Xuyên Qua Thành Hoa Tranh

Chương 58: Q.3 - Chương 58




Vừa đi vào chỗ được gọi là Mai Viên này, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu ta chính là “buổi tối hôm nay khẳng định không được yên ổn.”

Nơi này rộng lớn, cảnh sắc thanh u, có rừng mai, hòn giả sơn, có cây cầu nhỏ bắc qua ao, có đình viện mái cong… Nơi này... nhìn thế nào cũng không phải chỗ bình thường dùng để chiêu đãi khách.

Dọc theo đường đi gặp không dưới năm lần những tổ nhân viên tuần tra, cứ hai người một tổ. Hơn nữa… nếu ta không nhìn lầm, ở góc kia xuất hiện những người khả nghi, có lẽ là ám vệ đi…

Thủ vệ thật đúng là… sâm nghiêm.

Hoàn Nhan Hồng Liệt an bài ta ở nơi này nhất định là có dụng ý, ta khẳng định.

Cho nên sau khi tiến hành xong một loạt hành động tất yếu như ăn cơm, tắm rửa, thay quần áo…, ta bảo thị nữ mang tới một bình trà cùng một quyển sách để giải trí, ăn mặc chỉnh tề ngồi bên cạnh bàn.

Bọn thị nữ trong vương phủ được huấn luyện rất tốt, ngoại trừ chuẩn bị những thứ ta muốn, còn cố ý mang tới một ngọn đèn đặt lên bàn, sau đó toàn bộ rời khỏi phòng.

Ngọn đèn kia không biết là loại nào, sáng ngời mà nhu hòa, độ sáng rất thích hợp để đọc sách, ta rất là thích ý mở trang sách ra đọc.

Uống hết một bình trà, ngoài cửa sổ đã là bóng đêm nặng nề cô tịch.

Người muốn tới hẳn là cũng sắp tới, ta đứng lên vươn vai một cái, bê bình trà lên, đang muốn đi thêm nước, ngoài cửa bỗng truyền tới tiếng gõ nhẹ.

Ta sửng sốt sửng sốt, buông ấm trà, nhẹ chân nhẹ tay đi tới cạnh cửa, bên ngoài lờ mờ có thể thấy một bóng người đứng đó.

“Là ai?”

Người ta chờ hoàn toàn không cần phải hành động cẩn thận như thế, như vậy… sẽ là ai? Bàn tay lặng lẽ chạm vào Bạo Vũ Lê Hoa Châm ở bên hông.

Một giọng nam dễ nghe mang theo ý cười vang lên: “Là ta.”

Là… Âu Dương Khắc, ta ngầm thở ra một hơi, buông lỏng tay ra.

Bất quá, hắn làm thế nào tránh khỏi ánh mắt thủ vệ bên ngoài mà vào đây? Không lẽ người này mới ở trong Triệu vương phủ một thời gian mà đã thăm dò hết địa hình bên trong rồi?

Thế này… nếu Hoàn Nhan Hồng Liệt mà có con gái…thật sự là đáng lo a…

“Đêm lạnh cắt da… Tiểu cô nương, cô nhẫn tâm để ta đứng bên ngoài sao?”

Ta trừng mắt, mở cửa.

“Cửa căn bản không khóa được chưa? Còn nữa, nếu ngại bên ngoài lạnh lẽo, ngươi cũng không cần phải phe phẩy quạt a…”

Nhìn thấy ngoài cửa, Âu Dương thiếu chủ ngẩn ra, cứng đờ duy trì động tác giơ chiết phiến, ta nghĩ nghĩ, vẫn là quyết định nuốt lại mấy câu lầu bầu như ‘Ngươi mà bị đông lạnh chết mới là lạ’, nghiêng người tránh đường:

“Mời vào.”

Không cần nói tới lần thứ hai, Âu Dương Khắc thân hình chợt lóe, đã tiến vào phòng —— động tác lưu loát, thân thủ nhanh nhẹn, tuyệt đối khiến người xem phải kinh ngạc, có thể thấy được hơn phân nửa là thường xuyên trình diễn tiết mục ‘Nửa đêm lẻn vào khuê phòng’ này rồi.

Ta đầu đầy hắc tuyến khép cửa lại, nghĩ nghĩ, vẫn là khóa cửa vào.

Trong tình trạng mọi người trong Triệu vương phủ đều bắt đầu khởi động sóng gió ngầm, có thể dùng từ ‘đều có ý đồ xấu’ để hình dung, hơn nữa… Hắn cùng Hoàn Nhan Hồng Liệt dường như cũng chưa có cái gọi là ‘tương đắc giữa khách và chủ’ …

Vẫn là cẩn thận chút thì tốt hơn.

Dựng thẳng lỗ tai nghe ngóng ngoài cửa dường như không có động tĩnh gì, lúc này mới yên tâm, quay người lại, lại thấy Âu Dương Khắc tựa tiếu phi tiếu đánh giá ta.

“Quần áo chỉnh tề, cửa phòng chỉ khép hờ, trà đã pha sẵn, dưới đèn đọc sách… Cô… là đang chờ người?”

“Đúng vậy.”

Ta gật gật đầu nhìn hắn, mang trà vào phòng phía sau bức bình phong. Theo yêu cầu của ta, thị nữ đã để ở đó một cái lò giữ nhiệt cho trà và một bình nước nóng.

“… Cô biết ta sẽ đến?”

Chỉ cách một bức bình phong thôi, không hiểu sao thanh âm hắn nghe qua lại có chút mơ hồ, kết cấu kiến trúc ở cổ đại thực thần kì a.

“Không biết a.”

Nước đã đổ đầy, ấm trà nóng phỏng tay, ta ngó trái ngó phải không có cái gì để đỡ, đơn giản kéo ống tay áo dài che tay, sau đó thật cẩn thận bê ấm trà ra ngoài.

“Ta cũng không phải thần tiên, sao có khả năng biết…”

Mới nói được một nửa, một bàn tay đột nhiên vươn ra, cầm lấy ấm trà, nhẹ nhàng nhấc lên, khiến ta nhìn thấy mà hoảng sợ.

“Này, rất nóng đấy…”

Nhìn Âu Dương Khắc mặt không đổi sắc mang bình trà để lên bàn, ta lúc này mới hậu tri hậu giác nhớ tới người này có luyện công phu không sợ nóng.

Hắn xoay người khẽ nhíu mày nhìn ta. “Sao không gọi ta qua đỡ giúp?”

Ách, ta cũng không bị điên, sao dám sai khiến đường đường Bạch Đà sơn thiếu chủ đi bê trà cho ta… Bất quá ăn ngay nói thật như vậy, lại có vẻ không ổn, cho nên ta chỉ có thể cường điệu khách quan sự thật.

“Ta lấy tay áo che rồi bê cũng được…”

Nhìn sắc mặt Âu Dương thiếu chủ tựa hồ không được tốt lắm, ta vội vàng chuyển đề tài.

“Cái kia… Ngươi tới khuya như vậy, là tìm ta có việc?”

“Chỉ là…”

Hắn dừng một chút, lại không nói tiếp nữa, xoay người ngồi xuống bên bàn, mới cười yếu ớt nhìn về phía ta. “Tiểu cô nương, không mời ta uống chén trà sao?”

“Không thể nha.” Ta cũng ngồi trở lại nguyên vị trí, “Nếu có người tới, bị y nhìn thấy có nhiều chén thì… không tốt lắm.”

Không chỉ là không tốt lắm, quả thực là cực kì phiền toái…

“Ồ?” Âu Dương Khắc mỉm cười, “Hóa ra… tiểu cô nương… thật sự là đang chờ người khác a.”

“Đúng vậy.”

Ta ngầm trừng mắt liếc hắn, đã nói mấy lần rồi còn gì, còn phải hỏi nữa.

“Người nọ…” Hắn không chút để ý nhìn chiết phiến trong tay, “… là tiểu vương gia?”

“Không phải a, tiểu vương gia hắn… hơn phân nửa là buổi sáng ngày mai mới có thể đến đây đi.” Tới tìm ta tính sổ…

Vừa nghĩ tới biểu tình của tiểu vương gia khi nghe được tin đồn ‘tiểu vương gia cường thưởng dân nữ’, ta liền không nhịn được cười, khụ khụ, nhất định sẽ thực phấn khích.

“Như vậy… Là ai chứ?”

Ô… Nói cho hắn cũng chẳng sao, dù sao hắn cũng đã sớm biết thân phận của ta …

Ta đang muốn mở miệng, phía hành lang đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, đến đây!

Để cho người mới tới nhìn thấy Âu Dương Khắc ở đây, tuyệt đối là đại phiền toái, ta không kịp nghĩ nhiều, vội che miệng hắn, lấy tay chỉ chỉ về phía giường.

Hắn nhìn theo hướng tay ta, đầu tiên là sửng sốt sửng sốt, lập tức đáy mắt hiện lên ý cười, lắc lắc đầu. Ta gấp đến độ muốn giết người, hắn lại không nhanh không chậm đứng lên, đi đến trước tủ quần áo ở phía đông phòng, mở cửa tủ, quay đầu nhìn ta, sau đó… lách vào…

Tủ quần áo kia rất cao, một người nấp trong đó tuyệt đối không thành vấn đề.

Ách… Có thể phán đoán ra chỗ ẩn thân thích hợp nhanh như vậy… Có thể thấy được Âu Dương thiếu chủ thật sự là rất có kinh nghiệm về mặt này đi.

Cánh cửa tủ vừa khép lại, ta tiến lên nhìn lướt qua, xác nhận không có góc áo vạt áo hay gì đó linh tinh bị kẹt bên ngoài, tiếng bước chân đã đi tới ngoài cửa, ngay sau đó liền vang lên tiếng đập cửa.

“Hoa Tranh cô nương đã ngủ chưa?”

“Chưa ngủ.”

Ta đi đến cạnh cửa, rút then cài, hít một hơi thật sâu, sau đó mở cửa.

“Vương gia, mời vào.”

Hoàn Nhan Hồng Liệt quay đầu phân phó hai gã thị vệ phía sau: “Các ngươi xuống dưới lầu chờ.” Sau đó mới mỉm cười đi vào, ta ở phía sau y đóng cửa lại.

Đêm dài yên tĩnh, chỉ có một ngọn đèn sáng, đúng là thời gian thích hợp để mật đàm.

Thoáng hàn huyên vài câu, Hoàn Nhan Hồng Liệt liền vào thẳng chủ đề.

“Chuyện lần trước nhắc tới, không biết ý của Thành Cát Tư Hãn…”

Quả nhiên vẫn là thực cẩn thận a, tuyệt không lộ ra nửa câu. May mắn ta đã sớm chuẩn bị cách ứng phó rồi, bằng không tuyệt đối không thể qua cửa này.

Ta lắc lắc đầu, “Phụ hãn không cho tiểu nữ tham dự vào việc quân quốc đại sự, điều này hẳn Vương gia cũng biết, cho nên… tiểu nữ cũng không rõ ý phụ hãn đâu…”

Hoàn Nhan Hồng Liệt ngẩn ra, “Vậy…”

“Phụ hãn chỉ để cho tiểu nữ một đường du sơn ngoạn thủy, đi càng xa càng tốt.” Ta mỉm cười nhìn y, “Vương gia, ngài cảm thấy phụ hãn làm như vậy… là có ý gì?”

Hoàn Nhan Hồng Liệt nhíu mày, lập tức lại giãn ra.

“Kia tự nhiên là… sẽ phái những người khác bí mật đến rồi…”

—— khụ khụ, đây là tự ngươi đoán đấy nhé, không liên quan tới ta a.

Ta tiếp tục duy trì nụ cười bí hiểm, gật gật đầu, “Vương gia quả nhiên cao minh!”

—— ngàn sai vạn sai, vỗ mông ngựa không sai, ngay cả thánh nhân cũng thích nghe lời khen, cứ vỗ vài cái, tuyệt đối không sai.

“Làm sao… làm sao…” Hoàn Nhan Hồng Liệt ngừng lại một chút, lại có vẻ cực kì quan tâm hỏi: “… Vậy cô đi một mình, chẳng phải là rất nguy hiểm sao?”

“Thân là con gái của Thành Cát Tư Hãn, tiểu nữ sớm đã có giác ngộ.”

Giác ngộ… bất kì lúc nào cũng có thể bị y hy sinh…

Nếu một ngày nào đó thật sự cần ta làm mồi hấp dẫn lực chú ý của đám sát thủ, ta tin tưởng Thành Cát Tư Hãn nhất định sẽ không chút do dự làm như vậy.

Hoàn Nhan Hồng Liệt cũng là kẻ có dã tâm, bất chấp tất cả để hoàn thành đại sự, xét về mặt này, bọn họ là cùng loại với nhau. Y tin tưởng lời nói của ta, cũng chỉ là bởi y hoàn toàn hiểu được, cũng biết được cách làm này mà thôi.

Quả nhiên, vẻ mặt y phức tạp gật gật đầu, cũng không hỏi thêm nữa.

Căn cứ vào lễ tiết, quan tâm hỏi xem ta có quen với chỗ này không, có yêu cầu gì không… Sau vài vấn đề linh tinh, Hoàn Nhan Hồng Liệt liền đứng dậy cáo từ.

Ta cũng căn cứ vào lễ tiết tiễn y tới cửa, y đi hai bước, đột nhiên xoay người quay đầu cười nói:

“Cũng đã đến kinh thành, không cần phải vội vã, ngày mai ta bảo Khang Nhi đi du ngoạn với cô một phen, hai người các ngươi tuổi tác tương đương, nên thân thiết với nhau mới phải.”

Ta… cùng tiểu vương gia thân thiết với nhau mới là chuyện lạ… Nhưng mà… ngoài miệng ta vẫn phải khách khí.

“Đa tạ ý tốt của Vương gia.”

Hoàn Nhan Hồng Liệt lúc này mới vừa lòng rời đi.

Ta khép cửa lại, nghe tiếng bước chân của y đi thẳng xuống dưới lầu, rồi sau đó hình như thấp giọng nói với thủ vệ canh giữ mấy câu, sau đó càng lúc càng xa…

Ta thở phào một cái, đi về phía tủ quần áo, không biết… Vị thiếu chủ nào đó ở bên trong có bị ngạt chết hay không…

Vừa mới đi được mấy bước, phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng vang lớn rầm rầm, ta bị bất ngờ không kịp đề phòng, trong lòng nhảy dựng.

Nhìn lại, cửa phòng đã bị mở rộng, đứng ở ngoài cửa, hiển nhiên là người vừa được nhắc tới…

“Tiểu vương gia?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.