“Hoàng thượng, ngài . . . “
”Ra ngoài!” Hiên Viên Triệt không khách khí quát lớn một tiếng, hắn tức
giận ném cả bình rượu đang cầm trên tay, mảnh vỡ sắc nhọn của bình văng
đầy trên nền đất.
Tổng quản Lương sợ đến mức hai chân run lên bần bật. Hắn đã đi theo hầu hạ Hiên Viên Triệt từ khi hoàng thượng còn là
một cậu bé lên ba, nhưng ngày hôm nay chính là lần đầu tiên hắn nhìn
thấy bộ dạng Tu La đáng sợ này của ngài.
Đôi mắt Hiên Viên Triệt
đỏ ngầu, hằn lên từng tơ máu nhỏ. Gương mặt tuấn mỹ phờ phạt như nhánh
cây vừa bị tước mất ánh sáng mặt trời, làn da nhợt nhạt hệt người chết.
Cằm của hắn đã lúng phúng râu, vận trên người là long bào nhăn nheo, dơ
bẩn. Đây có lẽ là thời điểm chật vật nhất của Hiên Viên Triệt!
”Nhưng . . . “ Đã trôi qua một tháng kể từ khi xảy ra chuyện đó, thế nhưng
hoàng thượng vẫn ngày đêm trách móc bản thân, ân hận khôn cùng giày xéo
ngài, biến ngài trở thành một con dã thú, một kẻ bợm rượu suốt ngày giam cầm bản thân trong bóng tối! Nếu cứ tiếp tục như thế, hoàng thượng sẽ
như thế nào, Bắc Thần quốc sẽ ra sao ?
”Trẫm bảo ngươi cút!” Hiên Viên Triệt rít lên, thanh âm khản đặc mang theo hơi thở lạnh thấu
xương, phượng mâu xinh đẹp tản ra sát ý nồng đậm. Không cần bàn cãi cũng đủ biết ý nghĩa đôi mắt sắc lạnh ấy của hắn: kẻ nào dám lắm miệng làm
phiền, hắn liền một đao giết chết kẻ đó!
Tổng quản Lương cuối
cùng cũng lắc đầu bất đắc dĩ bước ra ngoài, hắn thở dài mệt mỏi, ngày
nào hắn cũng đến, nhưng kết quả cuối cùng vẫn như vậy, chẳng lẽ chỉ có
thể trơ mắt ra nhìn thôi sao ?
Tổng quản Lương vừa định đóng cửa lại thì một bàn tay trắng nõn xinh đẹp đã cản lại, hắn cẩn thận ngước
mặt nhìn, là một nữ nhân thanh lãnh cao quý. Nhan Tịch Y!
”Để ta.”
Nhìn theo tư thế bước đi của Nhan Tịch Y, tổng quản Lương trong lòng thầm
cảm thán. Rõ ràng Nhan quý phi xinh đẹp diễm lệ đến thế, tài sắc vẹn
toàn, là cực phẩm trong cực phẩm, nếu như so sánh với Hoàng hậu đã
khuất, chỉ sợ là vượt xa nhiều lần! Ấy vậy mà Hoàng thượng lại đi si
tình với hoàng hậu . . .
”Phàm nhi, là nàng, là nàng đúng không ?”
Nhan Tịch Y vừa bước vào, Hiên Viên Triệt bỗng nhiên điên cuồng lao đến, ôm
nàng thật chặt, nước mắt chảy dài, nghẹn ngào nói không thành lời. Nhan
Tịch Y cứng đờ cả người, thoáng sững sốt nhưng sau đó lại mỉm cười nhẹ
nhàng.
”Thiếp là Tịch Y, không phải là tỷ tỷ.”
Hiên Viên
Triệt chao đảo thân thể, vội đẩy mạnh Nhan Tịch Y ra khỏi mình, nhìn một lượt gương mặt vì đau mà méo mó kia, hắn nhất thời kích động muốn giết
người.
”Là ngươi, chính ngươi hại chết nàng!” Hiên Viên Triệt gầm lên, hắn như con mãnh thú xổng chuồng, có thể cắn chết Nhan Tịch Y bất
cứ lúc nào. Bao phẫn hận hắn đều đem trút lên thân thể mảnh mai của nàng ta.
Nhan Tịch Y khó khăn tránh né chưởng lực của hắn, gương mặt trắng bệch tràn đầy sợ hãi.
”Chàng vì Nhan Tích Phàm mà giết chết thiếp ?”
”Hừ, một nghìn cái mạng của ngươi cũng không xứng để đổi lấy mạng của nàng.” Hiên Viên Triệt cười lạnh, quanh thân nhàn nhạt phả ra hơi thở chết
chóc dọa người.
”Không phải phụ thân trước khi qua đời tại sa
trường đã viết thư trao gửi thiếp cho chàng, mong chàng yêu thương thiếp hay sao. Chẳng lẽ chàng đã quên ân sư của mình ?” Nhan Tịch Y nói trong nước mắt, nàng ta khiếp sợ đến mức không dám nhìn mỹ nam tử trước mặt.
Hiên Viên Triệt như vừa nghe phải một chuyện cực kì khôi hài, hắn cười một
tràng dài thanh lãnh cao ngạo, vung tay áo một cái, hắn bước đến bóp
chặt cằm thon của Nhan Tịch Y.
”Trẫm nào dám quên ân nghĩa năm
xưa. Nhưng là Nhan tướng quân muốn trẫm đối đãi thật tốt với nữ nhi của
người, mà ngươi là nữ nhi ruột thịt của ân sư hay sao ?”
Một lời
nói của Hiên Viên Triệt cũng đủ làm cho Nhan Tịch Y hoa dung thất sắc,
nàng ta run rẩy từng hồi, cố vùng vẫy thoát khỏi ma chưởng của Hiên Viên Triệt.
Hắn! Thì ra hắn đã biết tất cả . . .
”Kì thực
ngươi chỉ là đứa con oan của nương ngươi cùng một tên gia đinh. Nhan
tướng quân không biết sao ? Ha, người đã biết từ rất lâu, nhưng người
vẫn giấu kín, vẫn đối xử mẹ con ngươi thật tốt! Nhưng các ngươi lại lấy
oán báo ân, hãm hại nữ nhi thân sinh của người!”
Không kịp để cho Nhan Tịch Y tiếp thu, Hiên Viên Triệt lại hung ác nói tiếp.
”Ngươi nghĩ trẫm vì yêu mến tài sắc của ngươi mà thú ngươi sao ? Mơ tưởng!
Nàng so với ngươi tốt hơn gấp trăm nghìn lần! Thú ngươi cũng chỉ để
ngươi chịu đủ hành hạ, nếm đủ mùi vị bị khinh thường, ghét bỏ!”
Nhan Tịch Y trợn trừng mắt, không dám tin vào những gì mình nghe thấy. Nàng
đã tưởng rằng bản thân mình là đệ nhất tài nữ, không một nam nhân nào có thể thờ ơ với nàng, vậy mà, trớ trêu thay, nàng lại không sánh bằng một xấu nữ!
”Người đâu! Đem Nhan quý phi nhốt vào Thiên Khải cung, không có lệnh của trẫm, không cho phép ra ngoài!”