mong trong lòng, bên tai vẫn chăm chú nghe hai nam nhân nói chuyện.
“Năm năm qua lại với tên Thái Tử, ta không phải không có thu hoạch đâu, vốn dự tính chờ huynh về giúp huynh cứu người, nhưng chẳng nghĩ tới cứu này là cứu người khác.” Tiếng Mặc Ôn Khanh nhẹ nhàng than thở pha lẫn trêu đùa, cố ý chọc đau Huyền Uyên Thành.
Huyền Uyên Thành cười một cái, không mặn không nhạt đáp: “Xem ra trêu chọc người khác trở thành bệnh cũ tái phát của Mặc Ôn Khanh huynh rồi?”
Bốn chữ bệnh cũ tái phát tuôn ra từ Huyền Uyên Thành, khiến Mặc Ôn Khanh bật cười hứng thú, y tự nhiên trả lời: “Chẩn đoán sai rồi, là tâm bệnh sâu nặng đối với huynh thôi.”
Mặc Ôn Khanh nói đến nước này, Huyền Uyên Thành thật sự đáp không nổi, chàng đành lẳng lặng rời ánh mắt đi phía trước, đúng khoảng khắc này bóng dáng thiếu nữ nơi xa lọt vào tầm mắt chàng.
Thiếu nữ đó không ai khác chính là Tân Phương Phương, thậm chí Huyền Uyên Thành có thể trông thấy dáng điệu nàng chật vật, thảm hại vì chạy trốn ai.
Y phục ở thân nàng đều cứ như vậy mong manh lại nhiễm phải đất bẩn, mái tóc rối loạn che đi cả gương mặt, còn có đôi chân trần bước đi trên đất, mơ hồ thấy được vết đỏ rỉ máu.
Mọi thứ đập vào mắt Huyền Uyên Thành này, nhất thời làm ánh mắt chàng biến đổi, dường như dưới đáy lòng chàng dần chất chứa thương xót.
Rốt cuộc là chàng tới đúng lúc hay muộn màng đây?
Câu tự hỏi nảy ra trong đầu, chàng biết rõ muốn giải đáp nó liền cứu nàng trước tiên.
Nghĩ là làm, Huyền Uyên Thành nâng chân, tiến nhanh về phía trước, Mặc Ôn Khanh và Tân Cầm Nhi đằng sau cùng phát giác ra Tân Phương Phương nên cũng nhanh chóng đi lên theo.
Tân Phương Phương lúc này còn cuống cuồng chạy, tay chân sớm rụng rời, sức lực sắp tới cạn kiệt.