Quảng Lộ mở cửa sổ ra, đối với mặt trời cười một cái.
Nàng tiếp nhận sự thật xuyên phim rồi, cha mẹ ở thế giới kia có khỏe không? Quảng Lộ còn có một người anh trai tên Quảng Ngọc, chỉ có thể hy vọng anh trai thay mình chiếu cố cha mẹ thật tốt.
Không bỏ được, chính là không thể quay về, cảm giác chính mình cùng Quảng Lộ nơi này có quan hệ với nhau.
Buổi chiều hôm nay lại phải đi làm, bất quá làm thần tiên cũng tốt, thực đêm cũng không có vầng thâm mắt.
Đêm nay khi chạy tới Toàn Cơ Cung quạnh quẽ kia, Quảng Lộ mặc một cái váy hồng nhạt. Có vẻ cả người đều phấn phấn nộn nộn, còn đeo trâm con bướm hồng nhạt phía dưới có mấy cái lục lạc rũ dưới, đi trên đường phát ra tiếng chuông thanh thúy.
Quảng Lộ vui vui vẻ vẻ chạy tới Toàn Cơ Cung tìm Nhuận Ngọc đi làm, không nghĩ tới hôm nay Nhuận Ngọc đặc biệt phong tao, đứng bên cạnh còn có tiên tử mặc quần áo màu hồng đào nhạt.
Tiên tử kia mắt ngọc mày ngài, nói cười yến yến, cười như đào tháng ba mùa xuân, thanh tố như cúc tháng chín. Chỉ thấy nàng vỗ vỗ vai Nhuận Ngọc, thanh âm thanh ngọt nói.
“ Tiểu ngư tiên quan thật là thông minh, ta hoàn toàn xem trọng ngươi a. “
Quảng Lộ nghĩ thầm, này sẽ không phải là nữ chủ Cẩm Mịch đi? Xem thân ảnh dung mạo kia, đệ nhất mỹ nhân Lục giới.
Nhuận Ngọc bị chụp bả vai, thấy được Quảng Lộ ở phía sau Cẩm Mịch, vốn dĩ mặt mày cười có điểm thu liễm.
“ Điện hạ, Quảng Lộ tới làm việc. “
Quảng Lộ thật cẩn thận nói, còn trộm mắt nhìn Cẩm Mịch. Thật là đẹp mắt a, khó trách Dạ Thần nhớ mãi không quên. Cẩm Mịch nhìn Quảng Lộ, cười với Quảng Lộ cùng chào hỏi. Quảng Lộ cũng trả lại Cẩm Mịch một nụ cười ngọt ngào.
Nhuận Ngọc nhìn hai nữ nhân dịu dàng thấm thiết đối diện, đột nhiên cảm giác chính mình bị xem nhẹ.
Không khí đột nhiên trở nên kỳ quái...
Nhuận Ngọc lên tiếng phá vỡ phần xấu hổ này, đối với Quảng Lộ gật gật đầu, sau đó cùng Cẩm Mịch nói.
“ Ta mang ngươi hạ phàm cũng tốt, nhân gian kia người đông, tin tưởng trưởng phương chủ tạm thời không tìm thấy ngươi. “
Cẩm Mịch nghe trưởng phương chủ, đầu đều lớn, nhịn không được gật gật đầu. Quảng Lộ nghe trộm cuộc đối thoại của bọn họ, giống như nơi này chỉ có Cẩm Mịch cùng Nhuận Ngọc, lần hạ phàm khiến cảm tình càng tốt.
Quảng Lộ vì sự nghiệp phấn của Nhuận Ngọc, muốn cùng Nhuận Ngọc nói: Đại Long, ngươi chuyên tâm làm sự nghiệp cho ta, đừng yêu đương, nữ chủ là của nam chủ, ngươi cũng đừng nhọc lòng.
Quảng Lộ phóng ánh sáng tiểu về phía Cẩm Mịch, trong mắt đều ám chỉ ta cũng muốn đi. Tuy rằng Cẩm Mịch ăn đoạn tình đan nhưng cũng không phải không hiểu tình lý, tiếp thu ám chỉ mãnh liệt của Quảng Lộ. Cẩm Mịch nhược nhược hỏi.
“ Quảng Lộ tiên tử muốn cùng đi phải không? “
Quảng Lộ còn chưa có mở miệng, Nhuận Ngọc đánh gãy trước.
“ Quảng Lộ, ngươi hẳn nên ở chỗ này quản lý đi. “
Quảng Lộ nghe câu nói thế, trộm kéo kéo tay áo Cẩm Mịch, hoàn toàn đã quên chính mình hôm nay là lần đầu tiên cùng Cẩm Mịch tiên tử gặp mặt, tự quen thuộc như thế.
Cẩm Mịch đối với ánh mắt đáng thương hề hề của Quảng Lộ, cười nói.
“ Tiểu ngư tiên quan, để Quảng Lộ cùng ta đi đi, ta cũng có cái bạn tốt. “
Nhuận Ngọc bất đắc dĩ, đành phải mang theo con chồng trước cùng nhau hạ phàm.
Làm như thế nào để Đại Long chuyên tâm sự nghiệp, không công lược nữ chủ?
Đáp rằng: Chính mình ta công lược nữ chủ không phải hảo hay sao ('▽')
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:
Nhuận ngọc: Ta cùng Cẩm Mịch hẹn hò, ngươi xem náo nhiệt gì?
Quảng Lộ: Đại Long ngươi vẫn là cái hài tử mấy vạn tuổi, mụ mụ không cho phép ngươi yêu đương.
Nhuận Ngọc: Mụ mụ?