Huyền Uyên Thành lau mũi mình, chợt từ ống tay áo chàng bất cẩn rơi ra mảnh ngọc. Động tác dừng lại, chàng cụp mắt nhìn mảnh ngọc màu lam, hồ điệp khắc ghi trên đó, bay lượn trông cô đơn, hiu quạnh.
Lần đầu tiên thấy nó là hơn mười năm trước, nó nguyên vẹn hai mảnh ghép lại ở trên tay mẫu phi chàng, Hồ Điệp Ngọc Bội là tên nó. Nguyên nhân chế tạo ra cặp ngọc bội để làm tín vật trả ơn Thừa tướng, tức người cứu mạng chàng và mẫu phi năm xưa, thởi điểm mẫu tử chàng trốn cung đi ra ngoài, vô tình bị kẻ địch truy sát.
Tín vật dùng đưa cho Thừa tướng, khi nào Thừa tướng bên kia cần, cứ tách ra nửa mảnh ngọc bội trả lại họ, làm chứng.
Nào ân trả hết, trả thêm nửa mảnh ngọc còn lại, coi như ơn nghĩa chấm dứt.
Chàng đương nhiên chấp nhận trả ân hụê, bởi ngày đó thật sự không có Thừa tướng tốt bụng ra tay, e rằng chàng đã chết đi rồi! Với cả Thừa tướng không chỉ giúp đỡ giết người truy sát họ, còn hảo tâm đem họ về phủ, bí mật trị thương thể, cho họ nương nhờ ở tại phủ khá lâu.
Cái ân lớn lao, không thể không đáp.
Chỉ là chàng không ngờ về điều kiện Thừa tướng ghi ở bức thư, Thừa tướng là muốn chàng giúp nữ nhi ông ấy cách xa Thái tử, triệt để cách xa!
Huyền Uyên Thành nghĩ tới đây, cảm giác trái tim mình nổi trôi, đớn đau dần dần hiện lên rõ rệt, nhưng Huyền Uyên Thành mặt mày bình tĩnh, không có thay đổi sắc mặt. Bởi lẽ chàng quen thuộc nỗi đau đó rồi.
Liên quan đến Thái tử, phải đấu cùng Thái tử, cái này đồng dạng là việc chàng không muốn đối diện nhất từ trước đến nay.
Không phải xưa kia chưa từng tranh đấu, là năm năm trước rối rắm bởi tình ái, bắt đầu gay gắt nhau vì một người, cũng kết thúc gay gắt vì một người.
Người kia thuần túy là ý trung nhân của chàng, Diệp Tuyết Chi, mĩ nhân Kinh Thành. Mười năm xưa, chàng yêu Tuyết Chi, tình cảm cả hai như hạt giống gieo trồng suốt mười mấy năm, vốn dĩ có ngày đơm hoa kết trái rồi, mà vì chàng từ bỏ ở giây phút cuối, tất cả trở thành tro bụi.
Trước ngày chàng cùng Tuyết Chi thành hôn, thánh chỉ ban xuống, biên cương rối loạn, thất thủ giặc xâm, lệnh Ôn vương và Đoan vương nhanh chóng xuất binh, đến biên cương trấn áp, ổn định. Tay nhận đạo thánh chỉ chàng đành tâm tạm gác lương duyên chính mình sang bên khác, đặt chiến trường là mục tiêu trước mặt.
Chàng hứa hẹn với Tuyết Chi, khi nào tất cả ổn thỏa, chàng mang chiến thắng về lấy nàng ấy, dặn nàng ấy chờ chàng.
Nàng ấy nhu thuận gật đầu, tâm nguyện đợi chàng, ngày tháng gửi thư qua cho chàng. Người gửi kẻ nhận được vạn lần, bao bức thư đã đủ tạo nên núi nhỏ, bên trong đều giống nhau ghi dòng chữ nhớ thương đối phương, hỏi han đối phương thế nào, ra sao.
Đúng vậy, tình cảm dành nhau sâu đậm, năm năm xa cách vẫn y nguyên chẳng giảm, và năm năm này, sự cố gắng của chàng, của binh sĩ Tiên quốc cũng được đền đáp, biên cương ổn định, loạn lạc gần yên. Cần thêm một trận chiến cuối nữa là được.
Chính thời gian này, bức thư cuối Tuyết Chi gửi đến lẫn tin tức Kinh Thành truyền tới, làm tinh thần chàng suy sụp.
Tuyết Chi gả đi rồi, là gả cho Thái tử! Chàng không tin tin tức, mãi khi đọc thư chàng mới khủng hoảng, ngờ nghệch. Tuyết Chi gửi lời xin lỗi chàng, viết nàng ấy thật sự gả đi, mong chàng quên nàng ấy, quên tất thảy mọi thứ hai người có với nhau!
Chàng tin chẳng nổi mắt mình, cơ mà nét bút nhẹ nhàng thuộc về Tuyết Chi kia không sai! Rồi bi thương chế trụ cảm xúc, khổ sở lấn át tinh thần chàng. Chàng ra chiến trường, lí trí điên cuồng, liều mạng chiến đấu.
Kẻ thù nhân lúc đó cho chàng nhát đao trí mạng vào chân, chàng mặc kệ máu tươi tuôn rơi, lao đầu chém giết, tướng sĩ cũng vậy theo chân chàng.
Trận chiến cuối giành thắng lợi, chàng bị thương nặng, nặng nhất là chân không thể khỏi, từ ấy chân chàng đi lại khó khăn.
Sau này hồi kinh, chàng âm thầm gặp Thái tử, ra tay đánh Thái tử, ý định tuyến chiến, tại chàng đã biết lí do sao Tuyết Chi chịu gả cho Thái tử.
Thái tử gài bẫy, cưỡng ép Tuyết Chi, hủy hoại trong sạch nàng ấy, khiến Tuyết Chi hoài thai, đã mang cốt nhụx của Thái tử, nàng ấy bắt buộc phải gả!
Chàng căm phẫn Thái từ, càng căm hận bản thân, vô năng không bảo hộ Tuyết Chi trọn vẹn! Sai lầm của chàng để nàng ấy rơi vào khốn khổ, một mình chống trọi!
Nghĩ tới nàng ấy bị đè ép dày vò, nghĩ đến nàng ấy buông xuôi phần tình cũng đau lòng không kém mình, chàng biết mình có tội! Muốn kéo Tuyết Chi về, bù đắp tình yêu cho nàng ấy, sau những thương tổn nàng ấy phải chịu.
Là tiếc thay nàng ấy ngăn cản, đứng trước chàng, Tuyết Chi che trở Thái tử, nàng nói chàng: “Diệp Tuyết Chi này năm năm chờ đợi Ôn vương gia đã quá đủ! Mọi hỉ nộ ái ổ trải qua cũng thừa rồi! Ôn vương gia, ta đã lựa chọn thứ ta cần thiết, người hà cớ làm điều vô nghĩa như giờ?”
Tuyết Chi nói chàng yêu nảng ấy, muốn nàng hạnh phúc, cớ gì còn tới đây giành giật nàng ấy như đồ vật? Cố tình phá hoại thứ hạnh phúc nàng ấy chọn lựa!?
Nàng ấy đủ khổ rồi, chỉ mỏi mong được yên bình với Thái tử và đứa trẻ chưa ra đời.
Nói nếu chàng yêu thật thì thể hiện đi, trong tình yêu cần người mình yêu vui vẻ, là gì chăng nữa cũng chấp thuận, kể cả buông bỏ!
Chàng im lặng, tâm tình thanh tĩnh nhìn Tuyết Chi, nhìn sâu vào mắt long lanh nàng ấy, xem xem nàng ấy thật lòng không.
Phát hiện là lòng Tuyết Chi quả thực quyết định, chàng bất lực tiếp nhận rời khỏi nàng ấy.