“Nguyên lai vật liên kết lại là trái tim nga”
Trước ngực của ma tu sử dụng Kim cang sát trận bị thủng một lỗ lớn, máu chảy đầm đìa. Vân Cung nhìn tỉnh cảnh trước mắt không khỏi cười lạnh,
một cái Kim cang sát trận cũng đòi lấy mạng của hắn, thật nực cười.
Hắn cũng không còn nhã hứng để đùa giỡn nữa.
Đám ma tu đứng sững người, tại sao tên tu tiên giả đó trốn ra được? Hay là tên đó vốn đã là Kết Đan kỳ? Nguyên lai bọn họ ngay từ đầu đều không đoán được lực thực của đối phương là như vậy.
Thân thể bị một cỗ khí lạnh bao trùm, Vân Cung không biết tự lúc nào đã đứng trước mặt gã ma tu gần nhất.
Ý niệm trốn thoát liên tục xuất hiện nhưng hiện tại thân thể gã lại
không thể động, nhận ra thì cũng đã chậm một bước Vân Cung đã dùng Hấp
Huyết kiếm chém văng thủ cấp của gã.
Hai tên ma tu còn lại thấy
ba đồng bọn đã bị giết chết, đối đầu với hắn cũng không chừng sẽ có kết
cục đồng dạng. Không khỏi nhìn hai oa nhi trên tay, rồi lại nhìn đối
phương:
“Lão tứ..”
“Ừm..”
Rồi đồng loạt ném Nghiêm Tu cùng Bạch Hàn Sâm về phía Vân Cung.
Vân Cung bất ngờ thấy hai đồ đệ bị ném về phía mình, nghĩ cũng không cần nghĩ bắt được lưng áo của hai đứa quăng lên trời:
“Nghĩ muốn thoát”
Theo hướng chạy của hai tên ma tu, hắn đứng tại chỗ ném Hấp Huyết kiếm
thẳng lên đằng trước. Hấp Huyết kiếm xé gió lao vun vút như tên bắn nháy mắt chém người của hai ma tu đằng trước thành hai nửa, rồi cấm thẳng
xuống đất.
Chưa đầy ba giây…
Đứng tại chỗ chờ hai đồ đệ rớt
xuống, hắn thân thủ bắt nhanh hai đứa. Lần này tất nhiên sẽ lại không
quăng lên trời nữa mà ôm trong lòng. Nhìn vẻ mặt tái mét dù đang bất
tỉnh của Nghiêm Tu, hắn cảm thấy hơi áy náy.
Hồi nãy có lẽ là do phản xạ đi, hắn cũng không cố ý. Vân Cung tự ngồi kiểm điểm lại hành động tay nhanh hơn não của mình.
Lại nhìn một đống xác chết nằm la liệt dưới đất, hắn không khỏi nhíu
mày. Sợ là người đi đường thấy cảnh này thì sẽ chết ngất đi. Niệm một
hồi trong lòng rốt cuộc Vũ Huyền Âm cũng xuất hiện:
“Của mày..”
Vũ Huyền Âm nghe lời nói của Vân Cung, thân cầm run lên nhè nhẹ phát ra ánh đỏ chói mắt. Chưa đầy một khắc trên mặt đất chỉ còn lại vải vụn
rách rưới không hơn không kém:
“Ưm..Sư phụ..” Bạch Hàn Sâm dụi dụi mắt. Nghiêm Tu cùng dần có dấu hiệu tỉnh lại.
Vân Cung cảm thấy hai cục thịt trong lòng động đậy, hắn không khỏi giật bắn người. Hên là bản thân hắn đã kịp thu lại Vũ Huyền Âm vào không
gian.
Bạch Hàn Sâm xoa xoa cái cổ đau nhứt, hồi nãy nó đang ngồi tu luyện thì bất ngờ bị người đánh ngất. Bây giờ nó lại nằm trong lồng
ngực ấm áp của sư phụ trong lòng tránh không khỏi hồi hộp. Cách một lớp
xiêm y nó vẫn có thể cảm nhận được nhịp đập trái tim của người. Ân, thật dễ chịu.
Nghiêm Tu nằm bên ngực còn lại, nhìn dáng vẻ thất thần của Bạch Hàn Sâm không khỏi bĩu môi. Thật không có tiền đồ, bây giờ có
cơ hội gần gũi với sư phụ nó nhất định không như Bạch Hàn Sâm mà bỏ qua. Dụi dụi đầu tóc mềm mại vào vai Vân Cung, lại không quên ăn đậu hũ sờ
soạn khắp người hắn một cái:
“Không có chuyện gì, sư phụ ở cùng
các ngươi” Vân Cung tưởng tụi nhỏ cảm thấy bất an, hắn vội mở miệng trấn an hai đồ đệ nhà hắn. Một đường cả ba đi về không ai nói với nhau câu
nào, trái lại hòa hợp đến dị thường.
Lộc cộc.. Lộc cộc… Vân Cung cùng Nghiêm Tu và Bạch Hàn Sâm đang ngồi xe ngựa trên đường về Thanh Tông môn.
Đang yên đang lành thế thì tại sao bọn họ lại phải quay về ? ╮(╯_╰)╭
Vậy là phải quay lại hai ngày trước…
“Cái gì… kết thúc nhiệm vụ” một tiểu sư đệ đồng môn không chịu nổi phải lên tiếng.
“Đúng vậy” Chu Thanh Loan mắt không thèm bố thí cho tên sư đệ đó, thanh âm ả vẫn lạnh nhạt. Đại ca lần này không biết bỏ đi đâu, hại ả phải
đứng ra mặt nói chuyện với đám người chết tiệt này.
Mặc dù, đám
sư huynh sư đệ ở đây không ai thích nói chuyện với Chu Thanh Loan nhưng
diễn biến đến quá đỗi đột ngột như thế này. Không nói rõ bọn họ nhất
định chịu không được:
“Phiền Chu đại tiểu thư cho tại hạ một cái công đạo”
Đúng là phiền phức: “Kết thúc nhiệm vụ chính là kết thúc nhiệm vụ… cần gì phải nói nhiều!”
Không hài lòng với thái độ của Chu Thanh Loan, lão giả áo xanh hắng giọng: “Thanh Loan…”
Trong lòng Chu Thanh Loan tức đến giậm chân, đáng lẽ ả không nên nghe
lời phụ thân đi. Bây giờ thì hay rồi, đại ca rồi đến cả sư thúc đều đối
nghịch với ả:
“Chính là ma tu đột nhiên biến mất không có xuất hiện qua… nên Cửu Châu thành chủ muốn hủy bỏ nhiệm vụ”
Đám người môn phái nháo nhào cả lên. Hủy bỏ nhiệm vụ không phải muốn bỏ là bỏ được. Một vạn lượng vàng không phải là giỡn chơi a.
Nguyệt Mai ngồi kế bên Vân Cung không khỏi cảm thán: “Một vạn lượng vàng a”
“Ngươi nuối tiếc..” Vân Cung nhìn vẻ mặt cảm thán của nàng, không khỏi muốn hỏi thử.
Nguyệt Mai đột nhiên được Vân Cung hỏi không ngạc nhiên, không phải là
huynh ấy nghĩ mình ham tiền đi. Nàng không khỏi hấp tấp giải thích:
“Không có… một vạn lượng đó ta căn bản không để vào mắt” những lời nàng nói hoàn toàn đều là sự thực. Sợ rằng nguyên thủ phủ của nàng chắc cũng hơn mấy trăm vạn đi.
Vân Cung chỉ hỏi chơi nhưng không ngờ đối
phương lại đáp trả, bất quá đây cũng không phải vấn đề hắn quan tâm. Một vạn lượng vàng a… Biết vậy hắn không nên thủ tiêu sạch đám ma tu đó.
Nguyệt Mai đang âm thầm quan sát nét mặt của Vân Cung, thấy hắn không
có gì khác thường nên thở phào nhẹ nhõm. Lại nhớ đến mục đích chính của
mình nàng không khỏi đỏ mặt.
Nàng vốn không phải tiểu thư khuê các nên không biết diễn tả như thế nào. Mặt nàng đỏ như trái gấc, miệng lắp bắp nói:
“Ta còn… có thể…”
Chữ “gặp lại huynh” chưa kịp thoát ra khỏi miệng lại bị một đạo thanh
âm non nớt, lạnh lùng đánh gãy: “Sư phụ bọn ta đói” Bạch Hàn Sâm còn
không quên sờ sờ bụng nhỏ để tăng thêm phần sự thật.
Nghiêm Tu
ngồi bên cạnh nãy giờ cũng không quên quan sát vẻ mặt lúng túng của
Nguyệt Mai. Vị tỷ tỷ này không hiểu cứ có cơ hội là lại sáp đến gần sư
phụ nó. Thật không thoải mái chút nào.
Thế là mỗi lần Nguyệt Mai muốn nói với Vân Cung thì lại bị Bạch Hàn Sâm cùng Nghiêm Tu phá đám.
Cứ như thế cho đến khi ba sư đồ họ chuẩn bị lên đường cũng không nói
được với Vân Cung câu nào.